SukuFushi

Quyển 2 - Chương 5



Quả nhiên, Sukuna bị Fushiguro từ chối, hắn không cảm thấy cậu đang mạo phạm mình, Fushiguro nói cậu là tế phẩm, chẳng qua cũng chỉ là thức ăn, cậu tình nguyện hy sinh tính mạng của mình để Sukuna bỏ qua cho chị gái.

"Thứ phụ nữ có thể cho, ngươi đã cho ta rồi."

Sukuna nói, "Ta có thể tha cho ngươi, cũng tha cho cô ta được, nhưng mà, trước khi đưa ngươi về nhà, ngươi nên xem tại sao 'dạ điểu' lại không an toàn trong một thời gian dài như vậy.”

Sukuna dứt lời, ngón tay chọc lên trán Fushiguro một cái. Fushiguro đột nhiên nhìn thấy bãi biển hôm nay bọn họ xuất phát, tiếng người ồn ào, ánh lửa rung chuyển, giống như bọn họ đang chuẩn bị dựng một cái đài, hiến tế vẫn còn đang được tiến hành sao... bình thường sau khi hai con thuyền ra biển hiến tế đã kết thúc, bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì?

Fushiguro thử chuyển đổi góc nhìn, cậu nhìn thấy dạ điểu bị gãy cánh nhốt trong lồng sắt, nó và Tsumiki dựa sát vào nhau. Tsumiki đã tỉnh lại, ngồi gọn một góc trong lồng sắt, cô nhẹ nhàng gọi dạ điểu dậy, hỏi nó Megumi ở đâu. Trong lòng Fushiguro hoảng hốt, chuyện cậu sợ nhất vẫn xảy ra, trong thôn dân nhất định có người am hiểu pháp thuật, nửa đường chặn dạ điểu lại, quyết tâm muốn hiến tế Tsumiki cho Sukuna bằng được.

"Cô trông rất xinh đẹp.”

Có một tên đàn ông đểu cáng đi tới đi lui bên cạnh Tsumiki, cười dâm đãng thò tay qua chấn song muốn chạm vào cơ thể cô, Tsumiki vặn mạnh cánh tay gã, tên đàn ông đau đến nỗi hét to một tiếng, sau khi thu tay lại gã dứt khoát gọi tới hơn mười người đàn ông, có lớn có trẻ. Tên dẫn đầu mở lồng ra, túm tóc Tsumiki, kéo cô ra ném mạnh xuống đất.

"Đây là tế phẩm, chúng ta làm như vậy được không?"

Một người con trai trẻ tuổi hỏi, cậu ta tránh ở cuối hàng, có chút không dám nhìn Tsumiki.

"Đây có thể là lần duy nhất mày có cơ hội chạm vào phụ nữ, sợ cái gì mà sợ."

Người đàn ông cầm đầu vội vàng cởi thắt lưng, bóp cổ Tsumiki, đặt cô lên một tảng đá ngầm:

"Cô ta là tế phẩm chạy trốn, theo thường lệ cần phải hỏa thiêu để hiến tế cho thần Sukuna, bất kể trên người cô ta có bẩn đến đâu, ngọn lửa cuối cùng cũng sẽ thanh lọc hết thảy"

Ánh mắt mấy tên đàn ông đồng loạt hướng về phía đài gỗ đang xây dựng, một cây gỗ tròn đứng trên đống rơm rạ, bộ dáng cực kỳ giống đài xử hình của nữ vu hỏa thiêu thời Trung cổ, mọi người đang lấp củi lên trên, mỗi người một cây, sau khi ném vào thì chắp hai tay lại, không biết đang cầu nguyện với Sukuna cái gì.

Trong lúc Tsumiki thét lên một tiếng, Sukuna cắt đứt kết nối tầm mắt Fushiguro.

"Đừng nhìn"

Sukuna lấy tay che mắt Fushiguro, gần như nỉ non mà khuyên bảo bên tai cậu:

"Ta chưa bao giờ xúi giục bọn chúng làm như vậy, chẳng qua chúng kiếm cớ chối bỏ tội lỗi của bản thân”

“...... Cứu chị ấy..."

Fushiguro không dám tưởng tượng tình cảnh Tsumiki sắp phải đối mặt, những tên đàn ông dơ bẩn kia sẽ vấy bẩn cơ thể cô hết lần này đến lần khác, mấy người phụ nữ sẽ chửi bới cô quyến rũ chồng con họ, mà bọn nhỏ sẽ học theo bộ dáng của phụ huynh người nhà bọn chúng, năm năm sau đối với một cô gái vô tội khác vươn ra móng vuốt ghê rợn...

Fushiguro cắn môi, nắm chặt hai tay, bởi vì phẫn nộ khẽ run rẩy, cậu muốn đi cứu Tsumiki, cậu đã thề không để cô bị thương, nhưng bây giờ cậu lại chỉ có thể ở trên hòn đảo này, cái gì cũng không làm được... Nước mắt tràn ra, Fushiguro không biết bây giờ ngoại trừ năn nỉ Sukuna giúp đỡ ra cậu còn có thể làm cái gì nữa.

"Cầu xin ngươi, cứu chị ấy, ngươi làm gì ta cũng được”

Fushiguro cúi đầu nức nở, “Chị là người thân duy nhất của ta, chị không nên phải chịu những thứ này..."

Sukuna đứng thẳng dậy, nhìn xuống thiếu niên này. Hắn lại thấy được dũng khí trên người Fushiguro Megumi, ý nguyện tự hủy của đó khiến cậu giống như trăng trong nước, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ vụn, nhưng đẹp đến kì lạ.

Đi theo cậu đến thế giới loài người, xem cậu có thể làm cho mình mê hoặc đến mức nào đi, Sukuna hạ quyết tâm.

"Nói cho ta biết, ngươi muốn ta làm cái gì, Fushiguro Megumi?” Sukuna hỏi.

"Cứu Tsumiki, nếu như có thể, Sukuna đại nhân, xin hãy giết chết tất cả mọi người trong làng chài kia."

"Ta đồng ý với ngươi" Sukuna nhận lời, “ngươi chỉ cần trói chúng lại."

Fushiguro Megumi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định làm Sukuna tán thưởng, tín đồ của hắn, đêm nay qua đi, thiếu niên này sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất của hắn.

__________

Khuôn mặt của Tsumiki gần như bị mấy tên đàn ông dùng bạo lực đánh cho hoàn toàn thay đổi, máu tươi trong lỗ mũi không ngừng chảy ra, miệng cũng bị cắn rách nhiều chỗ, cần cổ trắng nõn tinh tế bị siết đến hằn nhiều vết đỏ, quần áo trên người bị xé rách tung tóe, trên ngực tràn đầy vết răng, máu và những thứ dơ bẩn giữa hai chân trộn lẫn với nhau, dường như bị động tác thô bạo của bọn chúng hành hạ đến không còn cảm giác, hai tay hai chân đều bị bẻ gãy, cô bị tước đoạt quyền phản kháng, để cho bọn chúng tùy ý chà đạp.

Megumi... Tsumiki biết, trước khi chết người ta sẽ nhìn thấy người mình yêu nhất, hiện tại cô chỉ muốn biết Megumi ở đâu, cô muốn nhìn cậu một cái, thức thần vẫn còn, cậu còn chưa chết, cậu sẽ bị tà Thần kia ăn sống sao? Hay là đã trốn thoát rồi? Sau cơn đau nhức, cô cảm thấy tê dại, mùi rỉ sắt của máu tản ra trong miệng, cô bị ép buộc nhận sự xâm phạm của những tên đàn ông kia, Tsumiki trong đầu vẫn luôn hiện lên bộ dáng của em trai, người thân duy nhất cô lo lắng, cô hối hận vì đã không nghe lời Megumi, bỏ qua lời khuyên của cậu mà tự ý đến thôn trang nhỏ này, còn liên lụy Megumi cũng trở thành tế phẩm.

Chị không thể bảo vệ em, cũng không thể ở bên em nữa... Xin lỗi, Megumi....

Cô nhìn về phía đài lửa sắp được xây dựng, cô nhìn thấy một đám sương đen nuốt chửng toàn bộ thôn dân vẫn đang bận rộn kia, Megumi mặc kimono màu đen, sắc mặt xanh mét đi tới, mất máu quá nhiều khiến cô nhìn thấy ảo giác sao?

"Megumi..."

Tsumiki thì thào, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, cô không hy vọng em trai trong bất cứ tình huống nào nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của mình, cho dù là ảo giác, "chị xin lỗi...."

Đã đến lúc nghênh đón cái chết rồi, Tsumiki nghĩ, nếu như có thể sờ mái tóc đen xù xì kia của Megumi thì tốt rồi. Nếu có cơ hội gặp lại cậu ở thế giới đó, cô nhất định phải ôm cậu, ôm thật chặt, không bao giờ buông tay nữa, nói cho cậu biết chị gái đáng lẽ nên nghe lời Megumi mới đúng...

Cô mỉm cười và nhắm mắt lại.

Sukuna sắc mặt lạnh lùng nhìn Fushiguro mang theo lửa giận, thao túng bóng trói thôn dân lại, ném đến trước giá lửa, bản thân hắn thì hóa thành hình người, nhàn rỗi khoanh tay đi lại trong sân.

Sukuna tùy ý phất phất tay, chữa khỏi cánh cho dạ điểu, để Fushiguro ôm Tsumiki bay lên trời.

"Chuyện kế tiếp có chút tàn nhẫn"

Sukuna nhếch khóe miệng, sương đen dần dần từ trên biển lan tới, bao phủ toàn bộ thôn dân bởi đang sợ hãi dập đầu liên tục cầu xin thần linh phù hộ.

"Nhưng các ngươi xứng đáng."

Sukuna rót chú lực của mình vào trong thân thể thôn dân để chúng tự do làm loạn trong cơ thể họ, hắn thờ ơ lạnh lùng nhìn tất cả trở thành vật chứa của chú thai, trong lúc nhất thời tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên, Sukuna thì dùng chú lực thu thập hết chú thai và những thôn dân chỉ còn lại từng hơi thở yếu ớt vào một chỗ, chú lực nghiền nát bọn họ thành một đống nhỏ, cái miệng dưới bụng hắn mở ra nuốt hết tất cả. Chú lực chảy xuôi trong máu hắn, hắn cảm thấy mình lại một lần nữa sống lại, tràn đầy sức mạnh.

Ánh trăng xuyên thấu qua những đám mây như sa mỏng soi lên người hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm một vầng trăng tròn phía trên, sau đó lại dừng ánh mắt trên người dạ điểu đang không ngừng bay quanh bầu trời.

Fushiguro thấy tất cả đã xong xuôi thì điều khiển dạ điểu xuống đất, giải trừ thức thần. cậu ôm chặt Tsumiki, đau lòng muốn chạm vào vết thương trên khóe miệng cô, rồi lại sợ làm cô đau, tay run rẩy treo lơ lửng giữa không trung. Cuối cùng Fushiguro thử hơi thở của Tsumiki, hô hấp của cô còn tồn tại, Fushiguro lúc này mới yên lòng.

"Sukuna... đại nhân"

Fushiguro thấy Sukuna đi về phía mình, theo bản năng hành lễ, nhưng nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.

"Thôi. Ngươi có thể không cần hành lễ với ta, cũng không cần phải gọi ta là 'đại nhân', ta cho ngươi quyền làm thế"

Sukuna nói, nhướng mày nhìn Tsumiki, "Cô ấy thế nào?”

“Không tốt lắm..."

Fushiguro đau lòng ôm Tsumiki chặt hơn một chút. Tsumiki bị cậu làm cho có chút đau, lông mày nhíu lại, khẽ kêu một tiếng.

"Đôi khi con người còn tàn nhẫn hơn nguyền hồn.”

Sukuna tìm một tảng đá ngầm ngồi xuống, búng tay một cái, ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt toàn bộ đống hỗn độn vừa xảy không lâu trước đó.

“Chị ấy vẫn còn... sống.”

Giọng nói Fushiguro có chút run rẩy. Nhưng cuộc sống của cô đã bị hủy hoại, đời của cô sẽ mang theo những kí ức đau đớn này, không còn có thể sống cuộc sống của người bình thường được nữa.

Sukuna từ trong lòng Fushiguro đọc được những lời này, hắn chớp mắt mấy cái, nhìn Fushiguro dường như muốn khóc lên rồi lại nhìn xuống Tsumiki.

"Câu cuối cùng trước khi cô ấy ngất xỉu là 'Megumi, chị xin lỗi'”

Sukuna bẻ một miếng đá trên tảng đá ngầm dưới mông hắn xuống, bóp đi một góc ném xuống biển, xem có thể nảy mấy cái trên mặt nước không. Đá ngầm trên không bay vài cái liền chìm xuống nước, Sukuna tiếp tục nhìn về phía Fushiguro.

Thiếu niên cúi đầu, trìu mến vuốt ve khuôn mặt Tsumiki, chải sạch mái tóc dính vết bẩn của cô, dường như đang suy nghĩ cái gì đó. Sukuna cũng không nói chuyện với cậu, lẳng lặng, kiên nhẫn chờ Fushiguro mở miệng.

Fushiguro rốt cục hạ quyết tâm, mở miệng hỏi:

"Bằng năng lực của ngài, thể làm cho chị ấy quên hết đi không?”

Sukuna sửng sốt, sau đó cong khóe mắt lên:

"Đương nhiên là được. Ta không chỉ có thể làm cho cô ấy quên đi đêm nay, mà còn để cô ấy quên ngôi làng mãi mãi, nhưng ta cần một cái gì đó để trao đổi.”

Sukuna vuốt cằm nói.

"Ta đã trở thành người hầu của ngài, còn có cái gì có thể lấy ra trao đổi sao?”, Fushiguro cảnh giác hỏi

"Không thể ra tay với chị ấy, Tsumiki không liên quan đên chuyện này, mãi mãi"

Sukuna vừa nghe, tâm tình ngày càng tốt lên, Fushiguro Megumi đã hoàn toàn giác ngộ lòng trung thành với hắn, việc còn lại là trong thời gian dài đằng đằng về sau chậm rãi, chậm rãi khắc ấn ký thuộc chỉ thuộc về hắn, làm cho sinh mệnh vô tận của hắn ngày càng mê muội. Sukuna đi đến bên cạnh Fushiguro, xoa đầu cậu, tựa như Tsumiki vẫn làm như thế, thực hiện lời hứa của mình.

"Ta không cần huyết nhục của ngươi, cũng không cần năng lực của ngươi, ta chỉ cần ngươi trung thành. Dùng quãng đời còn lại và linh hồn của ngươi, ngươi và Tsumiki cùng ràng buộc với nhau để thề”

Sukuna mở hai tay ra, đứng dưới ánh trăng, chờ đợi bái lạy của tín đồ. Ánh trăng theo bóng dáng Sukuna chiếu lên người Fushiguro, Fushiguro quỳ xuống một gối về phía Sukuna, cúi đầu xuống:

“Vĩnh viễn trung thành”

_______

End.