Sủng Ái Quân Sư

Chương 115: Nhầm



- Đa tạ bệ hạ!!!

- Được rồi, miễn lễ, miễn lễ.

" Chán thế..... Nãy giờ ngồi đây coi bộ cũng được gần 1 canh giờ mà chẳng có chuyện gì thú vị cả. Thì ra đây là chuyện công mà huynh ấy nói đấy à?", Nhan Tịch nghĩ thầm trong bụng, định mồm ngáp một cái, nhưng lại liền nghĩ đến thể diện của hắn nên thôi.

- Thánh thượng....thật ra, tiểu nhân có chuyện cần bẩm lại với bệ hạ ngay.

- Lại Bộ Thượng Thư phải không? Thật ra ta vẫn chưa quen cho lắm, khanh có chuyện gì mau nói đi. - Hắn cười.

- Bẩm bệ hạ, thật ra gần đây có vài tin đồn không hay về Đại công chúa ạ.

Nghe ba từ " Đại công chúa" liền khiến Nhan Tịch tỉnh táo hẳn ra. Sốt sa sốt sắng đưa tai lên nghe cho rõ.

" Liên quan đến Cẩn Nhi chắc chắn là chuyện thú vị.", cậu nghĩ thầm.

- Dạ...Thật ra dạo gần đây Ôn Siêu, Ôn công tử, họ hàng xa của Kiều tể tướng hay đến quán rượu của công chúa, đòi gặp công chúa, mặc dù không phải là hành động lỗ mãng gì, nhưng hôm bệ hạ đăng cơ, đáng nhẽ các hàng quán không được mở cửa, thế mà công chúa lại phải mở cửa để tiếp duy một người là Ôn công tử, đến nửa đêm mới chịu ra về, vì vậy mà bách tính truyền miệng này qua miệng kia, đồn rằng, công chúa với Ôn công tử có gian tình.

- Gian tình? Không phải do chính chủ nói ra, sao lại có thể tự suy diễn như vậy? - Cậu nói.

- Nhan tể tướng, bách tính đông người, sao mà quản hết được ạ. Nhưng tin đồn do bách tính thêu dệt, cũng có chuyện là thật chứ không hoàn toàn là sai. - Ôn Kim bước ra, nói.

" Ôn Kim? Hình như hắn ta là người của Đại lý tự, đồng thời là anh trai của Ôn Siêu. Hắn nói như thế...khác gì nói tin đồn của Băng Cẩn với đệ đệ nhà hắn là thật? Là người có liên hệ đến sư phụ sao lại ăn nói như thế?", cậu nghĩ.

- Vậy ý ngài Đại lý tự đây...là gì? - Cậu hỏi hắn.

- Không lẽ tiểu nhân đã nói điều gì làm Nhan tể tướng hiểu lầm chăng? Tiểu nhân thật ra không có ý gì cả. Nhưng tiểu nhân cũng muốn hỏi Nhan tể tướng rằng..., ngài nghĩ thế nào về tin đồn này.

- Ta không nghĩ gì hết, nhưng nếu như ta đoán không sai, thì với tính tình của công chúa, đây cũng không phải tin đồn tình ái đầu tiên,... - Cậu nhìn Ôn Kim, cười một cái.-...đúng không?

Ôn Kim trông có vẻ không vui nhưng vẫn cười với cậu.

- Đúng thật là vậy, nhưng nhỡ đâu chuyện đó là thật thì Nhan tể tướng sẽ làm gì? Đệ đệ ta dù sao cũng là họ hàng xa của Kiều tể tướng lúc trước, đồng thời lại là sư phụ của....

- Tất nhiên ta sẽ lấy điều đó làm mừng rồi. - Cậu ngắt lời Ôn Kim.

Thiên Long ho khù khụ vài cái rồi liền lệnh cho bộ lễ đàn áp tin đồn xuống rồi liền bãi triều.

Vừa đi ra khỏi, cậu đã liền bực bội, càu nhàu với Thiên Long.

- Sao lại có thể nói rõ ràng ra như vậy chứ! Hắn nói như vậy chẳng khác nào hắn khiến đệ trở thành một con tốt của hắn cả!

- Đệ đang nói Ôn Kim à? - Hắn đi nhanh tới hỏi cậu.

- Chứ còn ai vào đây!?

- Ta biết là đệ rất ghét cái kiểu lấy quan hệ ra làm chống lưng, nhưng dù sao tiếng nói của tên Ôn Kim đó ở đây cũng đều là nhờ vào Kiều gia cả.

- Nhưng đệ vẫn ghét hắn.

- Ghét thì đừng chạm mặt, nhưng có không muốn cũng không như ý được, Kiều tể tướng đã về hưu, coi như ở đây chỉ còn mỗi đệ là người hắn cần.

- Không phải còn Diễu Minh tỷ tỷ sao? Tỷ ấy là hoàng hậu, không phải có tiếng nói hơn ta sao?

- Ôn Kim với Diễu Minh như nước với lửa, hai người họ trước giờ không ưa nhau, bữa nào kể cho đệ nghe.

Nói rồi hắn liền nắm lấy tay cậu, cười cười.

- Này! Đang ở thanh thiên bạch nhật....

- Đã sao? Vả lại ở đây cũng đâu có ai?

Hắn cười gian, rồi nói tiếp.

- 2 tháng nữa phủ sẽ được xây xong, tạm thời đệ cứ đến dưỡng tâm điện của ta nghỉ ngơi.

- Sao ta lại phải tới chỗ huynh? Ta cũng có phòng mà.

- Đó chỉ là phòng tạm thời thôi.

- Tạm thời? Ta tưởng sẽ được ở đó cho đến khi phủ xây xong chứ?

- Chắc đệ nghe nhầm rồi.

- Nghe nhầm thật à? - Cậu bắt đầu đắn đo suy nghĩ.

- Chắc chắn là nhầm rồi. - Hắn nói giọng chắc chắn.

.......................

Tiểu Ngôn cầm trên tay một hộp bánh, đến Chính Cung. Vừa đến gần điện thì thấy bóng của tên tiểu tử nào đó khả nghi, cậu liền lén lút đi theo. Tiến tới đặt tay lên vai tên tiểu tử đó, ghé sát tai nói.

- Ngươi là ai thế?

- Á!!!!!!!!

Hắn quay lại la thất thanh, giật nảy mình ngã người ra đằng sau, Tiểu Ngôn nhanh tay lấy tay đỡ từ đằng sau.

- A....Tiểu Ngôn à?

- Là tỷ à?

Tên tiểu tử này thì ra lại là Kiều Diễu Minh? Nhưng...vải lụa, trang sức, trâm cài? Đâu mất rồi? Trước mặt cậu bây giờ thật sự chẳng khác nào một tên tiểu tử có gương mặt đẹp hơn hoa cả.

- Tỷ tự tin có thể cải nam bằng gương mặt đó à? - Cậu cười trêu cô.

- Tất nhiên....là không tự tin. Nhưng ta có cách!

- Có cách nữa à?

- Tất nhiên.

Cô loay hoay lấy cái gì trong cái túi đeo vai rồi liền xoay người lại làm cái gì đó. Một lúc sau liền quay người lại, trên mặt thì lại có....ừm thì....một bộ râu?

Tiểu Ngôn phì cười, cậu phải quay mặt lại mà cười nếu không thì lại làm cô ngại mất.

- Đệ không cần giấu đâu, ta thấy đệ cười rồi. - Diễu Minh nói giọng buồn hiu.

- Rồi rồi....Vậy để ta giúp tỷ. Tỷ có hộp phấn nào màu đậm không?

- Phấn đậm? Ta không hay dùng....nhưng có một hộp phấn mắt màu gỗ khá đậm.

- Vậy là được rồi, mau theo đệ.

Chưa kịp đáp lại thì đã bị cậu kéo đi.