Sủng Ái Quân Sư

Chương 119: Diên Nam



Choàng áo choàng lên cho Diễu Minh, đội mũ lên, che chắn cho cô. Tiểu Ngôn bế cô lên ngựa, đưa cô về chính cung.

- Nương nương!

Dao Dao từ bên trong hay tin liền chạy ra đón Diễu Minh, Thiên Long và Nhan Tịch cũng vừa về đến nơi, chạy ra đón cậu và cô.

- Tìm thấy ở đâu thế? - Thiên Long hỏi.

- Ở Kiều gia, đến mùa nở hoa nên tỷ ấy về.

- Con bé này, thật tình.

- Huynh cáu cái gì? Người về là tốt rồi. - Cậu càu nhàu hắn.

Đưa cô vào chính cung an toàn, nhà người nào về nhà người đó.

- Được rồi, cũng về xử lý nốt bình rượu thôi. - Tiểu Ngôn nói.

- Không được. Giờ này dưỡng tâm điện bận rồi, đệ tự đi về phòng mình đi.

- Ơ kìa, huynh là đang đánh đuổi đệ đấy à?

- Vậy nếu đệ muốn xem ta và Tịch ân ái thì cứ việc đi theo.

Vừa dứt câu hắn đã liền choàng tay qua cổ cậu, hôn nhẹ lên trán cậu cho Tiểu Ngôn xem.

Này thì quá đáng thật, có cần phải thế không chứ!? Có hiểu được nỗi lòng của người nhìn không chứ!?

- Trẻ con.

Nói xong Tiểu Ngôn liền rời đi, để lại cho đôi uyên ương ở lại bên nhau.

- Trẻ con. - Nhan Tịch nói.

- Cả đệ cũng thế à?

- Không thì thế nào? Huynh trẻ con thật.

- Thì đã sao? Dù sao đó cũng là phòng của ta và đệ.

- Hôm nay huynh ngủ dưới sàn, ta ngủ trên giường.

- Này! Sao lại thế rồi!? Không phải tối qua đệ cho ta ngủ trên giường rồi sao?

- Đó là chuyện hôm qua, chứ không phải chuyện hôm nay.

Cậu cười thân thiên với hắn rồi liền bỏ đi trước, hắn thì càu nhàu đi theo sau, định lén đi lên nắm lấy tay cậu, vừa chạm vào thì đột nhiên có hai thị vệ ghé qua, cậu liền đi chậm về phía sau để hắn đi lên phía trước.

- Nhan tể tướng, ta cảm thấy rất vui vì hôm nay ngươi cùng ta đi dạo.

- Thần sung sướng có được vinh dự đó, thưa bệ hạ.

Cách xa hai tên thị vệ đó được một lúc thì cậu lại liền đi lên phía trước, bỏ hắn lại phía sau.

- Tịch à.... Đệ sung sướng có được vinh dự gì vậy? - Hắn cười cười, vờ hỏi cậu.

- Không phải là đi dạo với huynh đó sao?

- Không phải... Tịch à...., đệ phải chịu hợp tác với ta chứ???

Thiên Long kéo tay áo cậu, nũng nịu ở phía sau.

- Hợp tác gì?

Đầu gỗ....Đích thị là đầu gỗ....

Hắn chỉ biết thở dài, rồi tiến tới nắm lấy tay cậu, đi ngang hàng với cậu.

- Thì thôi, đệ nói như thế....Ta cũng không trả lời được.

Nhan Tịch khó hiểu, thì thôi cũng nghe lời hắn, kệ vậy.

Về đến dưỡng tâm điện, Thiên Long liền cởi áo choàng giúp cậu, lấy chậu nước ấm ngâm chân cho cậu. Xoa bóp bàn chân cho cậu, nhìn vào thì ai lại nghĩ đây là thánh thượng của Viễn Sơn được kia chứ.

- Huynh vẫn là nên ngâm chân cho thê tử của huynh chứ? - Cậu nói.

- Ta và Diễu Minh coi nhau chỉ như huynh muội. Ta lấy đâu ra thê tử bây giờ? Đành lấy chân đệ ngâm thôi.

- Vậy đợi đến khi huynh nạp phi thì không cần chân ta nữa chứ gì... - Cậu nói giọng trêu hắn.

Thiên Long liền không chịu ngay, đưa mắt lên nhìn cậu.

- Có nạp thêm bao nhiêu ái phi thì ta cũng không sủng ai ngoài đệ cả.

- Đường Thiên Long, vậy là không được!

- Sao lại không?

- Trước khi đến cảm xúc riêng thì phải nghĩ đến nối dõi của Viễn Sơn trước.

- Ta đã bảo sẽ tìm cách khác mà!

- Không nghĩ đến nối dõi thì cũng phải nghĩ đến tình hữu nghị của huynh với nhà người ta chứ!?

- Đệ muốn đẩy ta cho người khác?

- Huynh thôi trẻ con đi.

- Ta như vậy không phải là vì đệ sao!? Đệ lại nói ta như thế!

- Vậy thì đừng vì ta nữa.

Thiên Long sững người giây chốc, không nói thêm gì nữa, hắn hất mạnh chậu nước ra xa, nước tung tóe khắp sàn nhà.

- Huynh làm gì thế?

- ...

- Sao không nói gì hết?

- ...

- Được..., Thiên Long, hôm nay ta thất vọng vì huynh, ngày mai gặp lại trên triều. - Cậu lạnh lùng nói.

Rồi liền đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Lý công công đang lo lắng bồn chồn.

- Nhan tể tướng!

- Không có chuyện gì đâu, ngài đừng lo. Ông sai người giúp bệ hạ lau dọn. - Định đi thì cậu lại dừng lại chốc lát. - Nếu bệ hạ có hỏi thì bảo ta về Châu phủ.

Nói xong cậu liền xuất cung, sai người kéo ngựa, đưa cậu về Châu phủ.

Đến trước cửa Châu phủ thì đã thấy Châu Khương đợi sẵn ở đó.

- Ngươi đưa thư đến bảo tối nay đến đây, ta còn ngỡ bệ hạ không cho, ai dè lại đến thật.

- Nhiều lời. Mau vào, ta có chuyện muốn nói.

Vào thư phòng của Châu Khương, cậu liền rút ra một lá thư, đưa cho hắn.

Châu Khương đưa lên nhìn thấy con ấn quen thuộc, liền hỏi.

- Diên Nam quốc?

- Sau khi ta lên chức tể tướng, cũng có chút ít quan hệ qua lại với Diên Nam quốc.

Châu Khương gật gù, mở lá thư ra đọc, đọc xong liền đưa lá thư lại cho cậu.

- Quận chúa Diên Nam quốc? Là cái cô nương cứ cố quyến rũ Thiên Long trước mặt Diễu Minh ở buổi tiệc lần trước đó ư?

- Đúng, quận chúa Diên Nam quốc, Thích Dĩnh, là cái cô nương mà ngươi hôm đó ngồi kế bên ta cứ luôn mồm bảo là nữ nhân không có tự tôn ấy.

- Thì đúng là loại nữ nhân không có tự tôn mà. Là quận chúa của một đất nước lớn mà lại cứ như gái lầu xanh vậy.

- Vậy chứ ngươi thích loại nữ nhân như thế nào?

- Bá đạo, mạnh mẽ, độc lập, nghĩa khí...

- Như Cẩn Nhi? - Cậu ngồi bậm môi để không cười, cố tình chớp chớp mắt trêu hắn.

- Vậy chứ còn ngươi?

- Như Diễu Minh tỷ tỷ là được.

- Nhạt nhẽo.

- Diễu Minh tỷ tỷ là nữ nhân tốt nhất mà ta từng biết chỉ đứng sau mẫu hậu của ta thôi đấy! Hiểu rõ lễ tiết, là người kiên cường, có học thức, hiểu chuyện, cầm kì thi hoạ, nói chuyện duyên dáng, vả lại còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

- Nghe ngươi, nghe ngươi. Mà ngày mai sẽ có sứ thần đến rồi, ngươi bằng lòng à?

- Không thì như thế nào? Nạp phi từ các đại quốc khác sẽ giúp Thiên Long....

- Ta hỏi là người bằng lòng hả chứ không phải có giúp gì cho thằng nhóc ấy không?

- ....

- Yên lặng à? Tùy ngươi thôi, ta không cản. Chỉ là ta nhắc nhở ngươi, ta nghĩ cái cô quận chúa đó không phải người dễ dàng gì đâu, quản cô ta chặt vào.

Ngươi nhắc cái kiểu đó! Nhan Tịch cũng có phải là Diễu Minh được làm chủ hậu cung đâu. Phải nói với Diễu Minh chứ, nói với cậu làm gì?