Sủng Ái Quân Sư

Chương 118: Điên cuồng, nhẹ nhõm



- Nương nương.... Xin người đó, đừng uống nữa... - Dao Dao khổ sở ngồi kế bên, cầu xin Diễu Minh.

Từ khi Tiểu Ngôn rời đi đến nay đã tối khuya, cô vẫn ngồi ngay chỗ đó, uống từ bình này đến bình khác, không hề có ý ngưng nghỉ.

- Nương nương....

- Mặc ta.

- Nhưng mà....

- Đây là mệnh lệnh.

Cô lại tiếp tục cầm bình tiếp theo lên uống điên cuồng.

- Muốn say để quên đi mà cũng không say được..... Sao chả có chuyện gì như ý ta nhỉ? Dao Dao...., cuộc đời ta sao chả bao giờ được như ý nhỉ?

- Nương nương đừng tự trách như vậy. Nương nương là người tôn quý, là người được bao người ngưỡng mộ, vậy không phải là quá tốt rồi sao ạ?

Diễu Minh nhếch mép cười khổ.

- Ngây thơ... Dao Dao, tỷ đúng thật là ngây thơ. Lúc trước, ta cũng như tỷ vậy. Ngây thơ, khờ dại, cứ nghĩ bản thân làm việc nghĩa khí thì chắc sẽ oai lắm, nhưng bây giờ ta mới chợt nhận ra...., hoàng hậu cũng là một con người, cũng biết đau, biết buồn, biết yêu.

Diễu Minh đưa bình rượu lên uống điên dại, không trách Triệu Ngôn vô tâm bỏ đi, chỉ trách bản thân tự mình đa tình mà chẳng cần biết là người ta có tình cảm với mình hay không. Nói tóm lại chỉ như một kẻ ngốc.

- Nương nương..., chờ tiểu nhân một chốc, tiểu nhân... tiểu nhân... đi tìm người đến cản nương nương!!!

Nói xong Dao Dao liền chạy thẳng đến dưỡng tâm điện tìm Thiên Long.

Đến trước cửa dưỡng tâm điện liền gặp Lý công công, cô chạy tới cầu cứu.

- Lý công công, Lý công công, nương nương....

- Hoàng hậu làm sao!?

- Nương nương uống rượu đến điên rồi! Ngăn mãi không được, Lý công công, giúp tiểu nhân với!!!

- Để ta... ta vào bẩm lại với bệ hạ, chờ ta ở đây!!!

Lão Lý chạy ùa vào dưỡng tâm điện, gặp ngay ba người Tiểu Ngôn, Thiên Long với Nhan Tịch đang ngồi buôn chuyện.

- Bệ hạ, tể tướng, Tiểu Ngôn!!! Mau giúp ta!!!

- Sao thế lão Lý? Bọn ta còn chưa kịp mở bình rượu này mà đã bị lão làm mất hứng rồi. - Tiểu Ngôn đưa bình rượu lên khoe.

Lão Lý mặt trắng hơn ma, run cả chân phải đứng dựa vào cửa.

- Hoàng hậu....., bệ hạ, Dao Dao, tiểu nữ bên cạnh hoàng hậu, vừa chạy đến cầu xin bệ hạ đến chính cung khuyên nhủ hoàng hậu....

- Diễu Minh xảy ra chuyện gì? - Nhan Tịch hỏi.

- Nghe bảo hoàng hậu đang nốc rượu như điên ở chính cung, ngăn mãi không được ạ.

- Mau đưa bọn ta đến chính cung! - Thiên Long ra lệnh.

- Khoan, bây giờ nếu chúng ta xông thẳng vào chính cung thì thế nào ngày mai cũng dấy lên tin đồn về hoàng hậu, cả ba người chúng ta vẫn nên lặng lẽ đến chính cung thì hơn. - Tiểu Ngôn nói.

Cả bọn cùng đồng ý, lão Lý ra ngoài báo cho Dao Dao đi về chính cung canh chừng hoàng hậu.

Sau khi Thiên Long thay đồ khác, cả bọn cùng lén đến chính cung bằng cửa sau mà Diễu Minh vẫn thường hay dùng để lẻn đi.

Vừa vào thì đã thấy cảnh tượng Dao Dao ngồi xổm khóc sướt mướt, Nhan Tịch liền chạy đến đỡ cô dậy.

- Mau đứng dậy, sàn lạnh, không tốt cho sức khỏe. - Cậu nói.

- Diễu Minh đâu? - Thiên Long hỏi.

- Tiện nữ không rõ ạ.... - Dao Dao thút thít. - Vừa về đến chính cung thì đã không thấy nương nương đâu...., chẳng còn bình nào còn rượu nữa ạ...., chỉ thấy có một tờ giấy bay dưới sàn....

Thiên Long liền giật lấy tờ giấy trên tay Dao Dao, đọc cho mọi người cùng nghe:

" Dao Dao, ta đi rồi về."

Vừa đọc xong hắn liền cười.

- Đúng là nét chữ của Diễu Minh, có lẽ muội ấy say lắm rồi, chỉ có say thì Diễu Minh mới viết được chữ xấu ma không thèm nhìn thế này.

- Huynh còn cười!? Thê tử của huynh không rõ đang ở đâu mà huynh còn cười!? Không nghĩ cho Diễu Minh thì cũng phải nghĩ đến bách tính chứ!? Hoàng hậu xảy ra chuyện là có chuyện đấy! - Cậu mắng hắn.

- Có lẽ muội ấy lại đi tìm thêm rượu ấy mà. Ta và Băng Cẩn từng chứng kiến cảnh Diễu Minh say đến mức không biết đường về rồi. Không sao đâu.

- Nhưng nương nương lần này không hề say ạ! - Dao Dao nói.

- Ngươi nói gì? - Thiên Long cau mày hỏi.

- Nương nương đã muốn hơn 10 bình mà vẫn có thể nói chuyện vô cùng tỉnh táo ạ! Vẫn có thể nhớ hết mọi chuyện ạ! Lần này nương nương thật sự rất lạ....

- Được rồi, mau chia ra tìm tỷ ấy thì hơn. Cô ở lại trông, có khi tỷ ấy lại về, huynh và Tịch thì đến Ngân Bàn Tuyết thử xem, sẵn tiện báo tin cho Cẩn Nhi.

Vừa dứt câu, Tiểu Ngôn liền chạy đi thì lại bị Thiên Long bắt lấy.

- Còn đệ đi đâu?

- Tìm tỷ ấy.

- Nhưng tìm ở đâu? - Cậu hỏi.

- Ở đâu cũng được, bây giờ ta rối lắm.

Cậu gạt tay Thiên Long ra, liền chạy như điên đi tìm cô.

Cậu cưỡi ngựa, tìm từ quán này đến quán khác, tìm từng ngóc ngách của Viễn Sơn.

Chẳng biết cậu đang làm trò gì, chỉ biết mỗi một việc, tìm Kiều Diễu Minh.

Tiểu Ngôn dừng ngựa lại một lúc, mệt mỏi.

- Triệu Ngôn...Mày cứ đi tìm một cách điên khùng như vậy thì làm sao tìm ra tỷ ấy chứ? Mày mau suy nghĩ đi nào cái thằng ngốc này...

Như có gì đó loé sáng vụt qua, Tiểu Ngôn liền phi ngựa đi về hướng ngược lại, đến Kiều gia.

Đến Kiều gia, cậu liền phi thẳng đến phòng của Diễu Minh, không thấy người đâu, cậu liền nhảy lên mái nhà thì liền tìm thấy cô đang nằm ôm bình rượu ngủ ngon lành.

Vừa thấy cô, Tiểu Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có một chút muốn khóc vì mừng, cậu tiến đến bên cô.

- Ngủ ngon nhỉ? Vậy là bọn ta lại lo không rồi.

Cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của cô, rồi lại nhìn lên phía đám dây leo đã mọc đầy hoa Tử Đằng trên đó.

- Thảo nào tỷ lại đến đây, thì ra là đã đến mùa trổ hoa rồi. - Cậu cười.

- Ngôn......Ngôn...., là đồ ngốc...

- Có tỷ mới ngốc ấy, ngủ mà còn nói mớ.

Cậu nhìn cô rồi lại bất giác cười khì. Nhẹ nhàng cúi người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nửa vời nhưng lại ngọt ngào đến lạ thường.

- Đang ngủ mà lại bất giác cười thế kia...Tỷ đúng là ngốc thật.