Sủng Ái Quân Sư

Chương 117: Phu quân thê tử



- Chuyện là thế đó!

Băng Cẩn vui vẻ ra mặt, còn Châu Khương thì....nói sao nhỉ? Châu Khương chắc là đang phải sốc lắm đây, mặt đơ ra thế kia mà.

- Sao thế? Không muốn gả cho ta à?

- Phải là công chúa gả cho ta chứ? - Châu Khương khó hiểu, hỏi lại.

- Nhưng bổn công chúa ta xưa nay chúa ghét ngồi kiệu, đã vậy còn là kiệu xuất giá, có điên mới ngồi lên, thà ta cưỡi ngựa, trước lúc rước dâu còn chạy đi chơi lung tung được.

Là ngốc thật hay ngốc giả đây? Rốt cuộc Đường Băng Cẩn này có còn nghĩ đến mặt mũi của tên tướng công tương lai này của cô không đấy?

Băng Cẩn à Băng Cẩn!

- Nếu như vậy....thì ta không gả cho công chúa đâu. - Châu Khương nhếch mép cười mỉm.

- Sao....sao lại như vậy? Ngươi.... ngươi.... ngươi có biết là có biết bao nhiêu người muốn thành thân với bổn công chúa không?

- Biết chứ ạ.

- Vậy sao....sao ngươi dám từ chối?

- Thần không ham gì cả ạ, chỉ muốn điềm đạm sống qua ngày thôi ạ.

" Châu Khương? Đây có phải là Châu tướng quân oai phong mà mình biết không nhỉ? Sao hôm nay lại biết phép tắc lạ thường thế kia? Không phải lần trước còn trêu mình, hung dữ với mình sao? Kì lạ.", Băng Cẩn nghĩ.

- Ngươi có từ chối cũng không được, một chốc Lý công công sẽ mang tấu của hoàng huynh tới, tới lúc đó.....

Băng Cẩn cười nham hiểm, sấn người tới, lấy ngón trỏ nâng cằm Châu Khương lên.

- Tới lúc đó, ngươi có trốn cũng không được.

Thật là....cái vụ ngược đời gì đây?

Từ xưa đến nay chưa hề có tiền lệ nữ nhi đi cầu thân nam nhân, đã vậy Đường Băng Cẩn này còn đang ép Châu Khương gả cho cô ta, là ngốc quá hay là khí chất bá đạo nó ăn sâu vào máu rồi thế?

...........

- Thánh thượng truyền chỉ!!!! Truyền lệnh cho Đại tướng quân Châu Khương và Đại công chúa Viễn Sơn, Đường Băng Cẩn, nhận tấu ban hôn, nay bệ hạ gả muội muội duy nhất cho tướng quân, không tham gì nhiều, chỉ mong tướng quân nể mặt bệ hạ, không nên chấp nhặt đôi ba chuyện trẻ con của công chúa.....

- Ê ê ê!!! Ngài mau đưa cho ta xem, sao mà huynh ấy viết tấu nghe đau tai ta thế!? - Băng Cẩn sấn tới, giật lấy bản tấu trên tay Lý công công.

- Công chúa, ta thấy bệ hạ viết cũng đúng mà..... - Lý công công tỏ lòng thương cảm, an ủi Băng Cẩn.

An ủi thì là chuyện tốt, nhưng dù sao thì vẫn là nên chọn đúng thời điểm mà an ủi, như Lý công công, thì cái mạng nhỏ của lão thường hay suýt bị mất cũng là chuyện bình thường

- Lão Lý, có phải ta hiền với lão quá rồi không? - Băng Cẩn lạnh lùng, quay qua dọa lão già.

- Không phải, chỉ là....ta nhìn các cô cậu lớn lên, các cô các cậu cũng giống như một phần trong cuộc sống của lão già này vậy, thấy các cô các cậu đều thành thân cả rồi, lại đột nhiên nhớ đến ngày các cô cậu còn nhỏ, cứ thích chạy quanh tôi.

Lý công công mặc dù thích ăn đòn thật, nhưng lão dù gì cũng là người chứng kiến tất cả bọn họ trưởng thành, cũng như là người chứng kiến Viễn Sơn lớn mạnh theo từng ngày như thế nào.

- Lý công công, cảm ơn ông. - Châu Khương nói.

- Ôi...Châu tướng quân nhìn thế mà lại biết nói câu ấm áp như thế, lão già này khóc mất thôi.

- Được rồi, được rồi, đại hôn của bổn công chúa mà sao khóc sướt mướt như thế được. Còn ngài nữa, mau nhận chỉ, để lão Lý còn về cung nghỉ ngơi.

- Rồi, rồi.

Châu Khương nghe lời cô, mau tay nhận chỉ từ Lý công công.

- Tướng quân, lúc đâu nghe tin, lão nô cũng rất muốn thuyết phục bệ hạ đổi ý nhưng ngặt nỗi ngài ấy không chịu nghe, đành để tướng quân vất vả cả quãng đời còn lại rồi.

- Ngươi làm như ta ăn tươi nuốt sống ngài ấy vậy!!! Về! Về! Về!

Bị Băng Cẩn xua đi, lão Lý cũng đành ra về. Vừa đuổi được lão đi xong, Băng Cẩn liền chạy vào cùng Châu Khương.

- Công chúa còn ở đây làm gì? Tầm 10 ngày nữa cơ, cứ từ từ chuẩn bị, không cần gấp gáp. - Hắn trấn an cô.

Trấn an làm quái gì chứ, Châu Khương ơi! Mặc dù đối với ngài không gấp nhưng với cô ấy thì gấp đấy ngài hiểu không? Gấp không chỉ nói về hôn lễ của hai người đâu, mà còn mặt khác nữa cơ!!!

- Ngươi không gấp, nhưng ta gấp.

- Chuyện gì?

- Chúng ta cần đi hâm nóng tình cảm gấp.

Chưa gì thì cô đã liền nắm lấy tay Châu Khương, kéo hắn chạy ra ngoài.

Mặt cô thì hớn hở, nhưng nhìn lại Châu Khương thì có vẻ là lại làm ngài ấy sợ mất rồi. Người nghiêm túc với đời như Châu Khương nhà ta, mà lại lấy phải cô thê tử bá đạo và tùy hứng như Băng Cẩn, chỉ hai từ thôi: vất vả.

..........

- Châu Khương! Ngươi mau lại xem! Cái này đáng yêu không?

- Túi thơm à?

- Ừ, đẹp lắm đúng không!? Cái này còn thêu hình hoa đồng tiền này, còn cái này là hoa trâm bụt này! Vừa đẹp vừa thơm, ta thích.

Châu Khương cười mỉm, đưa tay lên xoa đầu cô.

- Thích thì chọn một cái, ta mua cho công chúa.

- Được! Vậy ta sẽ chọn cái đắt nhất cho nhà ngươi trả! Xem nào......

Nhìn sơ qua quầy hàng, Châu Khương liền lấy lên một chiếc túi thơm thêu hình hoa anh đào.

- Hoa anh đào? Ta thích anh đào lắm, đưa ta xem!

Băng Cẩn giật lấy, xem qua xem lại, còn ngửi ngửi thử nữa cơ.

- Thơm thì thơm thật, nhưng hương này không phổ biến....

- Vậy lấy cái đó đi.

Châu Khương chưa kịp nghe cô nói gì thì đã lấy tiền đồng đưa cho gã chủ quầy hàng.

- Ơ, ơ.....

Băng Cẩn đi theo Châu Khương, chớp chớp mắt, có lẽ là chẳng hiểu gì cả.

- Ta bảo hương này không phổ biến mà.....

- Thì sao?

- Thì nên chọn cái khác chứ?

- Nhưng ở đó chỉ còn mỗi túi thêu hình anh đào này thôi, không phải công chúa thích anh đào sao?

- Nhưng....

- Với lại, nếu hương này không phổ biến càng tốt, coi như khắp thế gian chỉ có mỗi công chúa dùng hương này, dù sao thì thê tử của ta cũng phải là người đặc biệt hơn người chứ.

Thả thính....., Châu tướng quân chơi vậy là phạm luật rồi nha......

- Nếu công chúa không thích, thì cũng không nên miễn cưỡng, được, ta đưa công chúa đi đổi cái khác.

- Không cần!!!! Ta....có lẽ...cũng có hơi thích hương này rồi. - Băng Cẩn cúi đầu, nói nhỏ.

- Vậy thì tốt rồi. Đi thôi.

Châu Khương đi tiếp về phía trước, còn Băng Cẩn thì cứ đứng lại ở phía sau mãi để rồi một chốc sau liền hét lớn lên trong đám đông.

- Châu Khương!!!!!!!

Châu Khương từ đằng xa quay lại, thấy cô đứng phía sau, cũng liền hét lên.

- Vâng, công chúa!!!!???

Băng Cẩn nhoẻn miệng cười, cầm túi thơm chắc trong tay, chạy ù đến bên Châu Khương.

- Châu Khương!

- Sao vậy?

- Châu Khương!!

- Chuyện gì?

- Châu Khương!!!

- Sao?

.....

- Phu quân...

Ôi.... Băng Cẩn nhà ta ấy thế mà lại biết chữ e thẹn viết như thế nào à!? Đã vậy còn ngượng ngùng nắm lấy tay áo người ta á hả!!!???

- Nắm tay, cùng đi.

Châu Khương bậm môi lại, tránh không lại cười lớn, đang ở nơi đông người, cũng nên để lại cho cô ít mặt mũi.

Hắn nắm lấy tay cô, cả hai cùng đi vào đám đông phía trước....