Sủng Ái Quân Sư

Chương 121: Hoàn Thư



- Châu Khương! Ngươi tìm ta à!?

Vừa bãi triều, Nhan Tịch liền chạy đến gần Châu Khương, hỏi.

- Ngươi về Châu phủ một chuyến với ta đi. Có việc cần nói.

- Việc gì!!! - Thiên Long đứng ở xa thế kia mà cũng nghe lỏm được, hết nói nổi.

- Bệ hạ, thần có việc cần bàn với Châu tướng quân, phải đến Châu phủ một chuyến ạ!

- Chuyện cần bàn? Không bàn ở đây mà lại đến tận Châu phủ? Đi xa xôi làm gì?

- Chúng thần làm việc đều có chủ đích của chúng thần, không giấu giếm gì bệ hạ, thật ra chúng thần muốn bàn bạc về hỉ sự sắp tới của Châu gia...

Nghe tới, Châu Khương liền huých nhẹ vào tay Nhan Tịch.

- Hỉ sự của Châu gia? Không bàn được ở đây?

- Bệ hạ, người...là đang làm khó chúng thần?

- Ta làm khó chúng khi nào? Được rồi, Lý công công, về dưỡng tâm điện.

Chờ Thiên Long đi khuất, cả hai mới liền đi về Châu phủ.

- Ngươi tìm ta có việc gì? - Cậu hỏi.

- Cũng không có việc gì. Chỉ là...., ta vừa nghe được tin bên phía Thiên Long, hôn sự của ta và Băng Cẩn là do ngươi sắp xếp.

- Đúng là ta.

- Ngươi không phải người làm việc mà không có chủ đích, đã vậy còn liên quan đến Băng Cẩn và cả ta, rốt cuộc là như thế nào? Ngươi muốn đuổi ta đi?

- Ai đuổi ngươi? Ngươi là chủ Châu gia, ta còn phải mượn nhà ngươi làm nhà mẹ nữa cơ mà.

- Thái tử. - Châu Khương mặt lạnh, nói nghiêm túc.

Hai chữ " Thái tử" thoát ra khỏi miệng hắn, Nhan Tịch cũng không thể nói chuyện bông đùa nữa.

- Đừng đi theo Hàn La.

- Thái tử, có chuyện gì phải không?

- Không có.

- Không có thế nào được!? Không phải lần trước còn nhắc nhở ta phải mau chóng chọn sao?

- Vì là mau chóng nên vốn là sẽ có giới hạn thời gian đấy. Ngươi cứ lề mà lề mề, ta giúp ngươi chọn, không phải hời cho ngươi lắm sao?

- Vậy chủ đích của lựa chọn này là gì?

- ...

- Không lẽ..., ngươi đang cứu ta?

- Coi là vậy đi.

- Hàn La có chuyện gì sao!!!???

- Có chuyện, thì cũng không còn liên quan đến ngươi.

- Thái tử!

- Châu Khương! Đây là hoàng lệnh!!!

- Ta vốn sinh ra và sinh sống ở Viễn Sơn..., là người Viễn Sơn. Ngươi không thể dùng hoàng lệnh....

- Châu Khương. Nghe lời ta.

- Nhưng thái tử...

- Chung quy vẫn chỉ còn mỗi mình ngươi là người mang dòng máu Hàn La mà ta có thể bảo vệ. Cứ coi như không biết gì rồi sống nhàn hạ đi thì hơn.

Mỗi một? Ý cậu là như thế nào? Hàn La cũng là một Đại quốc như Viễn Sơn, đến mức chỉ còn có thể bảo vệ lấy một người, không lẽ là diệt tộc!?

- Đại thúc đưa thư đến à? - Châu Khương lạnh sống lưng, nói.

Nhan Tịch không nhiều lời, chỉ gật đầu nhẹ một cái, coi như là câu trả lời.

- Thúc ấy nói gì?

- Bảo ta, mau ngày về, nối ngôi.

- Không lẽ..., lại sắp xảy ra tranh chấp hai bên?

Nhan Tịch chỉ cười, gật gù bảo.

- Ngươi nghĩ xem, muốn xảy ra tranh chấp thì cần gì ta phải vất vả về đó nối ngôi?

Nói xong, cậu liền đứng lên, chuẩn bị ra về.

- Chúng ta vẫn chưa nói xong....

- Ta bảo là ngươi nghĩ, ta phải chờ ngươi nghĩ xong thì mới nói chuyện được chứ?

- Thái tử, rốt cuộc...

Cậu nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, mỉm cười.

- Đừng gọi ta như vậy. Gọi ta là Nhan Tịch.

...............

- Đệ về rồi à? - Thiên Long hạ bút xuống, nói.

Cậu mang khay trà vào thư phòng hắn, từ tốn rót trà cho hắn.

- Thiết Quan Âm à?

- Ừ.

- Có chuyện gì à? Sao lại đột nhiên tốt với ta thế?

- Đệ không tốt với huynh khi nào? - Cậu bĩu môi.

- Lúc nào cũng tốt.

Cậu tỏ vẻ tự hào lắm.

- Vậy còn được.

Đang uống dở trà, thì hắn liền nhớ tới một chuyện nên liền hỏi.

- Mà....Hoàn Thư ấy?

- Hoàn Thư? Cuốn sách Đường đại tướng quân Đường Nhị Kiêu viết á hả?

- Đệ còn nhớ à!?

- Tất nhiên, huynh bảo ta đọc mà, ngặt nỗi dạo này bận quá chưa kịp mở ra.

Cảm động thật sự rồi nha, lâu như vậy mà còn nhớ lời hắn căn dặn, người ta là đang cảm động lắm đó nha.

- Huynh hỏi làm gì?

- Chỉ vô tình nhớ tới thôi. Thật ra chính ta cũng chưa từng mở ra xem, lúc trước phụ hoàng luôn căn dặn là khi nào hoàn cảnh quá gấp rút thì mới được mở ra xem.

- Vật quan trọng như vậy sao lại đưa cho đệ?

- Vì không có gan mở ra nên mới phải nhờ người khác mở giúp, đệ lúc đó lại là quân sự quan trọng nhất của ta, là người mà ta tin tưởng nhất, nên mới giao cho đệ.

- Vậy..., huynh nghĩ người oai phong như Đường Nhị Kiêu thì có thể viết ra một cuốn sách như thế nào?

- Đệ nghĩ sao?

- Ta nghĩ....ngài ấy sẽ viết về người thương quá cố năm đó. Dù sao thì ngài ấy cũng viết cuốn sách đó sau khi nàng ấy qua đời...

- Ta nghĩ không đơn giản vậy đâu. Nếu chỉ như vậy, thì phụ hoàng đã không nói những lời đó với ta rồi.

....

Nhan Tịch trợn tròn mắt, trong lòng đột nhiên bất an lạ thường.

- Quốc sự? - Cậu nửa ngờ nửa nghi, nói.

- Có thể. Nếu vậy thì có lẽ cái chết của cô nô tỳ đó cũng không phải là không có điểm đáng ngờ.

- Ta nghĩ chúng ta hãy khoan mở cuốn sách ấy ra đã. Thử điều tra vụ sát hại nàng ấy thử trước xem. - Cậu nói.

- Ta cũng nghĩ vậy, nhưng chuyện đó đã là chuyện của hơn 80 năm về trước, rất khó để tìm ra manh mối.

- Huynh quên là chúng ta có Lưu Ly Viện của tướng quân sao?

Ừ nhỉ!? Lưu Ly Viện vốn là của Đường Nhị Kiêu tướng quân, nơi to như thế, thế nào cũng tìm được không ít manh mối.

- Giấy tờ về nàng ấy cứ để Tiểu Ngôn và Châu Khương tìm, chúng ta thử đến Lưu Ly Viện một hôm, tìm thử xem có manh mối nào không.

- Vậy quyết định vậy đi. Chờ yến tiệc vừa qua, chúng ta cùng gọi Tiểu Ngôn và biểu ca đến bàn bạc.