Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 56



Nửa tháng sau, mọi chuyện được xử lý êm xuôi, hôn lễ của Nạp Lan và Giáo Nghĩa được tổ chức lại. Ngày hôm nay, không khí vui vẻ khắp hoàng cung, mọi thứ được cử hành một cách thuận lợi.

________

Hôm sau, khi cô và Hoắc vương đang ở trong phòng thì Nạp Lan và Giáo Nghĩa đi tới, họ vào trong phòng,vui vẻ ngồi xuống bên cạnh hai người, lúc này cô nói

'' Đúng lúc lắm, ta đang có chuyện muốn nói với hai người ''

Nạp Lan hỏi

'' Chuyện gì vậy? ''

'' Mai bọn ta sẽ rời đi ''

'' ( Bất ngờ) Cô muốn đi rồi? ''

'' Ừ. Ở Nghi quốc bọn ta còn có việc cần giải quyết ''

'' Ở lại mấy hôm rồi về cũng được mà ''

'' Bọn ta đã ở đây cả tháng rồi, nên rời đi rồi ''

''( Buồn) Được rồi,ta không cản hai người nữa. Nhưng Vũ Ninh có chuyện gì cần ta giúp nhất định phải nói ta sẽ cố gắng hết sức giúp cô ''

'' Được. Đa tạ cô trước ''

'' Khách sáo quá, chúng ta là bằng hữu mà ''

Hai người nhìn nhau mỉm cười. Đúng lúc này, cô chợt nhớ ra gì đó, liền nói

'' Nạp Lan cô đi cùng ta ra ngoài một lát, ta có thứ cần cô giúp ''

'' À...Ờ... được ''

Cô kéo tay Nạp Lan ra ngoài để lại Hoắc vương và Giáo Nghĩa ở trong phòng.

____

Ra khỏi hoàng cung, hai người đi tới chợ phồn hoa đông đúc, Nạp Lan hỏi

'' Cô dẫn ta ra đây làm gì? ''

'' Nạp Lan, cô có thể giúp ta chọn những món ngon và đồ chơi thú vị ở đây không? Ta không hiểu mấy cái này cho lắm ''

'' Ừ... được ''

_______

Mất một ngày, hai người chọn được rất nhiều đồ thú vị chất một đống lớn, thấy cô mua nhiều như vậy Nạp Lan hỏi

'' Sao cô mua nhiều đồ vậy? ''

'' Ta đã hứa với một người là khi về sẽ mua cho muội ấy thật nhiều quà ''

'' Tiểu công chúa sao? ''

'' Chính xác ''

'' Cô tốt với cô bé ấy nhỉ? ''

'' Ừ. Ta coi muội ấy như muội muội ruột của mình đương nhiên phải đối tốt với con bé ''

'' Nhưng.... muội ấy là muội muội của Hoàng đế Nghi quốc, hắn không phải là kẻ thù của hai người sao? ''

'' Đúng. Nhưng muội ấy là muội ấy, hắn là hắn không giống nhau, tính cách Lãnh Tử Thâm nhanh hiểm xã tàn độc còn muội ấy thì ngước lại ngây thơ, vô tư, trong sáng và lương thiện.....Nhưng..... điều đó cũng làm ta lo cho muội ấy ''

'' Ý cô là sao? ''

'' Vì muội ấy quá đơn thuần nên không nhận ra ca ca ruột của muội ấy thâm hiểm cỡ nào, khi nghe ta và Tử Ngạo nói về hắn muội ấy luôn luôn giúp hắn nói tốt, còn hắn thì không hề xem tình cảm của muội ấy vào đâu cả ''

'' Vậy bây giờ cô tính sao? ''

'' Hắn bọn ta nhất định phải giết..nhưng Cửu Nhi thì ta....không muốn tổn hại con bé ''

'' Ừ, có gì cần ta thì cứ nói ''

'' Được ''

_______

Ngày hôm sau, cô, Hoắc vương dẫn theo nhóm người Mạn Sa Châu rời khỏi Diêu quốc, trên đường đi không có bất kỳ trở ngại nào.

_____________________

Thuận lợi trong 5 ngày về đến Nghi quốc, họ đi thêm một ngày thì mới về tới Hoắc phủ, cô đứng bên ngoài Hoắc phủ, khẽ cười

'' 1 tháng rồi, cuối cùng cũng về rồi ''

Cô đẩy cửa cùng mọi người bước vào trong, vừa bước vào mấy bước thì Cửu Nhi chạy tới, ôm lấy cô, vui vẻ nói

'' Vũ Ninh tỷ, Tử Ngạo ca, hai người về rồi, Cửu Nhi nhớ hai người lắm ''

Cô mỉm cười nói

'' Được rồi được rồi, mau đi lấy quà đi ''

Cô quay lại nhìn nhóm người nói

'' Mang vào đây ''

'' Dạ ''

Từ bên ngoài mang vào một đống hộp quà xếp cao ở sân, Cửu Nhi thấy vậy vui vẻ chạy ra xem hết hộp này đến hộp khác. Ngay sau đó, Lưu quản gia, Linh Ca và Đản Đản đi tới, nhóm người thấy Đản Đản liền đi lên chắn trước cô, ánh mắt đề phòng nhìn Đản Đản, Cổ Tịch nói

'' Chủ nhân cẩn thận ''

Cô mỉm cười, khẽ đẩy họ sang một bên rồi đi tới phía trước, tới trước Đản Đản cô khẽ cúi người xuống xoa đầu , nói

'' Ở nhà ngoan không? ''

Đản Đản dụi lông vào cô như thể hiện sự nhớ nhung. Ở bên đó, Cổ Tịch và nhóm người thấy vậy không dám tin vào mắt mình, Cổ Tịch nhìn vào Đản Đản

'' Chủ nhân đúng là Chủ nhân, sư tử lại là thú cưng của ngài, nhìn con sử tử đó có lẽ được huấn luyện rất kỹ lưỡng, ánh mắt sắc bén đó tuyệt đối không đơn giản ''

Cô quay sang Lưu quản gia nói

'' Sắp xếp chỗ cho họ ''

'' Dạ, Vương phi ''

Lúc này Cửu Nhi mới để ý đến nhóm người Cổ Tịch, liền đi tới cạnh cô chỉ tay vào họ hỏi

'' Vũ Ninh tỷ, họ là ai vậy? ''

'' Là người của ta, có thể gọi họ là Mạn Châu Sa ''

'' Mạn Châu Sa? ''

'' Ừ..là thế lực mà ta tạo lên ''

'' Vũ Ninh tỷ, y phục của họ....''

'' Sao? ''

'' ( Đột nhiên vui vẻ) Đẹp quá, ngầu nữa, tỷ tạo ra sao? ''

'' Phải ''

'' Có thể tạo cho muội một bộ được không? Đẹp quá ''

''( Khó xử) Không được..Cửu Nhi, ta sẽ thiết kế cho muội bộ khác đẹp hơn, bộ này không được ''

'' ( Thất vọng) Không được sao ạ? ''

'' Ừ, ta hứa với muội ta nhất định sẽ tạo ra một bộ y phục đẹp gấp mấy lần bộ này ''

'' ( Vui vẻ) Tỷ hứa đó ''

'' Ta hứa ''

_________

3 ngày sau, một cửa tiệm nổi tiếng trong thành mang y phục đến, cô nhận lấy rồi mang đến phòng Cửu Nhi, đặt lên bàn nói

'' Y phục của muội xong rồi, ra xem đi ''

Cửu Nhi nhanh chóng đi từ trong ra, vui vẻ xem y phục, trên y phục là hoa bồ công anh, nó được trải khắp y phục, Cửu Nhi vui vẻ ôm lấy y phục, lúc này cô hỏi

'' Có thích không? ''

'' Thích lắm ạ, đa tạ Vũ Ninh tỷ, y phục muội sẽ nâng niu nó ''

'' Ừ ''

'' Vũ Ninh tỷ, trên y phục là hoa gì vậy? Sao muội chưa từng thấy? ''

'' Hoa bồ công anh ''

'' Bồ công anh? ''

'' Ừ ''

'' Nó đẹp quá, muội quyết định rồi đây là loài hoa mà muội thích nhất ''

'' Nó giống muội ''

'' Hử? ''

'' Sự đáng yêu, thuần khiết trong sáng ''

Cửu Nhi ngây ngốc, vui vẻ đi tới ôm lấy cô, cô mỉm cười

'' Cửu Nhi, muội cứ mãi thế này nhé, cuộc chiến đó nhất định sẽ xảy ra mà người tổn thương nhất là muội, Cửu Nhi xin lỗi muội ''.

Bích Đào

Tuyệt



17/02

1