Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 57



Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy đã không thấy Hoắc vương đâu, cô đi ra khỏi phòng đi ra bên ngoài, vừa đi được mấy bước thì ngực cô đột nhiên đâu nhói khiến cô ngã ra đất, cô nằm trên đất ôm lấy ngực mình vẻ mặt đau đớn

'' Hôm nay đâu phải....giữa tháng đâu....tại sao nó lại....phát tác chứ ''

Cô nhìn vào phòng mình

'' Không được.....thuốc....mình cần thuốc ''

Cô muốn vào trong phòng lấy thuốc nhưng cơn đau làm cô không thể đứng dậy được. Đúng lúc cô không biết phải làm sao thì Linh Ca đi tới, thấy cô nắm trên đất liền nhanh chóng đi tới, đỡ cô dậy,hỏi

'' Vương phi, người làm sao vậy? ''

Cô trong cơn đau đớn chỉ tay vào phòng nói

'' Thuốc..... thuốc....ở trên bàn.....''

Nghe xong Linh Ca lập tức đi vào trong lấy lọ thuốc đưa cho cô, cô nhận lấy vội vàng mở ra lấy hai viên thuốc ra uống, nhưng không hề có hiệu quả cơn đau vẫn không hề dứt thế là cô lại lấy thêm hai viên nữa uống vào, cơn đau bắt đầu giảm dần.

___

Lát sau, cơn đau biến mất, cô đứng dậy, Linh Ca liền hỏi

'' Vương phi, người thấy sao rồi? ''

'' Ta ổn ''

'' Chất độc mạnh hơn rồi thậm chí còn phát tác khi chưa đến thời điểm đó. Liệu có kịp đến lúc đó không? ''

'' Vương phi ''

'' Ta ra ngoài một lát ''

' À....Dạ ''

'' Chuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai biết nhất là Tử Ngạo ''

'' Thuộc hạ hiểu ''

Cô từng bước từng bước rời khỏi Hoắc vương phủ,cô đi tới phủ của Phương Gia Thành, cô bước vào trong, đi chưa được mấy bước thì gặp Phương Gia Thành, hắn liền hỏi

'' Vũ Ninh sao cô lại đến đây? Tìm ta có chuyện sao? ''

'' Ừ ''

'' Vào trong nói ''

Hai người đi vào trong đại sảnh đóng cửa lại, cô ngồi xuống ghế, Phương Gia Thành cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn hỏi

'' Cô tìm ta có chuyện gì? ''

'' Chất độc mạnh hơn rồi, nó phát tác khi chưa đến thời điểm, bốn viên thuốc mới thể áp chế nổi ''

Nói xong Phương Gia Thành bắt mạch cho cô, ngay sau đó ánh mắt của hắn dần trở nên kinh hãi, thấy vậy cô liền hỏi

'' Sao rồi?''

'' Nằm ngoài dự liệu của ta rồi, nó mạnh lên một cách khác thường ''

'' Ta còn cầm cự được bao lâu nữa? ''

'' Khoảng 3 tháng hoặc có thể hơn ''

'' 3 tháng. Đủ rồi. Đủ thời gian để giết hắn rồi ''

'' Cô vẫn muốn giết Lãnh Tử Thâm sao? ''

'' Ừ ''

'' Vũ Ninh, sao cô phải liều mạng vậy chứ? Cô biết cơ thể cô bây giờ rất yếu rồi không? Sao phải liều mạng vậy? ''

'' Chỉ cần hắn chết chàng ấy mới có thể an toàn ''

'' Cô....''

'' Không cần nói nữa. Ta hiểu ''

Phương Gia Thành nhìn vào cô một lát rồi thở dài, sau đó hắn lấy ra một lọ thuốc khác đưa cho cô, nói

'' Nó có thể giúp cô cầm cự trong mấy tháng tới, mỗi ngày một viên ''

'' Đa tạ ''

Nói xong cô cầm lọ thuốc rời đi. Ở sau, Phương Gia Thành nhìn theo bóng lưng cô ánh mắt thương xót

'' Vũ Ninh cố gắng lên ta nhất định sẽ cứu được cô ''

Cô về đến phủ, ánh mắt buồn rầu, lúc này Cửu Nhi và Đản Đản đi tới, cô nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Cửu Nhi rồi mỉm cười

'' Thời gian còn lại làm gì được thì làm vậy ''

Cửu Nhi đi tới trước mặt cô, vui vẻ hỏi

'' Vũ Ninh tỷ, tỷ đi đâu về vậy? Muội tìm tỷ từ sáng tới giờ ''

'' Ra ngoài có chút chuyện thôi, sao? Tìm ta có chuyện gì? ''

'' Muốn tỷ nói chuyện với muội ''

'' Được rồi, đi ''

Ngày hôm đó, cô ở bên cạnh Cửu Nhi cả ngày, hai người nói chuyện vui vẻ.

_________

Đêm đó, cô ngồi trong phòng trên tay cầm bình thuốc suy nghĩ

'' 3 tháng, nhất định phải hoàn thành mọi chuyện, thời gian của mình không còn nhiều nữa rồi ''

Lúc này hình ảnh Hoắc vương và Cửu Nhi hiện ra liên tục trong đầu cô, những kỷ niệm giữa mấy người. Đúng lúc cô đang thất thần thì Hoắc vương bước vào, thấy hắn cô lập tức nắm lấy bình thuốc giấu đi, Hoắc vương hỏi

'' ( Vui vẻ) Suy nghĩ gì vậy? ''

Hoắc vương đi tới ngồi bên cạnh cô, cô mỉm cười đáp

'' Không có gì. Suy nghĩ linh tinh thôi ''

Hoắc vương mỉm cười nói

'' Giờ này còn chưa ngủ đợi ta sao? ''

'' Đợi chàng đó ''

'' Sao vậy? ''

'' Chàng đi đâu cả ngày nay vậy? ''

'' Lấy thông tin của Lãnh Tử Thâm ''

'' ( Bất ngờ) Sao rồi? ''

'' 3 tháng sau hắn và Lãnh Tử Minh sẽ lên Thiên Sơn Tuyết ''

'' Núi Thiên Tuyết? ''

'' Ừ ''

'' Chúng lên đó làm gì? ''

'' Có lẽ vì kho báu của Phụ hoàng ''

'' Ý chàng là sao? ''

'' Trước khi Phụ hoàng mất có để một kho báu cực lớn trên Thiên Sơn Tuyết, nghe đồn là nơi đó chứa đầy dãy báu vật ''

'' Chàng biết kho báu đó ở đâu không? ''

'' Ở đỉnh núi ''

'' Được, chúng ta sẽ hành động tại đó, ta mong cuộc chiến này nhanh chóng kết thúc ''

'' Ừ ''

Cô nhìn vào khuân mặt của Hoắc vương, khuân mặt dịu dàng , ánh mắt cô trở lên buồn rầu

'' Khuân mặt này...rất nhanh thôi mình không thể thấy nó nữa rồi ''

Hoắc vương nói

'' Sau khi cuộc chiến kết thúc, chúng ta có thể sống một cuộc sống yên bình rồi ''

Cô mỉm cười, nụ cười kèm theo sự đau khổ, cô cúi đầu xuống không dám nhìn vào Hoắc vương nữa

'' Tử Ngạo.....xin lỗi chàng.....cuộc chiến kết thúc cũng là lúc ta rời xa chàng rồi.... nhưng....ta không thể làm khác được....điều làm ta lưu luyến thế giới này chỉ có chàng thôi....chỉ cần chàng sống tốt ta đã mãn nguyện lắm rồi ''.