Sủng Thần

Chương 5: Thị vệ thân cận



Quần áo cung đình hoa lệ, ánh sáng chiếu khắp nơi, đàn violon thanh lịch diễn tấu nên một khúc nhạc du dương, nhưng người đàn ông mạnh mẽ trên đài lại khiến cho cả buổi yến tiệc có chút thấp kém.

"Hừ, tức chết ta rồi, Gaya, em phải trút giận giùm ta."

Vương tử Siya điển trai nhất nhất của Đế quốc Aslan của chúng ta, hôm nay không có múa may quay cuồng trên sân khấu, chỉ có thể nằm trên sạp mềm, đặt cái cổ bị sái nằm thẳng, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn chằm chằm xung quanh yến hội, ảo não vô cùng.

"Ha ha..."

"Gaya, em còn cười ta."

"Không có."

"Em có, Gaya, em phải làm chủ cho ta."

Đưa tay ra cỗ vỗ cái đầu làm loạn trên người, trên cổ còn gắn một cái giá cố định rất buồn cười.

"Siya, là do anh làm việc không thành, cũng khiến cho ta xấu mặt rồi."

"Gaya, làm gì có chuyện ta làm việc không thành, rõ ràng là tên đàn ông đó quá gian manh xảo trá, lần sau ta nhất định sẽ không tha cho hắn."

......

Phủ Bá tước.

"Landy, rốt cuộc là con đang nghĩ gì vậy, sao đột nhiên lại đưa ra yêu cầu làm thị vệ thân cận cho Điện hạ?"

"Phụ thân, người cũng nhìn thấy hành động của Thái tử rồi đó, con không cho phép Aslan bị hủy trên tay y đâu."

"Chuyện đó, Landy, con nói nghiêm trọng quá rồi, thực ra Điện hạ ngài ấy..."

"Cũng chính là do chuyện năm xưa, nên tất cả mọi người mới chiều theo y, nhưng mà, nếu như y sẽ trở thành Đức vua tương lai của Đế quốc Aslan, vậy thì đây là chuyện mà y phải chấp nhận."

Cho dù có nỗi đau trong lòng đi nữa.

Cũng từng có nỗi đau trong lòng, chỉ là, người đó đã quên hết rồi.

"Cha không cần nói nữa, chuyện mà con quyết định sẽ không bao giờ thay đổi."

Xoay người lại, phất áo đi, một đầu tóc xanh lam thoải mái nhanh nhẹn ngẩng lên.

......

Một buổi sáng đẹp trời, người đàn ông mặc bộ đồ thị vệ màu trắng, bên eo treo một cái bội kiếm ưu tú nhất của Đế quốc Aslan, gương mặt anh tuấn nghiêm nghi, đi thẳng đến tẩm cung của Thái tử điện hạ, vậy mà lại không ai dám chặn hắn lại.

Ánh mắt trời đã chiếu tới trên giường vàng kim của Thái tử điện hạ, dưới song cửa sổ màu trắng, lại càng làm nổi bật thêm làn da hồn mềm mại của Thái tử điện hạ, chân nhỏ thon dài lộ ra bên ngoài vô cùng quyến rũ, chỉ là...

"Điện hạ, dậy đi thôi." Giọng nói bình tĩnh.

"Ưm." Xoay người tiếp tục ngủ.

"Điện hạ, đến giờ dậy rồi." Giọng nói lớn hơn.

"Không muốn." Kéo chăn che đầu lại.

Người đàn ông đứng bên giường híp mắt lại, bước ra khỏi tẩm cung, một lát sau, một thị nữ run run rẩy rẩy bước đến bên giường, nhắm mắt lại, đưa tay giật cái chăn trên người Thái tử điện hạ xuống,

"Ai──" Tính cáu gắt khi mới tỉnh ngủ khá nghiêm trọng.

"Điện hạ, không phải, không phải nô tỳ." Thị nữ lo sợ quỳ trên mặt đất.

"Là thần."

Người đàn ông bước lên trước, đứng bên giường nhìn chằm chằm người trên giường bằng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, Thái tử điện hạ của chúng ta chỉ cảm thấy ánh mặt trời bị che mất rồi, chầm chậm mở mắt ra, trong đôi mắt màu xanh ngọc bích thấu triệt đột nhiên hiện lên bóng người.

"A── Ngươi, sao ngươi lại ở đây?"

"Hừ, có phải là Điện hạ đã quên rồi không, bắt đầu từ ngày hôm nay, thần chính là thị vệ thân cận của Điện hạ. Điện hạ, hôm nay còn có lớp học buổi sáng, mời người dậy."

"Lớp buổi sáng gì chứ, trước kia cũng không có mà."

"Là thần dựa theo pháp luật của Đế quốc Aslan, chính tay sắp xếp lịch học cho Điện hạ."

"Cái gì? Ta không muốn, ta muốn ngủ."

"Vậy sao? Vậy thì Điện hạ đừng trách thần."

Một ánh mắt lạnh lùng chiếu tới, Thái tử điện hạ đáng thương của chúng ta lập tức ngồi thẳng người dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Hừ, ta không cần ngươi làm thị vệ thân cận của ta nữa."

"Điện hạ, thần không hề làm sai chuyện gì, Điện hạ không có quyền giải trừ chức quan của thần, Điện hạ, mời."

Bộ quần áo thị vệ màu xanh lam mặc trên người Landy, đường may đơn giản làm hiện lên thân thể cường tráng, bởi vì được huấn luyện trong quân đội nhiều năm, làn da không trắng nõn như những người khác, mà có màu lúa mạch nhàn nhạt, mái tóc màu xanh lam đậm, đôi mắt xanh lam nhạt, mắt đẹp thon dài, anh tuấn phóng khoáng.

Lúc đi vào nội cung, Bá tước Landy đã trở thành người mới có sức thu hút nhất từ lâu rồi, nhưng trong mắt Thái tử điện hạ, tất cả đều không phải như thế. Lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông cao hơn y này, vậy mà lại chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, giật phắt người đang nằm trong lòng y, sau đó lại đẩy y thẳng xuống hồ, hơn nữa bây giờ...

"Thái tử điện hạ, mời."

Thái tử điện hạ vẫn luôn ngủ một giấc tới trưa, cố gắng chống đỡ sự nặng nề của đôi mắt, đứng dậy, đi đến lớp học ở một nơi khác, lễ nghi, kiếm thuật, ngoại ngữ... Cầm lấy thời khóa biểu được sắp đầy ắp, Thái tử điện hạ của chúng ta vốn muốn xé ngay tờ giấy đó, nhưng mà vừa ngẩng đầu thì liền thấy có một ánh mắt lạnh lùng bắn tới.

Hu hu, nhưng mà y sợ hắn, cuối cùng thì cũng đến buổi trưa, Thái tử điện hạ cắn thịt bò một cách đầy nho nhã, nhưng trong miệng lại lầm bầm:

"Điện hạ, mời, Điện hạ mời, hừ, mời ngươi đi chết..."

Nói một câu thì nhai thịt bò một cái, Landy đứng bên ngoài rèm, khóe miệng nhếch lên, nhưng mà chưa được bao lâu thì Vương tử Siya bị trẹo cổ kia lại bước vào rồi.

"Gaya, sao hôm nay dậy sớm vậy, a mắt thành mắt gấu trúc luôn rồi."

"Hức hức... Siya, ta bị ăn hiếp rồi."

Bộp──

"Ai dám ăn hiếp em, đứng ra cho ta."

"Thần──"

"Khụ khụ... Sao ngươi lại ở đây?"

"Vương tử quên rồi sao? Hôm qua thần đã là thị vệ thân cận của Điện hạ rồi."

"Ồ, Gaya, ta xin lỗi em, yến tiệc hôm nay ta nhất định sẽ chuẩn bị thêm vài mỹ nhân tặng cho em."

Nhưng mà...

"Điện hạ, kể từ hôm nay, tiệc tối trong cung bị hủy bỏ."

"Ngươi nói cái gì?"

"Những yến tiệc xa xỉ đó, chỉ sẽ làm tổn thương đến thân thể của Điện hạ, hơn nữa còn làm tiêu hao quốc khố, buổi tối thần sẽ sắp xếp lịch học cho Điện hạ."

"Ngươi, ngươi chỉ là một thị vệ thân cận nhỏ nhoi, vậy mà lại dám, Gaya, đừng kéo ta, ta."

"Siya, ta hỏi rồi, những chuyện này trong cung đều do thị vệ thân cận lo liệu hết."

"Cái gì? Nhưng mà trước kia..."

"Điện hạ, thời gian nghỉ trưa đến rồi, mời."

Đứng dậy một cách rất chậm rãi, quang người Thái tử điện hạ của chúng ta tràn đầy sự ai oán, rời khỏi nhà ăn.