Sủng Thần

Chương 6: Âm mưu phá đám



Đêm khuya gió mát, chỉ thấy một người đáng yêu mặc áo ngủ màu trắng, nhanh chóng bước qua hoa viên, một tia sáng trắng lóe len, tốc độ nhanh chóng, hành động nhanh nhẹn.

"Gaya, ta ở đây."

"Sao anh lại mặc một bộ đồ màu đen ngồi chồm hổm ở đây, dọa chết ta rồi."

"Gaya, không phải là bảo trời vừa tối là sẽ đến liền sao? Ta ngồi ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi, cũng không thấy em đến."

"Còn không phải là do Landy đó, cứ đứng canh ở bên ngoài, đợi ta ngủ rồi mới chịu đi."

"Hu hu, Gaya, đều tại ta không có thắng cuộc thi, ốm rồi nè, lại đây ta thơm cái nào."

"Đừng có làm ồn, đồ đã mang đến chưa?"

"Đương nhiên, nè, đây là thuốc mê kích tình mạnh nhất mà ta cất giấu đó."

"Vậy sao?"

"Đương nhiên, lần trước ta không cẩn thận ăn phải mấy giọt, kết quả, hại ta phải..."

"Cái gì?"

"Không có gì, mau đi đi. Gaya, nhớ cái giường lớn của em quá đi, hắn ta không cho ta ngủ với em nữa."

Người mặc áo trắng, lại nhanh chóng rời khỏi hoa viên, Vương tử Siya nhìn chằm chằm cung điện, trong mắt đột nhiên tối lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng khẽ mỉm cười:

"Hừ, ta không tin không thể trị ngươi tội dâm loạn."

......

Buổi sáng, Thái tử vẫn luôn quen ngủ tới mặt trời len cao ba sào mới dậy, đột nhiên hôm nay dậy thật sớm, còn sai tất cả cung nữ trong cung điện ra ngoài, nhìn mấy miếng điểm tâm trên bàn cười ngây ngốc mãi.

"Ha ha, mới chỉ ngửi có chút xíu, cả người đã nóng ran rồi."

Trong lòng nghĩ làm thế nào để đuổi tên chướng mắt kia đi, tâm tình của Thái tử điện hạ không nhịn được mà tốt lên, ngồi đó ngâm nga bài hát. Lúc Landy bước vào trong, trong lòng khẽ run lên, cách một tấm màn, Thái tử điện hạ ngửa người dựa lên trên ghế, bộ đồ cung màu trắng làm lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn, Thái tử điện hạ của chúng ta được chăm sóc kĩ càng, lại thêm vốn dĩ đẹp trời sinh, tuyệt đối có thể nói là một mỹ nhân khó tìm.

"Landy, ngươi đến rồi."

"Vâng, Điện hạ."

"Vào đi."

Landy vén màn bước vào trong, lúc nhìn thấy điểm tâm trên bàn thì đầu mày khẽ nhíu lại.

"Ăn gì chưa?"

"Khởi bẩm Điện hạ, đã ăn rồi."

"Ăn rồi, vậy thì ăn thêm chút nữa."

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy một miếng điểm tâm đưa qua, Landy nhìn miếng điểm tâm đó chần chừ không nhúc nhích.

"Sao vậy?"

"Đây là điểm tâm của Điện hạ, thần chỉ là một thị vệ, không dám ăn tùy tiện."

"Không sao, cái này là ta thưởng cho ngươi."

"Hử?" Ánh mắt lạnh lùng nâng lên, cơ thể Thái tử điện hạ của chúng ta run lên, siết chặt tay, không thành công cũng thành nhân.

"Ngươi nghĩ ta sẽ hạ độc sao? Vậy thì ta ăn cho ngươi coi." Nói xong thì muốn bỏ miếng điểm tâm vào miệng mình.

"Đợi một chút, thần ăn."

"Ha ha."

Bỏ miếng điểm tâm trong tay xuống, nhìn Landy ăn hết miếng điểm tâm, trong lòng rất thích thú. Thái tử điện hạ Gaya đáng thương ơi, rất nhanh thôi người sẽ bị người ta ăn sạch như điểm tâm đó.

"Ngon không?"

"Ừm."

"Vậy thì ăn nhiều chút."

Đẩy một loạt điểm ta qua, Landy nhìn dáng vẻ của Gaya, bất giác mà cầm lấy mấy miếng điểm tâm ăn. Bởi vì còn sớm, Thái tử điện hạ của chúng ta trốn tránh nói muốn ngủ bù chút, nên Landy bèn đứng canh bên ngoài.

Dần dần, Thái tử điện hạ nằm trên giường không ngủ được nữa.

"Sao còn chưa đến?"

Vội vã xoa xoa bàn tay, rõ ràng là đã sai người gọi mấy thị nữ đến đây rồi, y gọi với ra ngoài:

"Landy."

"Điện hạ có chuyện gì?"

Landy bước vào, quỳ trước giường, cứ cảm thấy trong người có chút kì lạ, nhưng không nói rõ được là kì lạ chỗ nào, nhìn chằm chằm người trên giường, trong người đột nhiên có một cảm giác kì lạ dâng lên.

"Cái đó, ngươi ra ngoài hỏi một chút xem, thị nữ mà ta gọi sao vẫn chưa đến?"

"Thị nữ, vừa nãy có đến rồi."

"Hả?" Thái tử điện hạ nhảy từ trên giường xuống.

"Đến rồi, vậy người đâu?"

"Thần bảo bọn họ đi rồi, Điện hạ còn đang nghỉ ngơi, thần bảo bọn họ không được vào làm phiền Điện hạ."

"Cái gì?"

Trái tim nhỏ của Thái tử điện hạ của chúng ta đập một cách bất thường, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

"À ừm, Landy, ta còn có việc, ngươi ở trong cung một mình trước đi."

Nhấc chân lên chuẩn bị chạy, nhưng còn chưa kịp vén màn, người đã bị Landy kéo lại rồi.

"Điện hạ, có chuyện gì gấp sao?"

"Chuyện gấp, rất gấp, ngươi mau buông ta ra..."

"Điện hạ."

Chạy trối chết, tiếp tục chạy, nhưng mà vẫn đứng yên tại chỗ, y chầm chậm xoay người lại, sắc mặt của người đàn ông trước mặt đã đỏ đến bất thường rồi, Siya, cái thuốc mê kích tình của anh là thuốc quái quỷ gì vậy chứ, sao tác dụng nhanh dữ vậy.