Sủng Vợ Lên Trời

Chương 372: Thay đổi nữ thần



Đường Ngọc Sở cũng không tiếp tục tranh cãi với Cố Ngọc Lam, vì Ann đã tới đây.

Những bài phỏng vấn của Ann trước đây, Đường Ngọc Sở đều đã nhìn qua, đồng thời cũng đã xem qua những tác phẩm mà cô ta thực hiện, đúng là một vị đạo diễn thực sự tài hoa.

Điều quan trong hơn đó là cô ta là phụ nữ, hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm, mới ngoài ba mươi.

Vì trước khi đến đã chào hỏi Ann trước, vậy nên Đường Ngọc Sở trực tiếp đi về phía đối diện, vươn tay cười nói: “Xin chào, tôi là Đường Ngọc Sở của Thời Thụy!”

Ann sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, cầm tay của cô mỉm cười: “Xin chào, tôi là Ann!”

Đây coi như là chào hỏi, vì sau đó bọn họ còn phải quay quảng cáo, vậy nên Đường Ngọc Sở và tiểu Từ ngồi ở một bên, im lặng nhìn Ann chỉ huy nhân viên ở hiện trường làm việc.

"Wow, tại sao lại có thể có người đẹp trai như vậy chứ?” Tiểu Từ cảm khái nói.

Trước khi đến phỏng vấn Ann, tiểu Từ đã trải qua một khóa học, nhìn ảnh chụp trước kia của cô ta, tóc dài phất phới, vẻ ngoài không được coi là xinh đẹp, nhưng khí chất xuất chúng, cũng khiến người ta không dời nổi mắt.

Thật không ngờ hôm nay nhìn thấy người thật, lại có một loại cảm giác khác.

Một người có mái tóc ngắn gọn gàng, nổi bật lên ngũ quan thâm thúy, trên người mặc bộ âu phục trung tính, lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ đẹp trai, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng dám tin tưởng rằng sẽ có một người phụ nữ đẹp trai như vậy.

Đường Ngọc Sở liếc xéo anh ta, cười chế nhạo nói: "Thế nào? Có phải cậu muốn thay đổi nữ thần trong lòng rồi không?”

"Không phải, nữ thần của tôi vẫn luôn là Tần Ý Tiêm." Mặc dù Ann rất đẹp trai, nhưng anh ta vẫn thích loại người xinh đẹp dịu dàng.

Đường Ngọc Sở nhướng mày, ánh mắt lần nữa chuyển về phía Ann.

Tiểu Từ nói cũng không sai, Ann thật sự rất đẹp trai, khí thế cũng rất mạnh mẽ, Cố Ngọc Lam đứng bên cạnh cô ta hoàn toàn giống như người qua đường, hoàn toàn không có chút khí chất ngôi sao nào.

"Còn người khác đâu?” Ánh mắt Ann lướt qua toàn bộ, lông mày nhíu lại.

Đây là quảng cáo hai người, nhưng bây giờ lại chỉ có một người ở hiện trường.

"Một người khác nói không quay." Người bên cạnh tiến đến nói nhỏ vào tai Ann.

Ann nhíu mày càng chặt: “Cô ta không quay, vậy quảng cáo này quay thế nào?”

Lịch trình làm việc của cô ta rất dày đặc, đã dành thời gian để quay quảng cáo này, nếu như hôm nay không quay được, vậy công ty chỉ có thể tìm người khác để quay.

Vì vậy cô ta để trợ lý của mình báo cáo vấn đề này về phía công ty.

Bên này điện thoại vẫn chưa gọi đi, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: "Thật xin lỗi, đạo diễn, tôi tới chậm."

Đường Ngọc Sở hoàn toàn không ngờ rằng Ninh Huyên Huyên sẽ trở về, chỉ thấy Ninh Huyên Huyên đi đến trước mặt Ann, vì khoảng cách hơi xa, cô nghe không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng có thể nhận thấy sắc mặt Ann cũng không được tốt.

Tiếp theo, người đại diện của Ninh Huyên Huyên hung hăng cúi người về phía Ann, có lẽ là đang nói xin lỗi.

Cuối cùng, quảng cáo rốt cuộc cũng chính thức khai mạc.

Tiểu Từ nhìn những người trong studio đang giả cười hỗ trợ Cố Ngọc Lam và Ninh Huyên Huyên, chậc chậc lắc đầu: "Nhà sản xuất này chắc chắn vô cùng hối hận khi tìm hai người bọn họ quay quảng cáo!”

Đường Ngọc Sở nghe bật cười lên tiếng: "Lúc này mới hối hận cũng chỉ có thể chấp nhận."

Thật ra cô cũng không thể hiểu công ty này nghĩ thế nào mà lại để Cố Ngọc Lam và Ninh Huyên Huyên cùng quay quảng cáo, chẳng lẽ cũng không xem tin tức sao? Chẳng lẽ cũng không biết ân oán giữa hai người bọn họ sao?

Tuy nói như vậy nhưng quảng cáo lại được quay rất thuận lời, điều này khiến Đường Ngọc Sở không thể không bội phục hai người Cố Ngọc Lam, ở trước ống kính, bọn họ đều bỏ sự hận thù xuống, diễn xuất hình tượng vô cùng hòa thuận và vui vẻ.

Nếu kỹ năng diễn xuất như vậy có thể sử dụng để quay phim, có lẽ bọn họ đều có thể nhận được giải Oscar!

Quảng cáo vừa kết thúc, Ninh Huyên Huyên thậm chí không hề tẩy trang mà trực tiếp rời đi, xem ra là không muốn ở chung một giây đồng hồ nào với Cố Ngọc Lam.

Sau khi Ann dặn dò xong những việc tiếp theo, liền đi về phía Đường Ngọc Sở đang đợi ở gần đó.

"Thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu!” Ann áy náy nói.

Đường Ngọc Sở cười lắc đầu: “Không có gì, đúng lúc có thể nhìn được tình hình làm việc của ngài, cũng rất có ích với việc phỏng vấn!”

Tiếp theo, cô giơ máy ảnh trong tay lên: “Tôi có chụp mấy bức ảnh lúc cô đang làm việc, cô không để ý nếu chúng tôi sử dụng chúng trong bài phỏng vấn lần này chứ?”

"Không ngại." Ann cười lắc đầu.

Cố Ngọc Lam ngửa đầu để thợ trang điểm tháo trang sức, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía đạo diễn Ann và Đường Ngọc Sở đang nói chuyện với nhau ở cách đó không xa.

Khi nhìn thấy Ann và Đường Ngọc Sở cùng nhau rời khỏi phòng chụp hình, cô ta đột nhiên cúi đầu, khiến thợ trang điểm giật mình: “Chị Ngọc Lam…”

Cố Ngọc Lam nhìn về phía người thợ trang điểm đang hoảng sợ, sau đó nhìn về phía Đường Ngọc Sở đã rời đi, cũng không thấy hình bóng của bọn họ nữa, lông mày cô ta nhíu lại.

...

Ann cũng giống như trong lời đồn, tính cách ôn hòa, thái độ khiêm tốn, hoàn toàn không có một chút giả tạo nào, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ gần.

Toàn bộ quá trình phỏng vấn đều diễn ra rất thuận lợi, bầu không khí cũng rất hòa hợp.

"Ann, rất cám ơn cô đã phối hợp." Phỏng vấn xong, Đường Ngọc Sở cười vươn tay ra.

Ann vừa nắm chặt tay cô, vừa cười nhẹ nhàng nói: “Không cần cám ơn, có thể quen biết mọi người, tôi cảm thấy rất vui!”

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở và tiểu Từ đều nhìn nhau cười một tiếng, sau đó nói: “Quen biết cô, chúng tôi cũng rất vui!”

Ann buông tay cô ra, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Bây giờ cũng sắp tối rồi, hay là chúng ta cũng nhau đi ăn một bữa cơm đi!”

"Được, được!” Tiểu Từ không hề suy nghĩ liền đồng ý.

Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ liếc anh ta một cái, sau đó cười áy náy với Ann: “Ann, tôi chỉ sợ không thể ăn cơm cùng cô, tôi còn có việc khác!”

"Không thể ăn cơm xong rồi làm việc sau được sao?” Ann cười hỏi.

Thật ra tối nay cô có hẹn cùng An Kỳ, muốn tụ tập. Nhưng bây giờ…

Cô nhìn Ann đang cười nhẹ nhàng, có chút khó xử, người ta đã mở miệng mời bọn họ, nếu như từ chối có phải quá không nể mặt họ hay không.

Trong lòng xoắn xuýt một lát, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định.

Dù sao An Kỳ và Tiêu Tiêu đều là bạn thân, để cho hai bọn họ leo cây, đến lúc đó giải thích với họ là được rồi.

Vì vậy, cô cười gật đầu: “Được, ăn cơm xong tôi sẽ làm việc sau!”

Nghe thấy cô đồng ý với lời mời của mình, nụ cười trên mặt Ann lại càng sâu hơn: “Rất vui vì cô đã đã nể mặt tôi!”

Đường Ngọc Sở cười cười: "Có thể cùng ngài ăn cơm là niềm vinh hạnh của chúng tôi!”

Nghe vậy, Ann bật cười: “Thật ra ở trước mặt tôi, cô không cần phải nói những lời khen tặng như vậy, tôi cũng không thích, cô có lẽ cũng không thích nói những lời xu nịnh như vậy đúng không?”

Đường Ngọc Sở kinh ngạc nhướng mày: “Ngài vậy mà nhận ra sao?”

Ann cười: "Ánh mắt cô rất sạch sẽ, rất thanh tịnh, vừa nhìn đã biết là người không có tâm tư gì, những người như vậy bình thường đều sẽ không thích nói ra những lời xu nịnh với người khác!”

Đường Ngọc Sở ngượng ngùng cười.

Ann đột nhiên quan sát tỉ mỉ cô, sau đó giọng nói trở nên rất nghiêm túc: “Thật ra cô rất thích hợp để quay quảng cáo, lên hình chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp!”

Ann là đạo diễn, vậy nên lời nói của cô ta có quyền uy nhất định.

Đường Ngọc Sở cười lắc đầu: "Tôi không thích ống kính!”

Muốn để cô xuất hiện trước ống kích, cô thật sự không thích.