Sủng Vợ Lên Trời

Chương 373: Trừ phi giả vờ ốm



Sau khi ăn tối với Ann, bọn họ tách ra, Đường Ngọc Sở đưa Tiểu Từ về nhà, sau đó lái xe đi đến Thịnh Thế Đế Cảnh.

Tiêu Tiêu và An Kỳ đang đợi cô ở đó.

"Thật xin lỗi, tớ đến muộn!” Đường Ngọc Sở vừa đẩy cửa đi vào phòng, vừa cất giọng nói.

Thấy cô đi đến, Ứng Tiêu Tiêu lập tức đứng lên đón, nắm lấy vai cô nói: “Sở Sở, cậu cũng dám để bọn tớ leo cây, tự phạt ba ly!”

Nói xong, cô ta đưa ly rượu trong tay cho Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở nhìn vào ly rượu, lông mày ngạc nhiên nhếch lên, gần như là ly rượu đầy.

"Không cần ác như vậy chứ?” Đường Ngọc Sở cười nhìn Ứng Tiêu Tiêu, lại nhìn về phía Tống An Kỳ.

"Sở Sở, tớ uống cùng cậu!” Tống An Kỳ nâng ly rượu trong tay về phía cô, sau đó ngửa đầu buồn bực uống một ngụm.

Thấy thế, Đường Ngọc Sở nhíu mày lại, quay đầu nhẹ giọng hỏi Ứng Tiêu Tiêu: "An Kỳ sao vậy?”

Cô hỏi như vậy là vì An Kỳ rất ít khi uống rượu, trừ phi tâm trạng của cô không được tốt.

Ứng Tiêu Tiêu nhếch miệng: "Còn có thể làm sao, không phải vì vị hôn thê của Thẩm Tử Dục kia sao?”

"Lại tìm đến An Kỳ sao?" Trước đó lúc cô ở kinh thành, nghe Tiêu Tiêu nói đến việc vị hôn thê của Tử Dục đưa cho An Kỳ ba mươi tỷ, yêu cầu An Kỳ rời khỏi Tử Dực, nhưng đã bị An Kỳ mắng trở về.

Chuyện này mới cách đây vài ngày, còn tưởng rằng bị mắng trở về thì sẽ an phận một khoảng thời gian, ai ngờ vẫn lại tìm đến An Kỳ gây rắc rối.

"Không phải." Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu: "Nhưng mấy ngày nay Thẩm Tử Dục đều về nhà họ Thẩm, cũng không ở cùng An Kỳ, vậy nên An Kỳ lo lắng Thẩm Tử Dục có thể sẽ thỏa hiệp ở trước mặt ông nội hay không?”

Cũng vì điều này?

Đường Ngọc Sở nhíu mày, sau đó đi qua ngồi xuống bên cạnh Tống An Kỳ, đưa tay ngăn cản động tác muốn rót rượu của cô.

Tống An Kỳ quay đầu, sững sờ nhìn cô.

Đường Ngọc Sở cầm lấy chai rượu trong tay cô, nhẹ nhàng cười một cái: "An Kỳ, cậu phải tin tưởng Tử Dục, anh ta đã có thể vì cậu khiêu chiến với ông nội, như vậy anh ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện thỏa hiệp với ông nội!”

Nghe nói như vậy, trong mắt Tống An Kỳ hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu, nhíu mày: "Sở Sở, có phải Tiêu Tiêu nói lung tung gì với cậu rồi không?”

Đường Ngọc Sở sững sờ: “A, Tiêu Tiêu nói linh tinh sao?”

Cô giương mắt nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu, cái sau vô tội nhún vai: "Tớ chỉ suy đoán thôi nha."

Đường Ngọc Sở liếc mắt, bất đắc dĩ thở dài: "Tới đã nói rồi, sao An Kỳ lại không tin Tử Dục chứ?”

Ứng Tiêu Tiêu thè lưỡi, cười không nói gì thêm.

"Vậy tại sao hôm nay cậu lại uống rượu phóng khoáng như vậy?” Đường Ngọc Sở giúp Tống An Kỳ rót đầy rượu, sau đó mở miệng hỏi.

"Có chút phiền muộn." Tống An Kỳ mấp máy môi: "Từ sau khi tớ thấy Tử Dục gặp ông nội anh ấy, thật ra lòng tớ luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy!”

"Có phải cậu quá nhạy cảm rồi không?” Ứng Tiêu Tiêu hỏi.

Tống An Kỳ liếc mắt cô, lắc đầu: "Không phải, là thật sự bất an. Nhất là lời nói ngày hôm đó của Hứa Tâm Tĩnh, tớ lo lắng cô ta sẽ thật sự làm chuyện gì đó với ba mẹ mình!”

Đường Ngọc Sở nhướn mày suy nghĩ một chút: “Chú và dì bây giờ có dự định đi làm không?”

Tập đoàn Dương thị đã chính thức bị Tử Dục thu mua, có ý định làm cơ sở để Tử Dục chuyển các doanh nghiệp ở nước ngoài về trong nước, và An Kỳ cũng đã trả lại cổ phần mà trước đó Tử Dục cho cô, mặc dù An Kỳ không còn là chủ tịch tập đoàn, nhưng chú Tống và dì Tống muốn trở về làm việc cũng là chuyện dễ dàng.

"Trước mắt bọn họ vẫn chưa có kế hoạch này, trước đó nói vì công việc nên vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, muốn nhân cơ hội này để được nghỉ ngơi!”

Nghe An Kỳ nói như vậy, Đường Ngọc Sở đề nghị: "Hay là cậu để chú dì ra nước ngoài du lịch đi, rời xa nơi này, chờ chuyện giữa cậu và Tử Dục được giải quyết thì để bọn họ trở về!”

Ứng Tiêu Tiêu gật đầu một cái nói: "Tớ cảm thấy ý kiến của Sở Sở rất ngay!”

"Ra nước ngoài, ba mẹ có thể sẽ không đồng ý!” Tống An Kỳ hiểu rõ ba mẹ mình, muốn để bọn họ đến một đất nước không rành ngôn ngữ, phong tục ẩm thực hoàn toàn khác biệt, chắc chắn bọn họ sẽ từ chối.

"Vậy hãy khuyên để bọn họ đồng ý. Nếu cậu thật sự lo lắng Hứa Tâm Tĩnh sẽ ra tay với chú dì, cậu phải thuyết phục chú dì thật tốt!”

Cho dù điều lo lắng này có xảy ra hay không, những phòng ngừa chu đáo luôn có điểm tốt.

Tống An Kỳ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Ừm, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy!”

Đường Ngọc Sở cười cười, sau đó đưa tay bưng ly rượu trên bàn, hướng hai người bọn họ nói: “Đến đây, ba chúng ta cụng ly!”

Dứt lời, Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu cùng nhau bưng ly rượu cụng ly với cô, ba người ngửa đầu uống cạn sạch rượu trong ly.

Nhân lúc Tiêu Tiêu đang rót rượu, Đường Ngọc Sở hỏi: “Mấy ngày nay tại sao Tử Dục lại về nhà họ Thẩm?”

"Ông nội của anh ấy hình như bị ốm!”

Đáp án này khiến Đường Ngọc Sở hơi kinh ngạc: “Bị ốm? Tại sao tớ không biết?”

Mấy ngày nay Triều Dương vẫn đi làm bình thường, cũng không nhắc đến chuyện ông ngoại anh bị ốm.

Ứng Tiêu Tiêu cong môi: "Tớ cũng không biết, Lục Thanh Chiêu cũng không nói gì với tớ!”

"Cái này không đúng." Đường Ngọc Sở cảm thấy rất không ổn: “Nếu ông ngoại bị ốm, tại sao Triều Dương và Thanh Chiêu lại không đến thăm hỏi một chút chứu? Trừ phi…”

"Trừ phi đang giờ vờ ốm!” Ứng Tiêu Tiêu tiếp lời cô: “Nếu quả thật là đang giả vờ ốm, vậy mục đích chính là muốn để Thẩm Tử Dục thỏa hiệp!”

Đường Ngọc Sở nhíu mày: "Xem ra Triều Dương và Thanh Chiêu cũng hiểu rõ tình hình, nếu không tại sao lại không hề nhắc đến!”

Ứng Tiêu Tiêu gật đầu: "Có lẽ là như vậy, bọn họ cảm thấy Thẩm Tử Dục có thể tự mình giải quyết được, nên dứt khoát không nhắc đến!”

Đường Ngọc Sở gật đầu, có là tình huống đúng như Tiêu Tiêu nói, nhưng khi về nhà cô vẫn phải tự mình hỏi thăm Triều Dương một chút xem rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.

Tống An Kỳ hít một hơi thật sâu, sau đó cười nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, đã ra ngoài chơi thì vui vẻ lên một chút!”

Đường Ngọc Sở nhướng mày, mỉm cười nói: "Chỉ cần cậu vui vẻ, bọn tớ sẽ vui vẻ!”

Nói đến đây, cô cầm ly rượu lên: “Đến đây, thêm một ly nữa!”

"Đúng rồi, đem chuyện phiền lòng để sang một bên, để chúng ta chơi vui vẻ lên chút!” Ứng Tiêu Tiêu nâng ly rượu lên, hét lên một tiếng.

Tống An Kỳ nhìn hai người bạn tốt, nụ cười trên mặt càng sâu, thật ra cô cũng không tin tưởng Tử Dục nhiều như Sở Sở nghĩ, chỉ là không muốn để bọn họ lo lắng, Sở Sở còn có chuyện phải lo, nếu như lại lo lắng thêm cho chuyện của cô, vậy người bạn tốt này của cô ấy thật chẳng ra gì.

Vậy nên, ở trước mặt bọn họ, cô vẫn là Tống An Kỳ thật sự vui vẻ kia.

Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu không hiểu được suy nghĩ của cô lại rót thêm vài ly rượu, hào hứng cũng nổi lên, bắt đầu làm ầm ĩ, bầu không khí trong phòng vô cùng sôi động.

Ba người làm ầm ĩ mãi đến khuya, sau đó ai cũng đều uống say, cuối cùng là Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu tới đưa bọn họ về nhà.