Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 42: Nhã nhã gặp chuyện



Đêm xuống, Lộ Nam vẫn không ngừng việc tìm kiếm Tô Bắc, anh gần như phát điên lên.

Anh hoàn toàn không thể nghĩ ra một chỗ nào mà cô có thể đi được nữa, chợt một ý nghĩ xẹt qua trong đầu anh.

Lộ Nam nhanh chóng nhắn tin vào số điện thoại của Tô Bắc một dòng tin nhắn, hy vọng khi cô nhìn thấy sẽ quay về ngay lập tức.

Anh quay xe lại rồi chạy về biệt thự.

[Tại biệt thự.]

Điềm Hinh với khuôn mặt đầy giận dữ ngồi chờ Lộ Nam về để hỏi chuyện.

Ngay cả thuộc hạ cũng không dám hé nửa lời, còn Uyển Nhi như bị xịt keo cứng đơ, cô ta rất sợ cái vẻ mặt này của bà ấy.

“Hôm hôn lễ của Lộ Nam cháu có đến đúng không?”

“Dạ có ạ.” cô ta gật đầu đáp.

Hôm đó bận tiếp khách nên bà cũng không để ý, nhưng Lộ Nam cũng chẳng nói với bà về chuyện Uyển Nhi đã về nước.

Đã vậy còn cho cô gái này ở đây, bà nhìn ra được từ rất lâu cô gái này có tình cảm với con trai mình, không có việc gì lại có thể qua mắt được Điềm Hinh này.

Ngay khi Lộ Nam vừa bước vào nhà, anh hoàn toàn bất ngờ khi có sự xuất hiện của mẹ ở đây.

“Mẹ đến lúc nào, sao không gọi cho con ạ?” anh hỏi.

“Con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” giọng nói chứa đầy sự tức giận nói.

Ngay khi anh vừa tiến đến gần, bà đã đứng dậy vung tay tát vào mặt anh.

“Bác gái, sao bác lại đánh anh rể chứ?” Uyển Nhi kinh ngạc nói.

“Mau ngồi xuống, không phải việc của cháu thì đừng xen vào.” bà lườm cô ta rồi nói.

Lộ Nam xoa mặt mình rồi cất lời: “mẹ, không biết có chuyện gì mà mẹ lại giận dữ như vậy?”

Trước vẻ mặt bình tĩnh của con trai, bà cau mày nói: “Uyển Nhi về đây mà con không thèm nói với mẹ một tiếng, lại để nó ở đây…còn nữa, Tô Bắc tại sao lại bỏ đi?”

Thấy Lộ Nam im lặng, bà lại quát lên: “mau nói mẹ nghe, con đã làm…”

Lời nói của Điềm Hinh bị Lộ Nam cắt ngang, anh vội đáp.

“Là cô ta tự bỏ đi, không phải do con.”

‘Cái gì? Tô Bắc tự bỏ đi?’ bà tự hỏi.

“Nói rõ ràng cho mẹ biết, sao Tô Bắc lại đột nhiên bỏ đi? hả?”

“Cô ta là kẻ đã hại chết Ngọc Linh…nếu mẹ không tin thì hãy nghe cái này đi.” Lộ Nam nói.

Rồi anh mở đoạn ghi âm đó lên cho mẹ mình nghe, Điềm Hinh cảm thấy việc này cứ như sét đánh ngang tai.

Bà lẩm bẩm nói: “không phải…không phải mà, việc này không phải là sự thật.”

Mọi thứ trước mắt trở nên nhòe đi, Điềm Hinh bất ngờ ngã xuống sàn. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh bà kịp nghe thấy tiếng gọi ‘mẹ’ của Lộ Nam.



Châu Nhã Nhã đã đi gặp Lâm Mộ Phàm đúng như lời hẹn nhưng không ngờ hắn ta lừa cô, hắn muốn trả thù cô việc hôm trước đã đánh hắn nên bán cô cho những tên công tử bột quậy phá để mua vui cho họ.

Lúc Châu Nhã Nhã tỉnh lại, thấy mình bị những tên đó làm loạn trên cơ thể, cô không ngừng kêu cứu.

“Sẽ không ai đến cứu cô đâu, nên giữ sức thì hơn.” mấy tên đó nói.

“Bỏ tôi ra…các người mau bỏ tôi ra.”

Một tên liền bóp cầm cô rồi nói: “cái tên đó đã bán cô cho chúng tôi rồi…vì thế bây giờ chúng tôi muốn làm gì cô tùy thích.”

Rồi bọn họ cười phá lên. Nhã Nhã ánh mắt đỏ ngầu nhìn đám người này, cô căm phẫn họ và đặc biệt là cái tên Lâm Mộ Phàm.

Hắn là cầm thú không phải con người, nếu thoát ra khỏi đây thì cô nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

‘Gầm’ lúc này cửa phòng bị một lực đạp mạnh, những tên này nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn.

“Mày là thằng nào đấy? vào đây mà không có phép tắc gì hết?”

“Thả người của tao ra.” Thẩm Hạo nói.

“Cái gì, tao nghe không rõ?” một tên đi lên chỗ Thẩm Hạo đang đứng, hắn nói với vẻ chế giễu.

Thẩm Hạo không nhiều lời, anh quay đầu ra lệnh cho đàn em của mình bắt bọn chúng lại.

Anh sải bước đi đến cởi trói cho Châu Nhã Nhã, rồi lấy áo vest che lại cho cô vì áo của cô đã bị bọn chúng làm rách.

“Chị không sao chứ?”

Nhã Nhã thấy Thẩm Hạo liền bật khóc thật lớn, cô không nghĩ ngợi liền ôm chầm lấy anh, giọng nói nghẹn ngào: “sao bây giờ anh mới đến, tôi sợ lắm.”

“Nín đi, chẳng phải tôi đã…” lúc anh đang nói thì có tiếng của đàn em hét lên.

“Thiếu gia, cẩn thận phía sau.”

Một tên đã thoát ra được khi thuộc hạ đang đưa bọn chúng đi, hắn cầm lấy con dao nhọn trên đĩa trái cây rồi tiến đến chỗ Thẩm Hạo.

“Châu Nhã Nhã…” Thẩm Hạo kinh ngạc, ôm lấy Châu Nhã Nhã.

Cô ấy đã đỡ cho anh nhát dao đó.

“Sếp Thẩm, tôi không sao đâu…sẽ không chết được đâu.” Nhã Nhã mỉm cười nói, rồi cô ngất đi trong tay của Thẩm Hạo.

“Tỉnh lại Nhã Nhã…Châu Nhã Nhã, nghe tôi nói không? Châu Nhã Nhã…” vừa bế cô chạy thật nhanh ra ngoài, nhưng Thẩm Hạo vẫn không ngừng gọi cô dậy.

[Bệnh viện]

Bác sĩ nói với Lộ Nam mẹ anh chỉ bị quá sốc nên dẫn đến ngất xỉu, không lâu sau bà cũng đã tỉnh lại.

Ngay khi tỉnh lại, bà vội muốn đi tìm Tô Bắc nhưng lại bị Lộ Nam ra sức ngăn cản.

“Tô Bắc là một đứa rất tốt, mẹ không tin nó có thể là người như vậy được…Lộ Nam, con hãy mau tìm Tô Bắc về đây cho mẹ đi.”

Bà dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “mẹ phải tự mình nói chuyện với nó…mẹ không có tin cái đoạn ghi âm đó đâu, mẹ không có tin đâu.”

Lộ Nam vỗ vai bà rồi đáp lại: “con sẽ cho người đi tìm cô ta về nhanh chóng, nhưng con vẫn giữ quan điểm của mình rằng đoạn ghi âm là thật.”

‘Tìm được cô ta về, đợi sau khi sinh con xong thì phải để cô ta trả giá với những gì mình đã làm.’ Lộ Nam thầm nói.

Lộ Lộ nghe tin mẹ ngất xỉu cũng tức tốc chạy từ nhà đến bệnh viện, đứng ngoài phòng bệnh cũng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và anh trai.

Lộ Lộ vẫn cảm thấy chuyện này cứ như một trò đùa vậy, thật sự rất khó tin.

“Tránh đường, phía trước xin tránh đường đi.” bác sĩ nói.

Lộ Lộ nhìn thấy Châu Nhã Nhã trên người đầy máu, đang được đẩy vào phòng cấp cứu.

Trí nhớ của cô rất tốt nên vừa nhìn đã nhận ra họ có xuất hiện trong hôn lễ-đó là bạn của chị dâu cô.

‘Ôi trời, sao chị ấy lại bị thương nặng như vậy? mình phải đi xem sao mới được.’ Lộ Lộ thầm nói rồi chạy theo đến phòng cấp cứu.

“Sẽ ổn thôi mà.” thấy Thẩm Hạo vẻ mặt đầy lo lắng, cô đặt tay lên vai anh rồi nói.

Thẩm Hạo quay lại nhìn cô, anh cau mày hỏi: “cô là?”

“Quên nói với anh, tôi là Lộ Lộ-em gái của Lộ Nam. Vừa nãy vào đây thăm mẹ vô tình thấy chị ấy được đẩy vào đây nên tôi chạy theo.” cô giải thích.

“Bác gái bị gì à?” Thẩm Hạo vừa nghe liền hỏi.

Lộ Lộ gật đầu đáp: “mẹ tôi bị ngất xỉu, nhưng có anh tôi trông rồi…mà chị ấy bị sao vậy?”