Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 20: Hoàng đế



Đội ngũ như một con rồng rất dài, người đứng đợi lưng mỏi, chân đau.

Khó khăn lắm mới đến lượt bọn họ, binh sĩ thủ thành giơ tay, Lạc Anh ngơ ngẩn cả người.

“Gì cơ?”

Lạc Anh chẳng hiểu gì cả nhìn người bên cạnh đều cầm nửa xâu tiền trong tay, hiểu ra trong nháy mắt. Cười lên: “Quan gia, tôi và em trai đến tìm người thân. Trên đường gặp phải kẻ cướp, đến một văn tiền cũng chẳng còn. Xin ngài thương xót, cho chúng tôi vào đi thôi, về sau mỗi đêm tôi đều đốt một nén hương cho ngài…..”

Lời còn chưa nói xong, binh sĩ đã cầm □□ trong tay hung hăng nện xuống, làm một đống bụi đất tung lên:

Cmn, không có tiền thì cút đi, xin xỏ lắm lời thế làm gì. Người tiếp theo!”

Lạc Anh còn muốn xin hắn, lại bị tiểu Phòng tử kéo lại.

“Đưa cái này cho Tần Miện xem.”

Cậu bé lấy một thứ trong tay áo ra, đặt lên cái bàn trước mặt binh sĩ.

Binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, tức giận mắng mỏ: “Cmn, tên của Tướng quân chúng ta mà thằng nhãi con nhà ngươi cũng có thể gọi loạn lên hay sao. Cẩn thận lão tử…..”

Hắn bị ánh mắt của tiểu Phòng tử dọa cho ngây ra.

Khí thế trong ánh mắt của đứa bé không thể ngăn cản, toàn thân lại tỏa ra quý khí chân thật, đáng tin, làm hắn hụt hơi trong nháy mắt:

“Vị này, vị tiểu công tử này, không biết ngài họ gì?”

Lạc Anh đã nhìn ra lý lẽ rồi.

Xem ra thế lực của nhà tiểu Phòng tử còn rất lớn ở Ưng Thiên, binh sĩ nhỏ nhoi này lộ ra sợ hãi rõ ràng.

Nàng cao giọng nói: “Cậu bé họ Phòng, con trai trưởng duy nhất của nhà họ Phòng!”

Binh sĩ hơi bối rối, cả kinh thành này hắn chưa nghe qua có dòng họ cao quý nào họ Phòng đâu.

Tiểu Phòng tử nâng cằm: “Ngươi chỉ cần giao vật này cho Tần Miện, sau khi hắn nhìn thấy sẽ hiểu ra. Hơn nữa, hắn còn có thể trọng thưởng cho ngươi.”

Binh sĩ nửa tin nửa ngờ, nhưng mà phủ Ưng Thiên có một nửa là quý nhân, quan hệ rắc rối phức tạp, vớ vẩn lại xúc phạm người mà bản thân không biết.

Hắn cung kính mời hai người sang một bên: “Thế thì phiền tiểu công tử đợi một lúc, tôi đi rồi về.”

Sau khi binh sĩ đi, họ đến gần tường thành. Lạc Anh giơ ngón cái với tiểu Phòng tử, khen ngợi: “Không ngờ nhà em lại lợi hại như thế, vừa báo tên mà hắn đã bị dọa đến mức đi tìm Tướng quân ngay lập tức rồi. Nhưng mà, em quen Tướng quân thật à?”

Nàng mới chỉ nghe từ tướng quân này trong kịch văn (1) thôi đấy.

Tiểu Phòng tử gật đầu: “Hắn là anh họ của ta*.”

“Bé ngoan! Tướng quân là anh họ của em á?”

Tiểu Phòng tử kéo tay nàng, không còn dáng vẻ làm nũng của mấy hôm trước, thấp giọng dặn dò: “Lát nữa, bất kể ai đến đây thì cô cũng phải theo sát ta đấy, biết chưa?”

“Biết rồi, biết rồi.” Lạc Anh không hề nhận ra ẩn ý trong lời nói, vội gật đầu liên tục, cười nói: “Cả phủ Ưng Thiên này mà chị chỉ biết có một mình em, vả lại, chị còn hy vọng em giúp chị tìm em trai đấy.”

Tiểu Phòng tử không trả lời, cậu bé rũ mắt xuống như đang suy nghĩ gì đó.

Cho dù thấy kỳ lạ, nhưng Lạc Anh vẫn bị thu hút bởi tòa hoàng thành này.

Đứng ở bên ngoài cổng thành cổ xưa cao lớn, nhìn đám người xếp hàng dài, Lạc Anh thấy thú vị cực kỳ, chỉ là ở ngoài thành đã nhiều người thế này rồi, còn không biết bên trong sẽ là quang cảnh thế nào đây.

Vừa nghĩ như vậy, nàng càng tò mò về bên trong thành hơn.

Đơn giản là bọn họ cũng chẳng phải đợi lâu.

Đột nhiên, một đợt tiếng vó ngựa nặng nề từ xa đến gần, nghe được số lượng có vẻ không bình thường. Lạc Anh nghểnh cổ nhìn ra xa, lại chẳng thấy bụi đất mịt mù như trong dự tính. Trái lại, đám người hét chói tai, vừa quay đầu nhìn, thì ra là trong thành tuôn ra rất nhiều vệ binh cầm thương. Bọn họ giơ □□ ở trước ngực, thô lỗ gạt dân chúng ra.

Lạc Anh trợn tròn mắt.

Dân chúng cứ như chim bị hoảng sợ, sau khi bị gạt sang hai bên, đứng ở vị trí đủ an toàn, tất cả đều quỳ xuống phình phịch. Cúi mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, một đội kỵ binh từ trong thành chạy ra, bọn họ mặc giáp toàn thân, □□ đều là ngựa chiến hoàn mỹ, rất nhanh đã vây lại thành một vòng tròn. Sau khi một người cầm đầu nhìn xung quanh, đột nhiên rùng mình, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, chạy thật nhanh đến trước mặt Lạc Anh. Quỳ xuống phịch một tiếng

“Thần Tần Miện, tiếp giá chậm trễ, mong Ngô Hoàng giáng tội.”

Kỵ binh ở xung quanh đều quỳ xuống, cởi mũ giáp, cất cao giọng: “Chúng thần tiếp giá chậm trễ, mong Ngô Hoàng giáng tội!”

Lạc Anh thấy bản thân như đang nằm mơ.

Chẳng qua nàng chỉ là một cô bé nông thôn, sao đột nhiên lại biến thành Hoàng đế rồi. Lẽ nào nói cha nàng là Hoàng đế bị ôm trộm ra ngoài?

Không đúng, từ xưa đến nay cũng chưa nghe con gái có thể làm Hoàng đế.

Lẽ nào bọn họ điên rồ? Nếu không thì chính mình ngốc.

Trong khi đầu óc nàng sắp xoắn lại, tiểu Phòng tử chậm rãi đi ra từ sau lưng nàng.

Hai tay cậu bé đã thả ra, long đằng hổ bộ (khí thế mạnh mẽ) đi đến cách Tần Miện vài bước thì dừng lại.

Vừa mở miệng, mặc dù vẫn là giọng nói mềm mại lại tràn ngập uy nghiêm không thể bỏ qua:

“Ái khanh, mời đứng lên.”

Sau khi thấy mọi người đứng lên, tiểu Phòng tử, không, nên gọi là tiểu Hoàng đế - Phương Cẩn**, tiếp tục nói:

“Lần này trẫm đi tuần phương Bắc, vốn là cải trang vi hành. Ái khanh có tội gì đâu, không biết Thái hậu, mẫu hậu vẫn an khang chứ?”

Tần Miện ôm quyền: “Bẩm Thánh thượng, thánh thể của Thái hoàng thái hậu và Thái hậu vẫn an khang, trừ việc mỗi ngày đều nhớ Thánh thượng thì tất cả vẫn tốt.”

“Thế tốt rồi, nếu vì trẫm làm hai vị chấn kinh thì trẫm đúng là bất hiếu đệ nhất thiên hạ rồi.”

Tiểu Hoàng đế vung tay, khí độ vô cùng: “Bãi giá, hồi cung.”

Tần Miện vừa vung tay, thái giám khiêng long liễn vội chạy bước nhỏ đến, người đứng đầu ngậm nước mắt nóng bỏng, sau khi quỳ xuống gọi một tiếng Hoàng thượng, bèn đỡ Phương Cẩn lên kiệu.

“Đúng rồi.”

Phương Cẩn nói bên tai lão thái giám mấy câu, lão thái giám kia liên tục gật đầu. Vung tay một cái, kiệu được nâng lên, chậm rãi đi về phía trong thành.

Lạc Anh thấy mình như xem một màn kịch.

Hoàng thượng? Tướng quân?

Nàng nâng tay mình lên chậm rì rì, dường như không dám tin.

Chính là bàn tay này đã véo má Hoàng thượng?

Hoàng thượng sẽ trừng trị mình như thế nào đây?

Chém đầu? Chém ngang lưng? Hay là cắt từng miếng thịt xuống, cho đến khi nàng chỉ còn lại bộ xương?

“Cô nương.”

“Cô nương?”

Hai tiếng liên tiếp thì Lạc Anh mới tỉnh táo lại.

Ánh mắt nàng mờ mịt, mặt mũi ngây ra, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

“Cô nương.”

Trương Đại Phán Nhi bày ra khuôn mặt tươi cười hiền lành, giọng nói nữ tính mang theo vẻ lấy lòng rất rõ ràng: “Hoàng thượng nói, suốt dọc dường cô nương có công lớn. Ngài còn nhớ việc đã đồng ý với cô nữa, trước mắt, mời cô tiến cung theo Ngài ấy, những việc còn lại thì sẽ làm thay cô thật tốt.”

Đúng rồi!

Lạc Anh như vừa tỉnh mộng, lần này nàng đi tìm em trai. Nếu tiểu Phòng tử là Hoàng thượng, đây chẳng phải là càng dễ dàng hơn sao.

Trong cái rủi có cái may (2), Lạc Anh lại vui vẻ lên trong nháy mắt.

Bởi vì trước đó không chuẩn bị hai cỗ kiệu, Trương Đại Phán Nhi thì thầm mấy câu với Tần Miện, vị Tướng quân tuấn tú trẻ tuổi này tự động nhường lại tuấn mã của mình, giao dây cương vào tay lão.

Trương Đại Phán Nhi vô cùng vui vẻ đi đến, vô cùng cung kính với Lạc Anh: “Cô nương lên ngựa đi.”

Cưỡi ngựa?

Lạc Anh thấy rõ là cao hơn a Hoa nhiều, cũng là một con ngựa hết sức chắc khỏe, trong lòng vừa thấy mới mẻ lại vừa khiếp đảm. Chẳng có cách nào, biến số của đoạn thời gian này quá nhiều rồi, nàng đã lơ mơ chẳng thấy phương hướng nữa rồi.

Chỉ có điều, nàng vẫn nghe lời đi cưỡi ngựa.

Nhưng mà bi kịch đã xảy ra.

Đột nhiên, con ngựa kia như bị kinh động, hý lên một tiếng rồi chồm hai chân trước lên, khua ở trên không, giống như đang kháng nghị gì đó.

May mà Lạc Anh vẫn chưa cưỡi lên, nhưng bây giờ cũng bị ngã dập mông rồi.

Bên này nàng vừa ay ui một tiếng, Trương Đại Phán Nhi đành vội đến đỡ nàng, quan tâm đầy đủ: “Cô nương không sao chứ, đều trách lão nô, đều trách lão nô.”

Trương Đại Phán Nhi tự vả miệng, tiếng vang lanh lảnh dọa Lạc Anh sợ hãi, vội giơ tay ngăn lại:

“Lão nhân gia, tôi không sao, là tự tôi không nhìn rõ, không liên quan đến lão.”

Trương Đại Phán Nhi hầu hạ ba đời Đế vương, năm nay đã sáu mươi rồi. Mấy tháng này lo lắng hãi hùng, lúc nãy nhận được tin tức lại chạy nguyên một đường xóc nảy đến đây, bây giờ khuôn mặt lão tràn đầy mệt mỏi. Lạc Anh vừa thấy đã nhớ đến mấy người già ở trong thôn, sao nhẫn tâm được?

Trương Đại Phán Nhi run run rẩy rẩy đứng lên, cung kính nói với Tần Miện đang ở cách đó không xa: “Tướng quân, vẫn là ngài đến đi.”

Lúc này một tay Tần Miện đang ôm mũ giáp, một tay nắm chuôi kiếm bên hông. Nghe Trương Đại Phán Nhi nói thì sải bước tiến đến, nhẹ nhàng vuốt bờm ngựa, nói nhỏ mấy câu bên tai nó.

Ban đầu, lỗ mũi con ngựa phun ra một chuỗi phì phì như không vừa lòng gì đó. Nhưng theo sự dịu dàng trên tay và nói thầm từ miệng Tần Miện, cuối cùng nó cũng chậm rãi cúi đầu xuống.

Tần Miện ngẩng đầu nhìn nàng: “Được rồi, lên ngựa đi.”

~~~~~~~~~~

Ngát

* Vì tiếng Trung không có nhiều đại từ nhân xưng như tiếng Việt, ở đây thì mình đã thay đổi đại từ nhân xưng để thử tạo cảm giác bé béo đã khác đi. Lạc Anh nói tiếng Trung nên không thấy chị em, ta ngươi khác gì nhau, Lạc Anh chỉ cảm thấy lạ như tác giả nêu ở cuối chương 19 do cách nói của bé béo đã thay đổi, chứ không phải là do dùng từ nhé. Ở đoạn sau, lúc nào bé béo về cung gọi “tỷ tỷ” thì sẽ để là “chị”, ngôi thứ 1 là “ta”. Lạc Anh không dám thân thiết như trước thì chuyển “chị” & “em” thành “tôi” & “cậu”.

** “Phòng” và “Phương” đồng âm trong tiếng Trung.

(1) “Kịch văn”: là loại hý kịch văn nghệ hình thành sớm nhất trong lịch sử hý kịch Trung Quốc, lấy dân ca, tiểu khúc truyền thống và các điệu múa dân gian để phát triển thành một loại kịch địa phương, phổ biến ở vùng duyên hải Đông Nam Trung Quốc. Để phân biệt với “Bắc khúc tạp kịch” cùng thời, người đời sau gọi là “Nam khúc kịch văn”, “kịch Nam”. Sự tồn tại của “kịch Nam” khiến cho hý kịch Trung Quốc cổ đại xếp vào Top 3 hệ thống kịch cổ đại lớn nhất thế giới cùng với Ấn Độ và Hy lạp. (Baike)

(2) Bản gốc “Phúc hề họa hề”: trích từ câu nói “Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục” của Lão Tử: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ dựa của họa