Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 22: Viên đá



“Cậu vui vẻ gì thế?”

Phương Cẩn cười đau bụng, xua tay: “Không có việc gì, chỉ thấy may mà có chị đi về cùng ta, nếu không thì chẳng biết trong cung này nhạt nhẽo thế nào đâu.”

“Sao có thể nhạt nhẽo được?”

Đôi mắt của Lạc Anh trừng lớn, đếm ngón tay tính toán cho cậu ta nghe: “Ở đây mỗi người đều tôn kính cậu, đồ ăn ngon, cái mặc đẹp, còn có nhiều bảo bối vàng lấp lánh như vậy. Bé ngoan, không nói dối cậu, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ tôi lại có thể sống trong một gian phòng thế này đâu.”

Ánh mắt Phương Cẩn biến thành lạnh nhạt trong nháy mắt, mượn cơ hội xoay người, cầm mật hoa do cung tỳ trình lên. Lúc quay đầu lại thì vẫn là viên gạo nếp tròn tròn đáng yêu kia.

“Chị ăn cái này đi.”

Lạc Anh nhìn chất lỏng màu hồng ở trên bàn, lộ ra qua cái ly cao trong suốt miệng rộng, tiến gần ngửi thử, thơm thơm ngọt ngọt.

“Đây là cái gì thế?”

Hai tay Lạc Anh đang cầm ly thủy tinh, thật cẩn thận cúi đầu liếm thử chất lỏng, lập tức sáng ngời đôi mắt.

Sau khi uống tiếp hai ngụm nhỏ, nàng lại không dám uống nữa.

“Đồ tốt thế này, uống hết một lúc thì đáng tiếc lắm, giữ lại mai uống tiếp.”

Phương Cẩn hù dọa nàng: “Mật hoa hồng này không thể để lâu, qua một canh giờ sẽ bị hỏng, chỉ có thể vứt đi.”

“Cái gì?”

Lạc Anh cúi đầu nhìn ly nước cao to đẹp đẽ này, lòng đau như thắt, cầm lên uống ừng ực ừng ực một hơi cạn sạch.

Ly thủy tinh lộ ra đôi mắt cười cong cong của Phương Cẩn.

Uống xong, Lạc Anh ợ một cái, trên môi còn nhuộm màu nước đỏ au mà không hề hay biết, nhếch miệng cười: “Đồ trong cung đúng là không tầm thường, tôi nghe người ta nói thần tiên trên trời uống toàn là quỳnh tương ngọc dịch, nghĩ chắc chính là cái này đi.”

“Đúng thế, lát nữa còn có đồ ăn ngon. Dù sao cũng đừng lấp đầy bụng bây giờ đấy.”

Hai người nói chuyện đùa giỡn, bỗng Trương Đại bạn tiến vào chuyển lời, nói cung Hi Hòa đã bày bữa tối, mời Hoàng thượng lát nữa di giá.

Phương Cẩn buồn chán nói một câu đã biết, sau đó không hề cười nữa.

Lạc Anh kỳ lạ: “Này, cậu sao thế? Không phải chỉ đi ăn bữa cơm thôi mà, trừ khi tay nghề đầu bếp cung Hi Hòa vô cùng kém cỏi, rất khó ăn?”

Khó ăn đến đâu cũng có khó ăn bằng thức ăn trên đường chạy nạn của họ không?

Nàng chẳng cảm thấy Phương Cẩn là một đứa bé không thể chịu khổ.

“Không phải.”

Phương Cẩn lắc đầu, ngón tay mập mạp không ngừng xoay tròn, lộ ra cánh tay với những vết lõm không sâu:

“Cung Hi Hòa là nơi ở của Thái hoàng thái hậu, là Hoàng hậu của ông nội □□ Hoàng đế. Bà ta là cô của Thái hậu, Thái hậu cũng ở nơi đó.

Thái hậu không thích mẫu phi của ta, khi phụ hoàng băng hà, bà ta hạ lệnh cho mẫu phi tuẫn táng. Nếu không có Thái hoàng thái hậu ngăn cản, chỉ sợ đến Hoàng thượng ta đây cũng bị bà ta phế rồi.”

Lạc Anh chấn động: “Sao có thể chứ? Toàn thiên hạ không phải là Hoàng thượng to nhất à? Ai có thể vượt qua cậu chứ?”

Dưới sự giải thích kiên nhẫn của Phương Cẩn, cuối cùng nàng cũng hiểu là chuyện gì rồi.

Năm đó □□ Hoàng đế khởi nghĩa được thiên hạ, ngoài năng lực của bản thân ra thì còn không thiếu được sự giúp đỡ của vài thế gia Lũng Tây. Mà thế lực lớn nhất trong số đó chính là Lý gia.

Để thể hiện thành ý, cũng là vì củng cố thêm hoàng quyền ngày sau, đề xuất chọn một vị thuộc thế lực Lũng Tây làm Trung Cung (Hoàng hậu) (1). Đương nhiên là tộc nhà họ Lý không nhường việc tốt cho ai, chọn đích nữ Lý Minh Hoa của Lý Tướng quân đang nắm quân quyền trong tay, đưa vào cung.

Từ đó trở đi, tộc nhà họ Lý bắt đầu vượt quyền, sau khi Lý Minh Hoa sinh con trai, được lập làm Thái tử, nhanh chóng đứng ở đỉnh cao nhất.

□□ bệnh cũ băng hà, Thái tử đăng cơ thành tân Hoàng.

Lý Minh Hoa theo lệ cũ chọn một vị Hoàng hậu từ Lý gia, chẳng qua lần này bà ta chọn luôn con gái của anh trai mình, có tình nghĩa cùng lớn lên từ nhỏ với Hoàng đế.

Ai ngờ Hoàng thượng đã có người trong lòng từ sớm, thích một vị cung nữ. Khi nghênh rước Hoàng hậu vào cung, ngay ngày hôm sau tân Hoàng đã không thể đợi được mà lâm hạnh cung nữ, hôm sau nữa phong bà ấy làm Thần phi.

Một cung nữ xuất thân thấp hèn, vô công vô lộc, vừa đến mà đã được phong làm phi, lại còn được dùng chữ Thần.

Hành động này đúng là cái tát rất mạnh vào mặt Hoàng hậu.

Từ đó trở đi, hai người cũng kết thù.

Mặc dù Thần phi xuất thân thấp kém, lại cực kỳ thông tuệ, biết mình thế đơn lực mỏng, thứ duy nhất giúp bà ấy đứng vững chính là sự sủng ái của Hoàng thượng. Cho nên vô cùng cố gắng, Thánh sủng năm năm không giảm, còn làm cho Hoàng thượng càng ngày càng say mê bà ấy.

Rất lâu mà hậu cung vô tự, Hoàng hậu tự nhận thất đức, thỉnh tội, đồng thời lại tuyển một đám mỹ nhân mới cho Hoàng thượng.

Cái mới vẫn hơn, Hoàng thượng nặng tình đến đâu thì chung quy vẫn là một người đàn ông. Mấy vị mỹ nhân liên tiếp hai người, ba người có thai, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, hậu cung đã có bốn vị Hoàng tử rồi.

Thần phi vẫn là người được sủng ái nhất như trước, Hoàng đế được làm phụ thân thì dịu dàng hơn chút. Còn thường xuyên vuốt cái bụng bằng phẳng của bà ấy, cảm thán nếu hai người có thể sinh dưỡng một đứa con trai, nhất định sẽ phong ở Đông cung.

Người nói vô ý, người nghe có lòng.

Thần Phi đã ba mươi hai tuổi quyết định liều mạng để củng cố địa vị.

Cuối cùng, dưới sự cố gắng không ngừng của bà ấy, hậu cung nghênh đón tin vui.

Lạc Anh nghe đến mơ hồ: “Cho nên, đứa trẻ Thần phi sinh ra chính là cậu?”

Nàng vẫn không hiểu, chỉ sinh con thôi mà, ai sinh cũng đều là sinh cả, có cần phải tức giận như thế sao.

Phương Cẩn nhìn ánh mắt mê mang của nàng thì biết ngay là căn bản nàng chẳng hiểu gì cả, nhắc nhở: “Thiên tử là long thể, quý giá vạn phần, ăn uống thường ngày đều có người chuyên nếm thử, huống chi là thuốc cấm thế này? Phụ hoàng sinh ra đã suy yếu, sau lại sớm bệnh rồi băng hà. Thái hậu nói đều là do thuốc của mẫu phi gây ra, vì thể diện hoàng gia mới sửa miệng bảo tuẫn táng.”

(???? chương trước nói bé béo là con một mà nhỉ, đây đã có 4 Hoàng tử rồi, vẫn phải dùng thuốc cấm?)

“Thân thể phụ hoàng của cậu cũng quá yếu rồi.” Lời nói của Lạc Anh làm cho người ta giật mình: “Uống mấy thang thuốc thôi mà cũng chết được, quá lãng phí sơn hào hải vị ăn hàng ngày. Từ trước đến nay khi tôi ốm chỉ cần ra sau núi tùy tiện hái ít lá thuốc về nấu lên uống là xong, chưa bao giờ xảy ra việc gì. Khó trách người ta nói tiện mạng dễ nuôi, xem ra nuôi dưỡng quá tinh tế cũng không được.”

Phương Cẩn nghẹn họng, chẳng nghĩ ra được nàng có thể nói những lời như thế.

Nếu để người khác nghe thấy, chỉ sợ có mấy cái mạng cũng không đủ.

Nhưng mà, cậu ta thích nghe.

Từ ngày phụ hoàng băng hà, tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía cậu ta. Cứ như sinh mạng của cậu ta là hy sinh phụ hoàng để đổi lấy vậy, cái loại ánh mắt đó làm cậu ta như bị gai đâm sau lưng.

Hạ nhân trong cung kính trọng là vì sợ cậu ta. Thái hoàng thái hậu không nói gì bởi vì cậu ta là huyết mạch duy nhất của phụ hoàng. Duy chỉ có Lạc Anh đã nhấc tảng đá đang đè nặng lên ngực cậu ta bấy lâu.

Đúng thế, đây có dính dáng gì đến cậu ta đâu? Cứ như là cậu ta cầu xin bọn họ sinh mình ra không bằng.

Đôi mắt của Phương Cẩn biến thành hình trăng non, cười híp mí nắm tay nàng: “Chị, vẫn là chị tốt.”

Không giống bọn họ, vĩnh viễn đeo mặt nạ nhìn ta. Nhiệt độ như tảng băng làm cả thể xác và tinh thần ta lạnh lẽo.

“Cho nên, trong cái miếu nát, di nương mà cậu nói với tôi chính là Thần phi. Phu nhân là Thái hậu, đúng không?”

Không đợi Phương Cẩn gật đầu, nàng vỗ bàn: “Tôi nói này, sau khi biết cậu là Hoàng thượng, trừ ngạc nhiên thì tôi còn hơi tức giận thật. Con người tôi ghét nhất là bị người ta lừa, nhưng mà thân phận của cậu đặc thù. Hơn nữa, ngay từ đầu cậu cũng không nói cho tôi biết, chẳng qua là đổi một cách nói chuyện mà thôi, tôi tha thứ cho cậu, không tức giận nữa.”

Phương Cẩn sững sờ, sau đó mỉm cười: “Ta lừa ai cũng sẽ không lừa chị.”

“Ngoan!”

Nàng giơ tay theo thói quen định xoa mái tóc mềm mại trên đầu cậu ta, bỗng nhớ đến nay cậu ta là Hoàng thượng, động tác của bản thân có phải là hơi không thỏa đáng.

Đang muốn rút tay về, dường như Phương Cẩn nhìn thấu: “Lúc ở bên ngoài, ta là Hoàng thượng. Khi chỉ có hai chúng ta, ta chính là tiểu Phòng tử của chị.”

Khuôn mặt ngoan ngoãn, khéo léo, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, đứa bé này vẫn làm người ưa thích như trước.

Lạc Anh yên tâm, xoa hai cái thật mạnh.

“Bé ngoan, nay tôi cũng là người được sờ đầu rồng rồi, không rửa bàn tay này, không rửa đâu.”

Động tác khoa trương của nàng chọc cho Phương Cẩn cười to thoải mái, hai người đùa mệt rồi, nhấc luôn cái bàn vuông nhỏ ở giữa ra, đồng loạt nằm xuống.

Nhìn hoa văn tử đàn được điêu khắc và viên đá nhỏ xinh đẹp được khảm trên đỉnh đầu, Lạc Anh cảm thán: “Không hổ là hoàng cung, đến viên đá cũng khác biệt so với nơi khác. Đá ở bên bờ sông Tây Liễu chúng tôi viên nào viên nấy vừa sần sùi vừa xấu xí, cũng không biết đá ở đây là từ chỗ nào ra.”

Nhìn theo ánh mắt của nàng, rốt cuộc Phương Cẩn cũng nhìn thấy những viên đá xinh đẹp kia.

Khảm trai, đá Vân Mẫu, Lục Tùng, Thanh Kim, còn có mấy loại đá mắt mèo xinh đẹp nữa.

“Viên đá thế này ta tích góp nhiều lắm, chị thích thì ngày mai ta sẽ cho người đưa đến, chúng ta cùng chơi.”

“Được đấy.”

Lạc Anh khiếu nại: “Mặc dù trân châu nhìn rất đẹp, nhưng quá quý giá rồi, tôi không dám chạm vào. Không giống hòn đá, vừa đẹp lại vừa là hòn đá, làm vỡ cũng không đau lòng.”

“Chị nói đúng.” Phương Cẩn phụ họa theo: “Còn có một ít đá tạo thành hình cái cây nhỏ, nhìn thì đẹp thôi chứ không đáng tiền, ngày mai đều đưa đến đây, chúng ta chơi.”

“Đá còn có thể tạo hình cái cây?”

Đối với san hô sắp được đưa đến, Lạc Anh hoàn toàn không biết: “Hay thật, đồ trong cung quá quý giá, sợ làm hỏng, đá thì không sao rồi.”

Hai người nói nói cười cười, không hề hay biết cơn buồn ngủ đang ập tới, Lạc Anh ngáp một cái. Thấy mí mắt càng lúc càng nặng, không bao lâu thì gục đầu, phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Phương Cẩn chậm rãi bò dậy từ giường La Hán.

Cậu ta ngắm khuôn mặt không được xinh đẹp lắm nhưng lại vô cùng khí khái của Lạc Anh, giơ tay gạt một sợi tóc dính ở bên miệng nàng, phát hiện bởi vì nàng gối đầu quá cao, lộ rõ vẻ không thoải mái.

Phương Cẩn ôm đầu nàng lên, rút bớt một cái đệm dựa ra, rồi lại đặt nàng xuống.

Quả đúng là nàng hô hấp dần ổn định hơn, tiếng ngáy cũng không còn.

Nhìn một lúc lâu, cứ như là cậu ta đã hạ quyết tâm, thò hai chân xuống giường, lập tức có cung tỳ tiến lên đi ủng cho cậu ta.

Cậu ta nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi nội điện, vừa nhìn đã thấy một tiểu hoàng môn (thái giám) (2) sốt ruột đang chờ đợi ở bên ngoài.

Cậu ta biết người này, là Lai Hỉ hầu hạ bên người Thái hoàng thái hậu ở cung Hi Hòa.

Thấy cậu ta đi ra, Lai Hỉ đổi một khuôn mặt cười ngay lập tức, quỳ xuống thỉnh an: “Ôi, Hoàng thượng đã ra rồi, thật vừa khéo, Thái hoàng thái hậu đang đợi Ngài đến dùng cơm.”

Phương Cẩn nghiêm mặt, lạnh nhạt hỏi: “Chỉ có Thái hoàng thái hậu một người sao?”

Lai Hỉ xảo quyệt: “Thái hậu cũng ở đó, đều đang đợi Hoàng thượng.”

“Bà ta chờ ta? Lại nghĩ ra cớ gì để trách cứ ta đi.”

Phương Cẩn quá phiền, nhưng trừ việc là Hoàng đế, cậu ta còn là con.

Lấy hiếu trị quốc, nếu cậu ta ngỗ ngược với Thái hậu, chỉ sợ Thái hậu có thể liên hợp triều thần phế mình ngay lập tức.

Đến lúc đó, cả Thái hoàng thái hậu cũng sẽ không giúp cậu ta.

Phương Cẩn đi hai bước, bỗng dừng lại: “Trương Đại bạn đâu?”

Lai Hỉ cười nói: “Chân đau của Đại bạn tái phát, đang nghỉ trong một lương đình. Nô tài hầu hạ Ngài đi cung Hi Hòa, cũng như nhau thôi.”

Hắn ta cười càng sáng lạn, Phương Cẩn càng cẩn thận hơn.

Người trong cung, cậu ta không dám tin ai cả. Nếu không thì sao cậu ta đang êm đẹp lại bị người bắt trói đi quận Trác đây?

Chỉ cần lên phía bắc thêm chút nữa chính là địa giới của người Bắc Ngụy rồi.

Nếu bị trói đi Bắc Ngụy thật, sau đó còn có thể xảy ra chuyện gì, cậu ta không dám tưởng tượng.

Cho nên, Phương Cẩn trơ mặt như khúc gỗ, thể hiện uy nghiêm của Đế vương:

“Đi gọi Trương Đại bạn đến đây cho trẫm, chỉ cần lão còn một hơi thở, chỉ có thể bò cũng phải bò đến đây.”

Nói ra cũng thật đáng buồn, cả hoàng cung này cũng chỉ có duy nhất một lão già này còn có thể tin được.

Đương nhiên, bây giờ, lại thêm một người.

~~~~~~~~~~

Ngát

(1) “Trung Cung”, còn gọi là “Trung Viên”, là nhóm sao mà chỉ Trung Quốc và Đông Á có thể quan sát, ý chỉ nhóm sao Tử Vi Viên, một trong ba nhóm sao cổ đại Trung Quốc, gọi là “Cung”. Trong “Sử Ký - Thiên Quan Thư”, Tư Mã Thiên phân cả bầu trời thành “Ngũ Cung”: “Trung Cung” là chỉ khu vực bầu trời tượng trưng cho triều đình trung ương với Thiên đế là đại diện, mà bốn Cung Đông, Nam, Tây, Bắc là kiến lập xung quanh cụm sao ở chính giữa, tương ứng với bốn mùa, giống như hành cung bốn mùa nơi Thiên đế tuần hành nghỉ lại.

Sau thời Tần Hán, được mở rộng để chỉ Vương hậu (sau biến thành Hoàng hậu), theo quy tắc xưng hô là gọi cung điện mà Hoàng hậu ở, hoặc để gọi chính Hoàng hậu. Trái lại, cung điện Hoàng hậu ở hậu cung, không thuộc nhóm cung điện trung tâm. (Baike)

Được gọi là “Trung Cung” nhưng lại ở “hậu cung”, đúng là không bao giờ nên tin lời Hoàng đế:)))

(2) “Tiểu hoàng môn” là chức hoạn quan nhất đẳng thường được dùng trong thời đại nhà Hán, sau này dùng để chỉ hoạn quan / thái giám nói chung. (Wikipedia)