Ta Có Cái Mỏ Hỗn

Chương 1



1.

Ta là nữ chính truyện ngược cổ đại. Ta không có miệng, bị hiểu lầm, bị phá th.ai, bị treo trên tường thành 3 ngày, bị rơi xuống vách núi.

Trải qua 7749 kiếp nạn nhưng ta không há miệng ra nói câu nào. Tất cả là do bản thân nam chính tự giác ngộ, sau đó là HE.

Ta vừa xuyên qua, cũng bởi vì thứ tỷ bỏ trốn theo người khác, ta là đích nữ lại bị trói vào xe, gả cho Tấn vương.

Tấn vương Tiêu Trường Minh là nam chính của truyện này.

Ngồi xe lăn chắc hẳn không phải là thật, nhưng bệnh thì có thật.

Đêm động phòng, hắn vén khăn hỉ của ta lên. Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của ta, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, hắn dùng sức ném ta xuống đất.

"Ngươi là ai? Tiên nhi đâu?"

Ta biết xuyên vào trong sách là một chuyện rất nguy hiểm, nếu sụp đổ thiết lập nhân vật có thể sẽ khiến ta hẹo ngay tại chỗ.

Để duy trì hình tượng bông hoa trắng yếu ớt ngây thơ của mình, ta cắn môi, nước mắt lưng tròng, cố gắng nói: “Ta không biết.”

Nhưng vừa mở miệng thì lại là:

"Tiên nhi cái gì? Giang Vận Tiên đã sớm bỏ trốn cùng với thư sinh nghèo rồi."

"Nàng ta biết ngươi là một người què, không dám chậm trễ một khắc, vội vàng ngồi xe ngựa bỏ trốn trong đêm!"

"Ta là đích muội - Giang Ấu Liên!"

Ta giật mình, lập tức bịt miệng mình lại.

Mẹ nó. Ta vừa nói cái gì thế này!

Sắc mặt Tiêu Trường Minh trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt như muốn chọc ta thủng cả nghìn lỗ giống như cái sàng.

Hắn cúi xuống, nắm lấy cổ áo ta và kéo ta đứng dậy khỏi mặt đất.

"Ngươi nói cái gì?"

Ta quá sợ hãi, ngực cũng run rẩy muốn khóc đến nơi.

Ta vội vàng xua tay, định nói: "Vương gia ngài hiểu lầm, ý của ta không phải vậy."

Nhưng vừa mở miệng:

"Nghe không hiểu tiếng người à? Tuổi còn trẻ mà đã bị điếc, chân què tay quặt thì cũng thôi đi, đến cái lỗ tai cũng có vấn đề?"

Tiêu Trường Minh trừng mắt nhìn ta, hắn đã trợn mắt lên vì tức giận.

"Giang Ấu Liên! Ngươi muốn chọc bản vương tức ch.ết sao?"

Ta đã cố gắng bịt miệng để không nói ra những gì đang nghĩ trong đầu, nhưng ta không làm được.

"Đúng vậy, đúng vậy, hẹo nhanh lên giùm, ta vẫn còn chờ ăn cơm tối!"

2.

Tiêu Trường Minh hít sâu một hơi, đột nhiên giơ tay nhéo cằm ta, buộc ta phải ngẩng đầu nhìn hắn.

"Giang Ấu Liên, ngươi cố tình làm ra hành vi quái dị, là để cho bản vương chú ý sao?"

"Tốt, chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi!"

"Ngươi cho bản vương sỉ nhục, bản vương cả đời này cũng sẽ không quên."

Hai hàng nước mắt trong veo rơi xuống mặt ta, nhưng ta vẫn mở miệng —

"Yo! Trâu bò nha, ngươi còn định mang thù?"

"Mẫu thân nhà nó. Không phải ta vứt bỏ ngươi, mà là Giang Vận Tiên, ta cũng là bị ép gả đi cho đủ số lượng, hiểu không?"

Bàn tay Tiêu Trường Minh đang đặt trên cằm ta đột nhiên siết chặt, mạnh đến mức suýt nữa khiến cằm ta rớt ra ngoài.

“Còn không phải là bởi vì ngươi tham hư vinh, muốn làm Vương phi sao?”

Ta: "Cũng do lão già thối tha cha ta cả, sợ quyền vị của ngươi nên mới ép ta gả thay."

"Ta dù sao cũng là đích nữ, vậy mà phải thay thứ nữ xuất giá, xui bỏ mẹ!"

Cái mỏ hỗn của ta quả thực là rất thâm độc, cho dù Tiêu Trường Minh có là nam chính bá đạo thì cũng phải giật mình.

Hắn nhìn ta chằm chằm với ánh mắt phức tạp, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

"Ngươi thực sự là đích nữ của Giang thượng thư?"

Ta: "Không thì thế nào? Muốn kết hôn với thứ nữ, cuối cùng lại được lấy đích nữ, chuyến này ngươi hời to!"

"Lão già cha ta thế mà lại là Binh Bộ Thị Lang. Chỉ là quá nhát gan, chả hiểu sao địa vị lại cao thế?"

Tiêu Trường Minh giữ lấy eo ta, thật lâu sau, hắn không giận mà lại cười.

Hắn nói với thị vệ Hàn Tiêu bên cạnh:

"Đi kiểm tra!"

"Bản vương muốn biết cái thứ dở người này có phải là đích nữ của Giang Thượng Thư hay không!"

Hàn Tiêu nhìn ta thông cảm, ôm quyền đi ra ngoài. "Vâng, Vương gia!"

Hết rồi, hết rồi...

Ta nhắm mắt lại, cố giả vờ ngất đi.

Xin hãy để ta rời khỏi thế giới tươi đẹp này ngay lập tức!

Cánh tay Tiêu Trường Minh đang ôm ta đột nhiên căng thẳng: “Sao lại hôn mê?”

Khóe miệng ta giật giật, mí mắt mở ra "Không. Ta giả vờ đấy. Hì hì."

Tiêu Trường Minh: "???"

Ta che mặt, nước mắt giàn giụa từ kẽ tay trượt xuống "Hì hì hì..."