Ta Có Cái Mỏ Hỗn

Chương 2



3.

Bởi vì ta làm chuyện khùng điên trong đêm động phòng, vốn dĩ trong nguyên tác, Tiêu Trường Minh đẩy ta thành nha hoàn, cuối cùng đã quên mất rồi.

Tiêu Trường Minh mấy ngày nay đang tìm tung tích của Giang Vận Tiên, không rảnh để ý ta. Ta là nữ chính truyện ngược, có danh nghĩa Tấn Vương phi thì cũng có thể sống tạm qua ngày.

Mẹ đẻ Tiêu Trường Minh mất sớm, quản gia của vương phủ là bảo mẫu của hắn - Ngô ma ma.

Quyền lực của Ngô ma ma rất lớn.

Bà ta vẫn si tâm vọng tưởng để cho con gái của mình, Thúy Nhi bò lên Tiêu Trường Minh. Nhưng Tiêu Trường Minh lại nhất kiến chung tình với chén trà xanh thơm ngát tên Giang Vận Tiên kia, không phải nàng ta thì không cưới.

Bọn họ rất không cam lòng, biết được ta là cưới thay. Sau khi bị phát hiện, Tiêu Trường Minh căn bản không muốn gặp ta. Bọn họ sau lưng cố tình gây khó dễ, còn có ý định cắt xén thức ăn của ta.

Trong lòng ta dù khó chịu nhưng cũng không muốn gây chuyện gì, dù sao mình cũng là cái thân ăn nhờ ở đậu.

Nhưng bệnh của ta quá nghiêm trọng rồi, cái miệng ta không tự chủ được.

"Này! Ngay cả lợn cũng không thèm ăn mấy cái lá rau thối này."

"Thế nào? Đường đường là Tấn Vương phi mà phải ăn thứ này? Vương gia của các ngươi phá sản rồi à?"

Ngô ma ma và Thúy Nhi tức giận trừng nhìn ta.

Ta lại không kìm được cái miệng mình…

"Mấy cái thứ điêu nô lấn chủ này!"

"Lan Hương, nhanh đi gọi Vương gia đến xem!"

Lan Hương là nha hoàn hồi môn của ta, mấy ngày nay nàng ấy đã bị những lời kinh khủng của ta làm cho khiếp sợ.

Nghe được ta gây chuyện với Ngô ma ma và Thúy Nhi, nàng ấy nhỏ giọng bên tai ta: "Tiểu thư, nghe nói đây là Ngô ma ma, là bảo mẫu của Vương gia. Con gái bà ấy, Thúy Nhi, cũng là thanh mai trúc mã với Vương gia, từ nhỏ cùng nhau lớn lên..."

Ngụ ý là, ta đừng gây rối với họ.

Ta cũng không muốn đâu, nhưng ta không kiểm soát được cái miệng mình, nó cũng có suy nghĩ riêng của nó.

"Thì sao? Bảo mẫu của Vương gia thì có thể không phân biệt tôn ti trên dưới?"

"Hay là bà ta cảm thấy ta đoạt mất vị trí Vương phi của con gái bà ta, muốn cho ta một đòn ra oai phủ đầu?"

"Bà ta nghĩ cũng hay quá nhỉ. Con gái bà lớn lên xấu như q.ủy, cho ta ta còn chê. Căn bản không lọt vào được mắt Vương gia, nếu không thì tại sao còn chưa lên được thông phòng?"

Ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhịn không được mà phải che miệng lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Đây là một quyển tiểu thuyết ngược văn vô tri ngốc nghếch, Thúy Nhi và Ngô ma ma rất ác độc, chuyện xấu gì cũng có thể làm ra.

Chẳng lẽ bọn họ sẽ bỏ th.uốc mê cho ta, cào mặt ta, vứt ta xuống mồ như trong nguyên tác?

4.

Để không bị bọn họ lén lút gi.ết ta, ta quyết định làm lớn chuyện này lên.

Ta kéo tóc Ngô ma ma, cào mặt Thúy Nhi.

Tiêu Trường Minh không tìm được Giang Vận Tiên, mấy ngày nay ngay cả bóng người cũng không thấy, chắc là đang ở phòng.

Hắn nghe thấy ta đ.ánh nhau với bảo mẫu và nha hoàn, hắn vội vàng ngồi xe lăn tới rồi chỉ vào mũi ta:

"Giang Ấu Liên! Ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn, định làm yêu quái luôn à?"

"Có phải lại muốn giành được sự chú ý của bản vương không?"

"Bản vương nói cho ngươi biết, dù cho ngươi có như thế nào, bản vương cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi."

Trời đất chứng giám!

Ta có phải là yêu quái đâu, rõ ràng là phản kháng hợp lý mà?

Ta không nói gì, thừa lúc Tiêu Trường Minh không chú ý, ta nhặt một nắm rau thối rồi nhét vào miệng Tiêu Trường Minh.

Sắc mặt Tiêu Trường Minh biến đổi, lập tức phun ra "Phì phì phì".

"Ngươi... Giang Ấu Liên, cái thứ nữ nhân ghê t.ởm này, ngươi vừa nhét cái gì vào miệng bản vương?"

"Khó ăn ch.ết đi được, đến lợn nó còn chê!"

Cuối cùng Tiêu Trường Minh cũng nói ra một lời công đạo.

Ta gọi Ngô ma ma và Thúy Nhi: "Có nghe thấy không? Đây là do chính miệng Vương gia của các ngươi nói."

Sau đó mắt ta rưng rưng: "Vương gia! Vương phi ở trong Tấn Vương phủ phải ăn những cái này sao? Ngay cả ba món mặn một món canh mà cũng không có à?"

"Chẳng trách Giang Vận Tiên muốn cùng thư sinh nghèo chạy trốn. Thà sống chung với thư sinh nghèo còn hơn là ở chung với ngươi."

Tiêu Trường Minh nghe được lời của ta, sắc mặt đã đen như đáy nồi.

Hắn tức giận nhìn Ngô ma ma và Thúy Nhi.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Ngô ma ma biết tính tình của Tiêu Trường Minh, vội vàng giải thích: "Vương gia bớt giận, nhất định là hạ nhân không hiểu quy củ, chậm trễ Vương phi, lão nô lập tức đi..."

Thúy Nhi cũng rất kiêu ngạo: "Vương gia! Nàng ta mà là Vương phi cái gì? Chỉ là cưới thay cho Vương phi thật sự mà thôi."

"Nghe nói đêm tân hôn, nữ nhân này đã khiến Vương gia ngài tức giận đến mức bỏ ra khỏi cửa."

"Thúy Nhi chỉ là muốn trút giận thay Vương gia, giáo huấn nàng ta một chút..."