Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 235: Thủ lĩnh cương thi



"Lũ hèn nhát đấy quay lại rồi?"

Giữa lúc đang khổ chiến cam go, Kiếm Nhạc vẫn không quên để ý đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Tuy những nhân vật lớn gan ở lại đây đã giúp đỡ hắn rất nhiều, bớt đi không ít khối lượng kẻ địch mà hắn cần phải đối phó... Tuy nhiên, trong trường hợp thủ lĩnh cương thi còn chưa đích thân ra tay, tình hình trước mắt này thật sự không thể nào lạc quan nổi.

Bất quá, hiện tại thì cái lũ vừa mới hèn nhát bỏ chạy kia đã bất ngờ lựa chọn quay trở lại ứng chiến!

Mặc dù không hiểu lí do tại sao đám người đó lại giác ngộ nhanh đến vậy, nhưng bây giờ Kiếm Nhạc thật sự không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó! Vì để tranh thủ thêm thời gian cho tỷ tỷ thực hiện kế hoạch, hắn bắt buộc phải dùng đến mọi thủ đoạn mới được!

"Nghe hiệu lệnh của ta, tất cả mau lùi lại phía sau một chút, phối hợp với nhóm người đang quay trở lại rồi thật nhanh tổ chức lại đội hình" Kiếm Nhạc nói: "Trước khi đối diện với thủ lĩnh, chúng ta tuyệt đối không thể lãng phí sức lực được!"

"Rõ!"

Nghe theo hiệu lệnh của Kiếm Nhạc, nhóm tiên phong vừa đánh vừa lui, chỉ không lâu sau đó liền đã hội họp lại với nhóm quân vừa quay trở về. Mặc dù trong lòng họ vẫn còn nhiều điều bất mãn, thế nhưng khi phải đối mặt với tình cảnh như thế này, họ tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức tự gây sự với nhau.

Lúc này thứ cần nhất là sự đoàn kết!

"Đại trận đã sớm bày sẵn rồi, mau chia quân ra yểm hộ cho các Trận Sư kích hoạt pháp trận, sau đó lại dựa vào đại trận mà chiến đấu!" Kiếm Nhạc tính toán rồi quyết định thật nhanh: "Những ai tự tin vào thực lực của bản thân thì bước ra tuyến trước, những người còn lại sẽ đứng sau hỗ trợ. Ngoài ra cố gắng đừng bỏ rơi đồng đội, vì lúc này đây chúng ta cần nhất là sinh mạng!"

"Rõ!"

Lắng nghe sắp xếp xong xuôi, cả đại quân liền bắt đầu phân chia thành nhiều nhánh quân, nương tựa lẫn nhau mà phòng thủ trước cơn lũ cương thi đang dồn dập đổ tới. Chỉ khoảng mươi lăm phút sau đó, các đại trận được bố trí sẵn từ trước đã được các Trận Sư kích hoạt, qua đó giúp chiến lực của phe kháng chiến tăng lên gấp bội!

Kết Giới Trận có, Tụ Linh Trận có, Sát Trận có, Mê Trận có, thậm chí đến cả trận pháp có công dụng chữa trị, gia tăng sức chiến đấu cũng có nốt! Có thể thấy vì để sống sót, các thiên kiêu hệ trận pháp cũng đã ra sức đến gần như bán cả mạng sống rồi.

Có ánh sáng cùng trận văn của các đại trận bao phủ cả một vùng trời, sĩ khí của quân kháng chiến chỉ trong phút chốc liền tựa như cưỡi mây mà lên, khiến cả đám người vốn dĩ đang tuyệt vọng kia bỗng nhiên trở thành một lũ điên liều mạng, cật lực truy cầu một cái chết thật oanh liệt.

Giữa trận loạn chiến ấy, cả bộ y phục của Kiếm Nhạc nay đã thấm đầy máu độc, lưỡi kiếm trên tay cũng đã lộ ra vẻ sứt mẻ đi đôi phần. Tuy vậy, thứ ánh sáng sắc bén trong mắt hắn vẫn còn nguyên ở đó, thậm chí còn không ngừng được gọt giũa qua mỗi lần chém giết, dường như đang càng lúc càng trở nên sắc bén hơn!

Đồng thời, trong thứ ánh mắt tưởng chừng lạnh lẽo như thép nguội ấy vẫn đang ẩn chứ một niềm hi vọng... Một niềm hi vọng nhỏ bé đã hoàn toàn ký thác lên trên ai đó.

"Đại tỷ, trăm sự đành nhờ cả vào ngươi"

...

...

"Kỳ quái, vì cái gì thủ lĩnh cương thi vẫn chưa chịu ra mặt? Chẳng lẽ là do ta đã nhận lầm?"

Đứng tại khu vực lân cận Tinh Vẫn Các, từ nãy đến giờ Lý Thuần Quân vẫn luôn chờ đợi thủ lĩnh cương thi ra ngoài, qua đó nhân cơ hội đột nhập vào bên trong để tìm kiếm mảnh giấy cuối cùng... Bất quá, mặc dù trận chiến bên ngoài đã diễn ra được khá lâu rồi, thế nhưng kẻ địch thật sự thì lại chưa thấy đâu.

"Hệ thống, quét!"

Đại sự không thể chậm trễ, Lý Thuần Quân lập tức nhờ hệ thống điều tra tung tích của đối phương thay mình. Kết quả trả về ngay sau đó thật bất ngờ là... Không

có gì cả.

Hừm, xem ra cái hệ thống phế phẩm này nên vứt đi được rồi.

"Cứ tiếp tục như vậy thì toàn diệt mất... Thôi kệ đi, liều mình xông thẳng vào trong luôn vậy!" Lý Thuần Quân cắn răng, thật quyết đoán đưa ra lựa chọn mà bản thân không mong muốn nhất.

Trận chiến này không thể kéo dài, vì càng kéo dài thì những thiên kiêu ngoài kia liền sẽ càng lâm vào thế bất lợi. Để vượt qua hiểm cảnh, hắn nhất định phải khám phá ra bí mật tồn tại bên trong Tinh Vẫn Các!

Tận lực che mờ đi sự tồn tại của mình, Lý Thuần Quân lại lần nữa đặt chân vào bên trong toà Tàng Thư Các trống rỗng mà hắn đã từng coi thường.

Dùng Thần Giác quan sát thật kĩ không gian xung quanh, Lý Thuần Quân nhận thấy hầu như toàn bộ cương thi vốn có mặt ở đây đều đã ra ngoài đại chiến, chỉ để lại toà Tàng Thư Các này bây giờ đã trở thành một nơi trống rỗng đúng nghĩa.

Như vậy càng tốt. Nhưng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác được.

"Phải rồi, lấy sẵn ba mảnh giấy ra đã, biết đâu chúng sẽ cảm ứng được nhau"

Vừa lấy bảo vật ra đút vào túi, Lý Thuần Quân vừa thuận men theo con đường cũ mà đi thẳng vào trong bóng tối, vốn là nơi mà hắn đã từng rất e ngại trước kia. Tuy nhiên, kì lạ là lần này hắn đã không còn cảm giác bị ai đó dòm ngó nữa... Dẫu cho thủ lĩnh cương thi từ đầu tới cuối vẫn chưa hề xuất hiện.

"Lẽ nào nó muốn phục kích?"

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Lý Thuần Quân liền lấy khối ma thạch mà Mộ Khuynh Tiên đã giao cho hắn từ trước nắm chặt vào nắm tay. Chỉ cần thứ kia khởi xướng tiến công, hắn sẽ không khách khí bóp nát khối ma thạch, mời Mộ Khuynh Tiên đích thân đến đây tiếp chiến!

Nghe thì có vẻ rất uy tín, thế nhưng thật ra Lý Thuần Quân lại không quá tin tưởng vào sự giúp đỡ đến từ Mộ Khuynh Tiên.

Vì sao ư?

Đơn giản là vì khi còn ở trong huyễn cảnh, hắn đã tận tai nghe thấy quan niệm về sinh tử quá đỗi tàn khốc của nàng ta!

Khụ, không nên nghĩ linh tinh nữa.

"Tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng... Chỉ cần ngươi ra mặt, ta liền không khách khí liều mạng cùng ngươi một phen" Lý Thuần Quân thấp giọng nói khẽ.

Tiếp tục đi sâu vào trong bóng tối, Lý Thuần Quân vừa phải chú tâm quan sát đến mọi thứ xung quanh, vừa phải để ý đến mọi phản ứng của ba mảnh giấy đang nằm gọn trong túi áo. Mặc dù chúng đôi khi có chuyển động một chút, nhưng khi nghĩ kĩ lại thì phản ứng đó vẫn là không đáng kể.

Mặt khác, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chẳng thấy bóng dáng của thủ lĩnh cương thi đâu. Điều này đã làm hắn bắt đầu cảm thấy nghi ngờ liệu rằng nó có thật hay không, hay chỉ là ảo tưởng của riêng hắn...

Nhưng mà nếu như nó thật sự không tồn tại... Vậy thì lí do gì lũ cương thi kia lại đua nhập tập hợp trước cửa Tinh Vẫn Các? Còn cả thứ áp lực tựa như trời sập kia nữa... Có nghĩ thế nào vẫn không thể tìm ra một lí do hợp lí cho chuyện này!

"Đây đã là cửa ải cuối cùng, không thể không có thử thách... Mặc dù tên Doãn Thiên Mạc đó đã nói sẽ rút ngắn thời gian lại... Nhưng ta cứ có cảm giác độ khó sẽ không hề giảm" Lý Thuần Quân chau mày: "Nhưng đi đã được khá lâu rồi, vì cái gì ta vẫn không nhìn thấy gì cả... A?"

Từ từ đã, hình như nãy giờ hắn đã không nhận ra rằng Tinh Vẫn Các thật ra không hề rộng lớn đến mức này!

Hắn đã đi được rất lâu rồi, thế nhưng hắn lại không hề nhìn thấy điểm cuối, gần như hoàn toàn lạc bước trong đêm tối vô tận... Như vậy thì... Lẽ nào không gian ở đây đã bị thứ gì đó bóp méo?

Không, ngoài nó ra vẫn còn có chuyện khác đáng ngờ hơn!

"Kì quái, vấn đề đơn giản như vậy mà tại sao ta lại không nhận ra cơ chứ? Lẽ nào... Trong màn đêm này có thứ gì đó đang âm thầm thao túng suy nghĩ của ta?"

Ân, vẫn không hợp lí.

Thao túng suy nghĩ cũng là một loại tấn công tinh thần. Chính vì vậy, đó là chuyện không thể nào xảy ra khi có Nữ Thần Chi Lệ ở đây bảo hộ.

"Vậy thì vì cái gì? Trí lực của ta vốn không hề thấp đến thế!"

"..."

"Hô..."

Sau một lúc suy nghĩ, có lẽ hắn đã hiểu ra lí do tại sao mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng quỷ dị đến như vậy. Thế là chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã đột nhiên rút kiếm ra, lạnh lùng đâm lên ngực trái của mình, trực tiếp tự sát ngay tại chỗ. T𝘳ang gì mà ha𝐲 ha𝐲 thế ﹙ T𝘳𝗨mt𝘳𝒖 𝐲ện﹒Vn ﹚

Nữ Thần Chi Lệ có khả năng kháng lại hầu hết các loại công kích tinh thần. Tuy nhiên, nó vẫn tồn tại một số điểm yếu khá chí mạng... Tỉ như sẽ không phát huy tác dụng khi đang ở trong hoan cảnh!

Khi ở trong hoan cảnh, sự đồng hoá, thay đổi về mặt nhận thức không được tính là một loại công kích tinh thần. Do vậy, sức đề kháng của Thần Lệ trong trường hợp này có thể nói là khá thấp.

Và vì thế...

"Tất cả... Chỉ là giả!"

Hoan tượng vỡ tan, theo đó Lý Thuần Quân nhanh chóng trở về với thực tại vốn có của mình một cách tương đối an toàn.

Vừa rồi ý thức của hắn đã bị thứ gì đó trong màn đêm này kéo đi từ lúc nào không hay, sau đó lại ném hắn vào bên trong một "thực tại giả" với mọi thứ diễn ra trong đó đều tương tự như thực tại thật, cốt là muốn đánh lừa nhận thức rồi dần dần ăn mòn, và cuối cùng là triệt để hủy diệt ý thức của hắn!

Cũng may là hắn đủ nhạy bén để nhận ra chuyện đó từ sớm, bằng không... Coi như là có Nữ Thần Chi Lệ cũng không cứu nổi hắn, từ đó vĩnh viễn trầm luân trong hoan cảnh giả tạo!

"Đến khả năng tư duy cũng bị tác động tới... Ta mà ở lại thêm chút nữa sợ là sẽ bị đồng hoá thành kẻ đần luôn" Lý Thuần Quân có chút sợ hãi nói khẽ: "Cái tên họ Doãn đó đúng là tay chơi hoan cảnh, cái nào cái nấy đều cao minh không chịu nổi"

Từ hoan cảnh quá khứ, hiện tại, tương lai đến cả loại hoan cảnh có lực sát thương tâm lí cực lớn như thế này... Tính ra thì tên thần côn Doãn Thiên Mạc đó thật sự rất có tài trong việc chơi đùa với tâm lí của người khác đấy!

"Mà thôi, trở về là tốt... Tiêu rồi!"

Chưa kịp cảm thán vui mừng thì một đợt khí lạnh đã đột ngột bốc lên chạy dọc khắp sống lưng của hắn, làm hắn lông tơ đều dựng đứng hết cả lên. Không chút do dự hay suy nghĩ, hắn lập tức phi thân vào trong góc tối, liều mạng che giấu sự tồn tại của mình, sau đó cẩn thận quan sát những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Xệt~ xệt~

Giữa không gian vắng lặng đột nhiên xuất hiện một tràng âm thanh quỷ dị. Đó là dạng âm thanh như kiểu có thứ gì đó thật nặng đang bị kéo lê trên mặt đất, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng lộc cộc, nghe có vẻ rất cứng rắn cùng... Quỷ dị.

Chỉ không lâu sau đó, kẻ phản diện thật sự đã xuất hiện trước mắt Lý Thuần Quân. Thủ lĩnh cương thi nay đã không chịu ngồi yên nữa mà trực tiếp xuất trận nhằm nghênh chiến với quân đoàn thiên kiêu đang phải chật vật trối chết ngoài kia.

Nhưng mà, thứ khiến hắn thật sự để tâm đến lại không phải chuyện đấy.

Răng ngà cắn chặt, tay chân mềm nhũn, đồng tử cũng liên tục chấn động, Lý Thuần Quân như vừa không hiểu, vừa bất ngờ lại vừa sợ hãi mà thấp giọng thốt lên: "Đường Khả Tâm? Vì sao lại là ngươi?"

Không sai.

Thủ lĩnh của quân đoàn cương thi chính là Đường Khả Tâm - Đại sư tỷ của Phương Tiên Nhất Phái, cũng đồng thời là Phương Tiên Thuật Sĩ kiệt xuất nhất!