Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 236: Tử trận



"Này này, không phải chứ? Đường đường là một vị tuyệt thế thiên kiêu đại sư tỷ mà lại trở thành cái dạng này... Tạo hoá đúng thật là trớ trêu mà"

Nói thật, Lý Thuần Quân hiện đang có chút không biết phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào. Tuy thời gian đôi bên gặp nhau khá ngắn ngủi, cũng không được tính là gặp mặt trực tiếp nhưng hắn vẫn rất kính trọng người như Đường Khả Tâm...

Tuy nhiên, một người vốn tài hoa xuất chúng như vậy nay lại trở thành một cỗ cương thi âm lãnh vô hồn, chỉ còn mỗi bản năng giết chóc cùng thôn phệ sự sống... Aiz, quả nhiên vẫn là không nỡ nhìn.

Không lâu sau khi Đường Khả Tâm rời đi, Lý Thuần Quân đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Chờ đã, nghĩ kĩ lại thì lẽ nào bản ý của cái tên họ Doãn kia là muốn mượn tay ta giải thoát cho Đường Khả Tâm?"

Hừm...

Rất có khả năng chính là như vậy!

"Được rồi, cho dù ngươi không nhờ đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ tự mình đi làm. Hi vọng đến khi chúng ta chính thức gặp mặt nhau, ngươi sẽ trả công cho ta một cách thật tử tế và xứng đáng"

Đợi đến khi sự tồn tại của Đường Khả Tâm triệt để biến mất khỏi không gian này, Lý Thuần Quân mới cẩn thận rời khỏi chỗ nấp, để lại một chút bảo hiểm rồi tiếp tục lên đường.

Hắn có cảm giác... Thứ kia đã cách hắn không còn xa nữa! Những cũng cùng lúc đó, hắn cũng có linh cảm rằng đám người ngoài kia sắp sửa không xong rồi.

Mặc dù nàng nay đã trở thành cương thi, trên thân cũng không còn hương vị của "Đạo", thế nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn là một cường giả Tiên Cảnh hàng thật giá thật! Và nhóm người ngoài kia thì chẳng ai đạt đến được cảnh giới đó cả... Vì thế, kết cục toàn diệt đã là kết cục được chú định sẵn!

Có thể nói, việc quân kháng chiến có thật sự toàn diệt hay không đều phụ thuộc vào Lý Thuần Quân!

...

...

"Lại là cái thứ áp lực khủng khiếp khiến người ta phải nghẹt thở này... Xem ra nó thật sự ra ngoài rồi" Kiếm Nhạc cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ cương quyết: "Đến lúc này thì tỷ tỷ hẳn là đã hành động, ta nhất định phải sống sót mới được!"

Lúc này, một nam nhân lưng đầy vết thương có chút vất vả chạy tới, một mặt khẩn khoản báo cáo: "Điện hạ, thủ lĩnh của chúng đã bắt đầu xuất trận rồi, chúng ta sợ là... Sẽ không chống được bao lâu nữa đâu"

"Ý ngươi là...?" Kiếm Nhạc nhíu mày.

Nam nhân kia chậm rãi điều chỉnh thanh điệu, hít một hơi thật sâu, tỏ ra thật bình tĩnh nói tiếp: "Ý ta là... Điện hạ, chúng ta có thể bức một số thiên kiêu tự bạo... Từ đó tạo ra một khoảng trống để có thể rút lui"

"Nói đến cùng vẫn muốn rút lui? Các ngươi quả nhiên vẫn chứng nào tật nấy"

Kiếm Nhạc không lộ vẻ tức giận, cũng không tỏ ra thất vọng. Hắn chẳng qua chỉ ngẩng đầu nhìn về phía nữ thủ lĩnh đang đứng tại khu vực trung tâm quân đoàn cương thi, chậm rãi nói: "Trước mặt cường giả Tiên Cảnh, ngươi có cố gắng chạy cũng vô dụng... Nhưng chỉ riêng lần này, chạy ngược lại là một giải pháp hay để câu kéo thời gian"

Nam nhân: "?"

Hả?

Hắn đã bắt đầu có chút không hiểu được suy nghĩ trong đầu đối phương. Rõ ràng là người này rất coi thường hành động bỏ chạy... Vậy thì tại sao bây giờ hắn ta lại quay sang ủng hộ?

Hắn cứ tưởng sẽ bị đánh một trận chứ? Thật không ngờ...

"Chạy thì chạy, nhưng biện pháp của ngươi quá mức cực đoan, sẽ chẳng có mấy ai chấp nhận đi chết chỉ vì muốn cứu người đâu... Vì họ chính là thiên kiêu tâm cao khí ngạo mà" Kiếm Nhạc nói: "Vì vậy, mau truyền lệnh ta vừa đánh vừa lui đi, nhớ phải giữ khoảnh c-"

"Điện-"

Soạt~

Giữa lúc đang nói chuyện thì một bóng đen đã bất ngờ xuất hiện khẽ lướt qua thân thể hai người. Không có chiêu thức, không có cử động, thậm chí ngay cả một làn gió cũng không có... Chỉ thấy nam nhân kia trực tiếp nổ tung thành huyết vụ, cùng với một cánh tay của Kiếm Nhạc cũng bị bóng đen kia mang đi.

"Hả?"

Kiếm Nhạc nhìn lại chỗ cánh tay phải của mình, có chút ngẩn ngơ trước cảnh tượng một cánh tay của bản thân đã trở thành chất dinh dưỡng trong bụng đối phương.

Thủ lĩnh cương thi đã xuất thủ, ngay lập tức liền chọn Kiếm Nhạc làm mục tiêu. Tuy nhiên, có vẻ như nó vẫn chưa quen thuộc lắm trong chuyện đi săn, thành ra lỡ tay đánh lệch mục tiêu sang tên nam nhân xấu số kia.

Bất quá... Cho dù đã đánh hụt nhưng sức mạnh của nó vẫn thật là khủng khiếp! Nó gần như vượt qua không gian mà đến nơi, căn bản không cho hai người một chút cơ hội phản ứng!

Kiếm Nhạc bị lực lượng của thủ lĩnh cương thi khủng bố tinh thần, suýt chút nữa đã hoàn toàn tan vỡ, trở thành người ngốc. Nhưng may mắn thay, giữa tình thế hiểm nghèo đó, một sợi linh khí màu vàng đã đột nhiên xuất hiện từ bên trong mi tâm của hắn, mang theo lực lượng an lành đến cực hạn, trực tiếp trấn áp nỗi tuyệt vọng trong lòng hắn.

"Sợi linh khí này là... Đại ca?"

Tuyệt đối không sai, sợi linh khí này chỉ có thể là của vị đại ca của hắn đã mất tích rất nhiều năm về trước!

Xem ra trước khi rời đi, vị đại ca ấy vẫn không yên tâm về tên đệ đệ có phần không đáng tin cậy của mình... Và cũng chính vì thế, hắn ta đã âm thầm để lại một chút hậu thủ nhằm bảo vệ đệ đệ trong tình huống nguy cấp.

Sau khi trợ giúp Kiếm Nhạc lấy lại bình tĩnh, sợi linh khí màu vàng kia lại chậm rãi chuyển hoá, trở thành một chiếc huyên nhỏ nhắn trong suốt, nằm gọn trong lòng bàn tay của Kiếm Nhạc.

"Nhật Nguyệt Vạn Kiếm Huyên? Là vũ khí của đại ca sao? Trông không giống lắm, nhưng mà thôi kệ... Chỉ cần biết nó có thể giúp ta là được!"

Tu~

Tiếng huyên vang lên, linh khí trên bầu trời cũng chậm rãi ngưng lại. Dưới tác động của thứ âm thanh có phần u buồn đó, hàng loạt thanh kiếm linh khí được áp súc cực đại đã bắt đầu hình thành.

Hàng vạn thanh kiếm kia lấy Kiếm Nhạc làm chủ, không ngừng kết tụ ra những thanh kiếm mới như muốn biến cả bầu trời này trở thành địa bàn của chúng. Kết quả là chỉ không lâu sau đó, một góc của không gian này đã bị ngàn vạn thanh kiếm bao phủ, kiếm khí ngút trời, dễ dàng trấn sát nhóm cương thi vô hồn dám lại gần.

Không chỉ cương thi mà ngay cả các thiên kiêu cũng có chút không dám bén mảng tới gần, bởi vì kiếm khí mà chúng toả ra thật sự quá mức sắc bén! Hầu như chỉ cần chạm vào một cái là không còn lối về!

"Dáng vẻ này của điện hạ làm ta vô tình nhớ tới một giai thoại" Một nữ tử đứng từ xa ngắm nhìn cảnh tượng này, có chút hưng phấn nói ra: "Nghe các sư thúc trong tông môn nói thật lâu trước kia Kiếm Vương Triều đã sinh ra một vị thiên kiêu cực kỳ xuất chúng, một người một huyên trấn áp quần hùng, thậm chí còn được cho là có tư chất trở thành Nhân Hoàng!"

"Tuy nhiên, vì một lí do gì đó... Vị thiên kiêu kia đã mất tích cho đến tận ngày nay, không biết còn sống hay đã chết nữa"

Một nữ tử khác tiếp lời: "Ý ngươi là giai thoại Nhất Khúc Huyên Ca Táng Quần Hùng sao? Trước kia ta cũng vô tình xem qua, quả thật đúng như ngươi nói"

Ngắm nhìn vô số thanh kiếm đang lơ lửng, chuẩn bị lao vào tàn sát lũ cương thi, tất cả mọi người từ nam đến nữ, từ mạnh đến yếu đều chỉ có thể thở dài một hơi.

Không thể không thú nhận rằng nếu phải đêm so với người đó, bọn hắn thật chẳng xứng đáng được gọi là thiên kiêu.

Hãy ngắm nhìn thật kĩ cảnh tượng này đi... Trên đời này mấy ai có thể làm được?

"Đừng đứng đực ra đó nữa, không ít người đã bị ả thủ lĩnh kia đánh cho tan xác rồi đấy! Nhân lúc điện hạ đang tập trung đánh nó, mọi người mau trở lại làm tốt công việc của mình đi" Một nam nhân khác lên tiếng nhắc nhở.

Tại phía trung tâm chiến tuyến, Kiếm Nhạc lúc này cũng không rảnh rỗi đi để tâm đến những người kia nữa. Nhận thấy thời cơ đã đến, hắn sử dụng tiếng huyên làm hiệu lệnh, đem ngàn vạn thanh kiếm bất động bắt đầu xuất kích.

"Kiếm Vương Mật Kĩ - Ngự Binh Trảm Linh!"

Ngay lập tức, vô số thanh kiếm liền hoá thành vô số tia sáng bay thẳng đến tàn sát quân đoàn cương thi, kịp thời giải toả một phần áp lực cho những người bên dưới. Mỗi nhát đâm của kiếm quang đều khiến cho lũ cương trực tiếp nổ tung thành huyết vụ, tương tự như cái cách mà nữ thủ lĩnh đã làm với cánh tay phải của hắn vậy.

Gào!

Nữ thủ lĩnh nhanh chóng phát giác ra Kiếm Nhạc đang có điểm dị thường, lập tức từ bỏ công việc săn giết mà tập trung mũi nhọn nhằm thẳng vào Kiếm Nhạc. Với tốc độ cực giai của mình, không mất quá nhiều thời gian để nàng có thể tiếp cận hắn ở khoảng cách đủ để đánh hắn nổ tung thành sương máu.

Thấy nàng lại tiếp cận một cách vô thanh vô tức, Kiếm Nhạc lúc này thật có chút tê cả da đầu. Với khoảng cách gần như thế này, hắn đã có thể thể nghiệm trực tiếp cỗ áp lực khủng bố tán ra từ trên người nàng.

Mẹ ơi, đây là Tiên Cảnh sao?

Oanh~

Không đợi Kiếm Nhạc kịp phản ứng, nữ thủ lĩnh liền dứt khoát cho hắn ăn một đấm chí mạng. Tuy sự bảo hộ của sợi linh khí màu vàng đã giúp hắn không chết ngay lập tức, nhưng mà... Hắn vẫn bị xung chấn đến từ quả đấm đánh cho nội thương.

"Khục" Kiếm Nhạc thổ huyết, thật vất vả ổn định thân thể lại, đồng thời còn cầm chặt nắm tay của đối phương: "Giờ thì không chạy được rồi nhé, kiếm đến!"

Sưu sưu sưu~

Nghe theo hiệu lệnh của Kiếm Nhạc, hàng trăm đạo kiếm quang tức tốc lao thẳng tới sinh sinh cắm thẳng lên người nữ thủ lĩnh, biến nàng trở thành một con nhím có khả năng phát sáng.

Cảnh tượng này làm Kiếm Nhạc nhất thời có phần hả hê ra mặt, nhưng cũng chỉ ngay sau đó, hắn lập tức lặng người đi, bởi vì nữ thủ lĩnh không hề bị đòn tập kích vừa rồi làm bị thương... Mà chẳng qua chỉ bị trầy xước ngoài da mà thôi.

Nàng dữ tợn gầm lên một cái, hàng trăm thanh kiếm ánh sáng lập tức nổ tung thành linh khí tinh thuần. Tiếp đó, nàng phát động phản kích bằng cách nắm chặt cánh tay còn lại của Kiếm Nhạc rồi... Một chiêu bóp nát.

"A!"

Bị hái cụt cả hai tay, Kiếm Nhạc bây giờ đã không thể thổi huyên ngự kiếm một cách trọn vẹn được nữa. Từ đó, các đạo kiếm quang bắt đầu bay tán loạn trên bầu trời, không chỉ đâm chết quân địch mà còn đâm chết cả đồng minh, hoàn toàn không biết phân biệt địch ta, biến chiến trường vốn hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn.

Mắt thấy nắm đấm của nữ thủ lĩnh càng lúc càng đến gần mình, nhãn thần của Kiếm Nhạc cũng dần tối lại, trong đầu theo đó tuôn ra một ý nghĩ tuyệt vọng: "Ta sắp chết rồi sao?"

Ngẫm lại cũng đủ để thấy mệt rồi.

Nếu không có linh khí của đại ca bảo hộ, tâm trí của hắn đã sớm bị nàng ta phá vỡ ngay từ lúc bắt đầu rồi chứ không có cơ hội phản kháng như thế này đâu... Mặc dù dáng vẻ hiện tại của hắn trông thảm hại thật đấy... Nhưng dù sao thì nó cũng là giây phút huy hoàng ngắn ngủi mà...

Hắn nên cảm thấy hãnh diện khi đã từng giao thủ với loại cường giả như thế này.

Và trên hết, hắn đã hoàn thành trách nhiệm của một vị thống lĩnh, lãnh đạo mọi người đấu tranh đến hơi thở cuối cùng...

"Không biết tỷ tỷ cùng họ Triệu có sống sót được không... Nhưng thôi vậy"

Không nghĩ thêm được nữa, vì thời gian của hắn đã hết rồi.

Cứ như thế, thân thể của Kiếm Nhạc bị nữ thủ lĩnh một đấm đánh nát thành bãi sương máu, không còn bất kì thứ gì sót lại kể cả vật tùy thân như không gian trữ vật.

Kiếm Nhạc đã chết, thủ lĩnh của phe kháng chiến đã tử trận.

"Điện... hạ... Chết rồi?"

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng Kiếm Nhạc bị giết một cách thảm khốc, những người còn lại cũng bị khủng bố tinh thần, toàn bộ đều tựa như rắn mất đầu, chiến ý mất hết, thân thể buông xuôi, đồng loạt đứng trơ ra đó chờ đợi tử vong giáng lâm.

Cũng ngay lúc này, từ bên trong Tinh Vẫn Các, một bóng người uyển chuyển chậm rãi bước ra ngoài, ánh mắt thoáng lướt qua chiến trường rồi khẽ thở dài: "Vẫn là muộn rồi sao? Thế thì để tỷ tỷ cố gắng trả thù cho ngươi nhé, Kiếm Nhạc đệ đệ"

Dứt lời, thân ảnh kia liền xoè bàn tay ra, trông giống như đang thi pháp.

Chỉ không lâu sau đó, một chữ cái phát sáng liền chậm rãi xuất hiện nơi tay nàng, thoạt trông cực kì bình thường... Nhưng về bản chất lại cực kì bất thường!

"Cấp - Tinh Thần Chi Luật!"