Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 237: Hiệu triệu linh hồn



Lúc này, tại Nguyệt Chi Trúc Lâm.

Sau khi giúp đỡ nhóm Nhân Ngư trốn vào Thần Điện lánh nạn, Triệu Tử Long cũng đã bắt đầu nghĩ đến chuyện quay trở về hỗ trợ Kiếm Nhạc chiến đấu. Tuy nhiên, con đường trở về của hắn hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng gì, thậm chí còn không ngừng bị đánh bật lại, căn bản không bước ra khỏi khu rừng trúc này nổi!

"Chết tiệt, muốn ở cũng không được, muốn đi cũng không xong... Ta phải làm thế nào bây giờ? Nếu còn tiếp tục ở lại, liệu mấy người đó có sống được không?"

Liên tục đi đi lại lại bên cạnh bờ hồ, Triệu Tử Long có chút khổ sở vò đầu bứt tóc: "Mà lại, tuy đã có Thần Điện bảo hộ nhưng chỗ này vẫn không được tính là địa điểm an toàn nếu tên thủ lĩnh kia tìm đến nơi... Hơn nữa ta cũng không thể làm trái lời hứa với tỷ tỷ... Thật là phiền quá đi!"

Hắn đã hứa với đại tỷ sẽ ở lại đây bảo vệ nhóm Nhân Ngư... Nhưng sâu trong thâm tâm, hắn lại đang rất muốn ra ngoài kia hỗ trợ đồng đội chống chọi với cương thi!

Thành thật mà nói, Triệu Tử Long đang có chút lo lắng cho an nguy của Kiếm Nhạc. Dù sao thì hai người họ quen biết đã lâu, gần như là tri âm tri kỉ, tâm chiếu thần giao rồi. Chính vì vậy nên Triệu Tử Long cũng không phải không biết tính cách của hắn ta.

Bình thường thì cái tên Kiếm Nhạc đó trông có vẻ cà rởn, thậm chí là tương đối nhát chết... Nhưng một khi đã nghiêm túc, hắn ta lại trở nên cực kì đáng tin cậy, và đồng thời cũng vô cùng liều lĩnh!

Và cũng vì hắn ta rất liều lĩnh nên Triệu Tử Long mới không thể bỏ mặc không lo!

Thấy Triệu Tử Long một mực đứng ngồi không yên, rốt cục Hạ Tây Dao đã không nhịn được mà lên tiếng than vãn: "Tử Long ca ca, ngươi đừng đi đi lại lại nữa được không? Chỉ việc nhìn ngươi thôi cũng đủ làm ta chóng mặt rồi"

"..."

Hạ Tây Dao: "Này, đừng bơ ta chứ!"

"..."

Triệu Tử Long vẫn câm như hến, trông có vẻ như đang không muốn nói chuyện với Hạ Tây Dao.

"Hửm?"

Trong lúc đang chuẩn bị lên tiếng càm ràm với Triệu Tử Long, Hạ Tây Dao đột nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng đang xảy ra: "Kì quái, linh khí ở đây đang xao động dữ dội, mà các linh hồn vốn yên tĩnh cũng đã bắt đầu trở nên sống động hơn bao giờ hết... Chuyện này không giống như những chuyện sẽ xảy ra khi các cường giả giao chiến với nhau"

"Cái đấy thì có gì kì lạ sao?" Triệu Tử Long rốt cục mở miệng hỏi.

Hạ Tây Dao giải thích: "Vì oán khí trong không gian này quá nặng nên các linh hồn từ thời cổ vẫn luôn bị giam giữ tại đây, không cách nào siêu thoát, càng không có cách nào luân hồi. Theo lẽ thường thì lẽ ra bọn họ đã sớm ác hoá, trở thành Lệ Quỷ từ lâu rồi... Nhưng nhờ có tên kia âm thầm thao tác, họ mới lâm vào trạng thái ngủ say, không bị trọc khí làm ô nhiễm"

"Và bây giờ, chẳng biết vì lí do gì mà... Họ đã tỉnh dậy"

"Sụyt!"

Đang lúc nói chuyện dang dở thì Triệu Tử Long đã đột ngột ngắt lời, đại thủ che kín miệng nhỏ của Hạ Tây Dao, làm nàng ngượng đến chín mặt: "Ưm~?"

"Có âm thanh gì đó rất kì lạ... Ngươi mau thử lắng nghe kĩ một chút, hình như âm thanh này có chút không giống với tiếng huyên lúc nãy" Triệu Tử Long cau mày.

Hạ Tây Dao thử nhắm mắt lại cảm thụ một chút, sau đó gạt tay Triệu Tử Long ra rồi nói: "Có điểm khác biệt thật. Lúc nãy là tiếng huyên, còn bây giờ là tiếng sáo"

"Tiếng sáo sao... Đã là lúc nào rồi mà còn tâm trạng đi thổi sáo chứ?" Triệu Tử Long có chút mộng bức.

Hạ Tây Dao khẽ lắc đầu: "Ta ngược lại đang nghĩ thủ phạm chính khiến cho các linh hồn tỉnh dậy chính là tiếng sáo kia!"

"Cái gì!?"

...

...

Trên chiến trường, quân số của phe kháng chiến tính đến hiện tại đã suy giảm quá nửa, gần như đứng trước bờ vực tuyệt diệt ngay sau cái chết cực kì thảm khốc của Kiếm Nhạc.

Bất quá, giữa lúc mọi người đang tuyệt vọng chờ chết thì có một tiếng sáo đã từ nơi đâu vang lên, thật nhẹ nhàng và thanh thoát giúp họ lấy lại thần trí trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Là ai làm?

Nghe rất hay, rất tuyệt vời... Nhưng trong tình cảnh này, nó sẽ có ý nghĩa gì chứ? Người đó là đang muốn tấu một khúc đưa tiễn tất cả về với bụi trần hay sao?

Sau kinh ngạc cùng thưởng thức, họ lại cảm thấy thật khó hiểu cùng ngờ vực.

"Hả!? Cái gì thế này?!"

Tại một góc nào đó trên chiến trường bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô của một người thiếu nữ, trực tiếp xé tan âm điệu nhu hoà của tiếng sáo trong cõi u minh. Việc làm đó đã vô tình thu hút sự chú ý của không ít người với vô số ánh mắt ngay tức khắc đổ dồn về phía nàng.

Từ nghi hoặc, những ánh mắt đó dần dần biến chuyển thành sự kinh ngạc ngay sau khi chứng kiến những gì vừa làm thiếu nữ kia phải thất thanh hoảng sợ.

Linh hồn!

Linh hồn nguyên là một loại khái niệm vô hình vô chất, gần như không cách nào nhìn thấy bằng mắt thường nếu như không có phương pháp đặc biệt! Tuy nhiên, ở đây, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy các linh hồn đang dần trở nên thực chất hoá, thật sự hiện hữu ngay trước mắt họ!

Đó là linh hồn của những người đồng đội đã khuất... Và còn cả rất nhiều người lạ mặt khác nữa! Bọn họ đang dần ngưng tụ lại thành những làn khói hình người, trông vừa hư vừa thực nhưng tuyệt đối không hoàn toàn là hư ảo!

"Này, ngươi vẫn còn sống sao?"

Mắt thấy đồng đội đang ngưng tụ lại trước mặt mình, một người sống sót rốt cục không nhịn được mà đánh bạo thử hỏi một câu như vậy.

Chỉ thấy người kia khẽ mỉm cười, tiêu sái lắc đầu một cái: "Ta đã chết từ lâu rồi, chẳng qua là... Ta vẫn còn một việc khác phải làm. Và tất cả mọi người ở đây, kể cả điện hạ cũng đều như vậy"

Nói xong, nam nhân kia liền hoá thành cánh chim, một đường bay thẳng về phía Tinh Vẫn Các, cũng chính là nơi mà tiếng sáo đang phát ra.

Gần như đồng thời, toàn bộ những linh hồn khác ở đây cũng nương theo cách thức tương tự mà bay thẳng về phía Tinh Vẫn Các, tạo thành một màn mưa ánh sáng đẹp mắt giữa đêm tối lạnh lẽo. Thoạt nhìn họ trông giống như đang nghe theo lời hiệu triệu của ai đó, lại hoặc là... Họ đang chủ động dâng hiến bản thân chăng?

Không ai biết nguyên nhân cụ thể cả.

Chỉ biết là sau khi toàn bộ linh hồn của những người đã chết hoá thành cánh chim, cùng nhau tập hợp lại trước Tinh Vẫn Các thì một màn kì diệu đã phát sinh ngay sau đó, mang đến ánh sáng hi vọng cho thực tại đen tối cùng tuyệt vọng này.

Ngay trước cửa sào huyệt của nữ thủ lĩnh cương thi, một cột sáng loá mắt được các linh hồn tạo nên đang không ngừng trùng thiên mà lên, rực rỡ mà loá mắt, chói sáng mà rực rỡ, dễ dàng xua tan toàn bộ chướng khí lạnh lẽo, hình thành một vùng đất bất khả xâm phạm ngay giữa lòng chiến trường tàn khốc.

"Ánh sáng sao? Ha... Sống trong thế giới này quá lâu rồi, ta cũng sắp sửa quên đi chúng trông như thế nào..." Một nữ tử vừa ngây ra ngắm nhìn cột sáng vừa cất lời cảm thán: "Ta chưa từng biết nó lại có thể đẹp đẽ đến thế này đấy... Liệu ta có nên thử đặt niềm tin vào nó hay không?"

Những người còn lại nghe thấy những lời tự sự của nữ tử, trong lòng nhất thời cũng sinh ra những suy nghĩ tương tự. Bất quá, phần lớn trong số họ vẫn không dám tin tưởng vào khả năng sống sót của bản thân sau cái chết bi thảm của Kiếm Nhạc.

Vào thời điểm đó, với khí thế ngút thời như thế kia, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Kiếm Nhạc nhất định sẽ làm được gì đó mang tính bước ngoặc... Tuy nhiên, kết quả diễn ra sau đó thì thê thảm không cần nói nữa. Đến cả một vết thương cho nữ cương thi cũng không tạo ra nổi!

Hoặc đơn giản hơn, sở dĩ bọn họ không dám đặt niềm tin vào những gì đang diễn ra trước mắt là vì họ sợ niềm tin của bản thân sẽ lại lần nữa bị phản bội.

Xin đừng cho ta thêm hi vọng nữa!

Đại khái là vậy.

Trong lúc mọi người còn đang bối rối không biết phải làm gì tiếp theo thì cột sáng đẹp đẽ kia vẫn cứ tiếp tục trùng thiên mà lên, mãi cho đến khi va chạm với màn sương đen đang bao phủ cả bầu trời kia thì nó mới chịu dừng lại với trạng thái giằng co.

Cùng lúc đó, bước ngoặc lớn nhất trong sự kiện lần này cũng dần xuất hiện... Từ ngay bên trong cột sáng đó.

Tuy vẫn chưa tin tưởng lắm nhưng sau một thời gian chăm chú quan sát, một số người ở đây đã dần nhận ra bên trong cột sáng này đang chứa đựng một ý nghĩa gì đó rất to lớn, cũng rất bất thường.

Không phải tự nhiên mà các linh hồn vốn vô hình vô chất lại bị cụ hiện hoá bởi tiên âm thần bí, sau đó lại còn cùng nhau tập hợp về nơi tiên âm phát ra. Nếu như âm thanh đó thật sự là lời hiệu triệu... Vậy thì ai đã đứng sau phát động?

Không rõ, nhưng tuyệt đối không phải loại tà vật vô hồn như cương thi!

"Uy, mau nhìn kĩ lại! Hình như từ bên trong cột sáng kia... Có thứ gì đó đang từ từ xuất hiện!" Một người quan sát không nhịn được lớn tiếng kinh hô.

"Đúng là có thứ gì đó đang xuất hiện... Trông giống như cái kén?"

"Không phải kén, lớp vỏ bọc đó hình như là lông vũ thì phải... Chất liệu đó mang hình dáng hoàn toàn khác với những sợi tơ" Một người khác tinh mắt nói bổ sung.

"Lông vũ?"

Không nhìn ra "thứ gì đó" đang thành hình bên trong cột sáng kia cụ thể là gì... Tuy nhiên, một số người có tính cách lạc quan ở đây đã bắt đầu dấy một chút hi vọng trong lòng, một bộ nín thở chờ đợi những gì sẽ diễn ra tiếp theo.

Không lâu sau đó, quang trụ khổng lồ kia dần dần biến mất, nói đúng hơn là đã bị thứ đó hấp thụ toàn bộ. Thế nhưng, thứ ánh sáng thần thánh được thứ kia toả ra vẫn không kém cạnh so với quang trụ vừa rồi là mấy, thậm chí còn thánh khiết hơn, nhu hoà hơn và ấm áp hơn rất rất nhiều!

Vừa rồi đã có người nhìn ra là lông vũ rồi đúng không?

Nó đích xác là lông vũ... Không, nói đúng hơn thì nó là cả một đôi cánh ánh sáng!

Cặp Quang Dực tinh khiết kia từ từ giương rộng tản mát ra Cửu Sắc Thần Quang lung linh rực rỡ, nhìn như áp đảo cả chướng khí cùng bóng tối vẫn luôn ngự trị tại nơi này. Từ đó lộ ra một bóng hình thanh thoát uyển chuyển trong bộ váy trắng muốt cùng gương mặt diễm lệ đến cùng cực của cùng cực, xinh đẹp đến cực hạn của cực hạn, để tất cả mọi người khi nhìn thấy đều phải ngất ngây đến quên luôn cả việc hít thở.

Đó rõ ràng là một vẻ đẹp tuyệt thế không thuộc về cõi phàm trần!

"Nữ... Nữ thần?"