Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 239: Sau kết thúc



Sau khi tận mắt chứng kiến Nữ Thần giáng lâm rồi biến mất, những người còn sống sót sau trận đại tai kiếp vừa rồi thật chẳng biết làm gì khác ngoài tuân theo những gì mà Nữ Thần đã khuyên bảo.

Mặc dù trong lòng họ vẫn còn nhiều điều bồi hồi cùng tiếc nuối, mất mát cùng đau thương, thậm chí nhất thời còn có cảm giác tựa như chưa kịp tỉnh mộng, thế nhưng... Một khi đã mang danh thiên kiêu thì họ không thể không tiến về phía trước được! Nếu không thì chẳng phải bọn họ đã phụ lòng của Nữ Thần rồi hay sao?

Tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều một lòng nghĩ như vậy.

Thế là ngay sau khi giải quyết tàn cuộc, bọn họ đã mau chóng ai về nhà nấy, cốt là muốn dành thật nhiều thời gian để ổn định lại tinh thần sau khi phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng cùng cái chết.

Sự kiện lần này chính là bài học được viết bằng xương máu dành cho họ! Liền xem như anh tài tâm cao khí ngạo đến mấy cũng phải chấn chỉnh lại bản thân!

Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi toàn bộ, lúc này từ trên bầu trời mới đột nhiên xuất hiện một vết nứt không gian vô hình. Từ bên trong đó, một nữ tử tóc lam ung dung bước ra, thật nhanh chóng đánh giá mọi thứ xung quanh: "Bừa bộn thật, nhưng tính ra mấy tên đó cũng coi như có tâm, không vô tình tới mức bỏ xác đồng đội lại cho diều tha quạ mổ"

Tạm bỏ qua mọi thứ bên dưới, nữ nhân lại quay sang ngắm nhìn mọi góc độ trên bầu trời, trông dáng vẻ giống như đang ra sức tìm kiếm cái gì đó. Khoảng chừng một khắc sau, nàng mới đủ may mắn để tìm thấy thứ mình cần tìm trong khoảng không vô định.

"Rốt cục cũng tìm thấy ngươi rồi" Nữ nhân vươn tay lên, thật ấp iu ôm một khoả quang cầu màu trắng vào lòng: "Cũng may là có thứ kia kịp thời cố định lại thần hồn, nếu không thì sợ là hiện giờ ngươi đã tan biến mất quá nửa rồi~"

"Mà lại, hắn đã thê thảm đến vậy rồi mà Mộ Khuynh Tiên vẫn không chịu đến cứu... Aiz, người gì đâu mà đạm mạc vô tình hết sức, chả bù với ta..." Nữ nhân lại một mặt đắc ý ưỡn ngực: "Hừ hừ~ Cuối cùng cũng có cơ hội lập công rồi, ta nhất định phải cứu vớt lại hình ảnh của mình mới được!"

Không đâu khác, nữ nhân tóc lam có ngữ khí quái gở này chính là Lam Hồ Điệp!

Tự đắc xong xuôi, sắc mặt của Lam Hồ Điệp lại thay đổi, hơi nhíu lông mày nhìn về một phương: "Hừ, mũi chó thính thật... Xem ra mấy lão bất tử phiền phức kia sắp sửa tới đây đánh giá tình hình rồi, phải nhanh chóng chuồn đi mới được... Ta hiện tại thật không tiện gây chuyện"

Nói xong, Lam Hồ Điệp lại mở vết nứt không gian, ôm theo quang cầu linh hồn mà cao chạy xa bay.

...

...

Khu vực phía nam lãnh địa Nhân Tộc, Nam Dương Thành.

Người của lãnh địa phía Nam thường coi trọng quy luật của tự nhiên, cũng như vô cùng yêu quý những gì thuộc về thiên nhiên cùng tạo hoá. Chính vì vậy, ở bất cứ nơi nào trên mảnh đất phía nam này người ta đều có thể thấy màu xanh của sự sống phủ bóng ở khắp nơi, từ nơi biệt phủ xa hoa đến tận cùng của góc phố.

Không có gạch ngói, không có tường vôi, chỉ có gỗ rừng và đường đất. Điều này tạo cho người ta một cảm giác vô cùng gần gũi với thiên nhiên vạn vật.

Nói trở lại, toà thành này có một gia tộc họ Vương là thành chủ, nắm giữ mọi quyền sinh sát trong thành. Gia chủ đầu tiên của nhà họ Vương là một nhân vật cực kì liêm khiết cùng chính nghĩa, ghét ác như cừu, cả đời chưa từng làm gì trái với lương tâm, từ đó được người dân trong thành vô cùng tôn kính cùng ngưỡng mộ.

Bất quá... Đời sau của vị thành chủ đó thì lại không được tốt đẹp như vậy.

Càng truyền thừa về sau, nhân phẩm của con cháu Vương gia cứ càng lúc càng tệ đi, mỗi một thế hệ đều tồi tệ hơn so với thế hệ trước, biến Vương gia đã từng được vạn người ngưỡng mộ kia dần trở thành kẻ bạo chúa bị căm ghét nhất cả vùng.

Bóng đêm buông xuống, khắp cả con phố nhỏ gần như chỉ còn mỗi Thanh Thủy Lâu là vẫn còn sáng đèn. Cánh cửa chính mở ra, một nam nhân sở hữu thân hình tương đối mũm mĩm kéo theo hai vị tỷ muội nở nang cùng nhau xuất hiện.

Tỷ muội các nàng đều mặc trên thân một chiếc váy tím xẻ dọc hai bên đùi trông đầy khiêu gợi, tiếng cười duyên dáng yêu kiều, thoạt nghe mà lay động lòng người... Và tất nhiên, nam nhân kia đã không vượt qua nổi ải mỹ nhân, lại hoặc là hắn ta đã tự nguyện đâm đầu vào đó.

Hắn ta tên gọi là Vương Thăng.

Sinh ra trong Vương gia đại tộc nắm quyền sinh sát của cả Nam Dương Thành, ngay từ khi còn nhỏ hắn đã bị các vị huynh trưởng độc ác nhồi vào đầu đủ loại tư tưởng kì quái vặn vẹo. Mặc dù lúc còn nhỏ hắn đã được phụ huynh bảo vệ đủ tốt, không đến nỗi hư hỏng biến thái... Tuy nhiên, đến khi lớn lên, vì một lí do gì đó hắn ta đã càng lúc càng sa đà, rồi cuối cùng là triệt để đánh mất đi chính bản ngã lương thiện của mình.

Hắn hiện giờ chẳng qua chỉ là một tên béo ăn chơi trác táng, là khách quen của tất cả các sòng bạc cùng thanh lâu có tiếng trong thành... Cũng đồng thời là tên công tử nổi tiếng dâm ô vô nhân đạo.

Số dân nữ mà hắn ta đã từng cưỡng bức có thể dùng cả một danh sách dày để liệt kê. Càng đáng giận hơn là hắn ta chưa bao giờ chịu trách nhiệm cho những hành động xấu xí của mình cả, ngược lại còn cậy thế đàn áp lại tất cả, biến bản thân trở thành kẻ phản diện bạo chúa trong mắt tất cả người dân trong thành.

Bất quá, cũng nhờ có gia thế hiển hách, tài lực dồi dào nên Vương Thăng mới có thể thoải mái bước vào hoan lạc trong loại tiêu hồn động như Thanh Thủy Lâu.

Sau khi thân thể đã mệt mỏi rã rời, Vương Thăng đã được đích thân lâu chủ cử hai chị em hoa khôi này ra tiễn khách. Loại đặc quyền này không phải ai cũng có quyền hưởng thụ, chính vì thế nên hắn ta mới muốn tận hứng thêm một chút.

"Ya~ đại gia, ngươi vẫn còn sức sao?" Một trong hai chị em bị Vương Thăng sờ trúng địa điểm nhạy cảm, không nhịn được nhu mỳ lên một tiếng.

Đến lúc này thì Vương Thăng đã thấm rượu nên thần trí đã không còn tỉnh táo, chỉ cười ha ha một tiếng rồi tiêu sái phất tay, đem thân hình ì ạch lê lết rời đi.

Nữ nhân vừa bị Vương Thăng sờ mông kia nhìn hắn rời đi, nho nhỏ giọng thì thầm: "Hừ, chó cậy bờ rào, tưởng lão nương ta yêu thương ngươi lắm chắc?"

Đợi đến khi hắn ta đã hoàn toàn mất dạng, nàng mới lớn giọng gắt gỏng: "Phi~ đồ bạch trư béo ị! Làm hỏng cả tâm tình của chị em ta rồi! Hừ, hôm sau nhất định phải tìm nam nhân tuấn tú nào đó rửa trôi mối nhục này mới được!"

Trên đường trở về, Vương Thăng với dáng vẻ say rượu đi loạng choạng vẫn bị người dân ghét bỏ đến cùng cực, nhiều lúc té ngã dập mặt nhưng vẫn chẳng ai thèm quan tâm, thậm chí đến cả mấy con chó canh nhà cũng chẳng buồn sủa hắn, làm hắn ta nhất thời có chút "cảm khái" về quãng đời vô nghĩa của mình.

Hắn đã trở nên như vậy từ lúc nào?

Hắn biết vì sao mình trở nên như vậy... Hắn cũng biết những gì mình đang làm là trái với di nguyện của tổ tiên... Nhưng mà, kể từ cái thời khắc đó trở đi, hắn đã không thể quay đầu lại được nữa.

"Ồ, cuối cùng cũng tìm ra một tên ngốc họ nhà Vương đi lẻ loi một mình. Vừa hay ta đang muốn tìm một thân phận thích hợp trong nhà họ Vương của ngươi đây"

Thanh âm thanh thúy bất chợt vang lên giữa đêm tối ẩn chứa lãnh ý nồng đậm đến đáng sợ, làm Vương Thăng nhất thời không nhịn được giật nảy cả mình, có chút hoang mang nói ra: "Xin hỏi không biết nữ hiệp đang muốn gì ở ta?"

Hơn mấy mươi năm cuộc đời, đây là một trong số những lần hiếm hoi hắn tỏ ra lễ phép với một ai đó.

"Không muốn gì phức tạp cả, ta chỉ muốn tính mạng của ngươi mà thôi"

Dứt lời, một bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong bóng tối nhẹ nhàng đặt lên đầu Vương Thăng, kèm theo nụ cười xinh đẹp của một nữ tử làm hắn phải ngẩn ngơ ít lâu vì choáng ngợp: "Ngươi biết không, sự thật là cả đời này ngươi rất vô dụng đối với tất cả mọi người đấy... Vì vậy, hãy cố gắng trở nên hữu dụng với ta đi nhé?"

"Hả?"

"Xem ra là ngươi vẫn không hiểu, nhưng thôi kệ đi" Nữ nhân khẽ thở dài tiếc nuối, sau đó lập tức nhếch lên một tiếu diện đầy tàn nhẫn: "Minh Phủ Hồn Phệ!"

"A..."

Linh hồn bị lực lượng cường đại xoắn nát, Vương Thăng chỉ kịp ư a vài tiếng rồi nặng nề ngã phịch xuống đất, chết một cách tức tưởi trong khi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

"Hừm? Cũng khá đáng thương đấy, thôi thì cho ngươi một cơ hội luân hồi vậy"

Sau khi nhấp nháp linh hồn của Vương Thăng, Lam Hồ Điệp lập tức dùng ngọn lửa xanh của mình để phi tang xác chết, sau đó lại dùng thuật pháp thần bí mô phỏng lại hình dạng của Vương Thăng, cốt là để dễ dàng trà trộn vào Vương gia.

Vì sao nàng lại làm vậy?

Nguyên nhân đơn giản chỉ vì bên trong Vương gia có thứ mà nàng đang cần để phục sinh cho Lý Thuần Quân.

"Thủy Khán Minh Nguyệt cái gì cũng tốt, điểm duy nhất không tốt chính là quá khó để phát động... Chỉ khi thôn phệ được linh hồn của ai đó thì ta mới có thể tiến hành mô phỏng lại người đó một cách thật hoàn hảo" Lam Hồ Điệp khẽ thở dài: "Mà thôi, giờ thì ta đã nắm trong tay mọi thông tin về tên gia hoả Vương Thăng đó rồi... Chậc, khó đây, vì ngoại trừ hắn ta ra, trong Vương gia tên nào cũng quý tài như mạng"

Tóm lại là rất khó ăn trộm!

Đau đầu.

Nếu như không có Lý Thuần Quân bên cạnh, có lẽ nàng đã nghĩ ngay tới chuyện đập cửa ăn cướp luôn cho nhanh... Nhưng mà, chính vì có hắn ở đây nên nàng mới không dám làm.

Nàng không làm không phải vì nàng sợ hắn phản đối, mà là vì nàng sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm!

Một khi đã ra tay cướp bóc, mấy đại gia hoả phiền phức kia kiểu gì cũng sẽ tìm tới đây tính sổ nàng. Mà dư chấn của cuộc chiến giữa các Tiên Nhân thực thụ ấy à... Một linh hồn yếu ớt như Lý Thuần Quân thì làm gì chịu nổi?

Coi như là có nàng liều mạng bảo hộ, hắn vẫn không thể chịu nổi!

Chính vì thế, nàng mới phải lựa chọn một giải pháp khác nhẹ nhàng hơn, kín đáo hơn... Và cụ thể thì đó chính là đi ăn trộm!