Ta Có Vương Miện Bá Chủ

Chương 3



—---------

5.

Về phần Hứa Tinh Trần, anh là điều ngoài ý muốn của tôi.

Sự gặp gỡ giữa tôi và anh bắt đầu từ một lần tình cờ anh hùng cứu mỹ nhân.

Dĩ nhiên tôi chính là anh hùng.

Hôm đó, dì Hồng và tôi đang đi dạo ở quảng trường gần công viên Thế Kỷ.

Dì ấy tinh mắt phát hiện ngay ở góc đường có một người đang bị đánh đập.

Người đó chính là Hứa Tinh Trần, giống như bức tranh trong tay vậy, mềm mại và thuần khiết.

Đồng thời cũng có thể gợi lên dục vọng tồn đọng dưới đáy sâu lòng người, như đang kêu gào “Hãy để người ta xé bỏ chiếc mặt nạ mà anh ta trưng ra trước mặt người khác để xem bên trong anh có giống những gì đã hiện ra ngoài không.”

Tôi đẩy đám cô.n đ.ồ kia ra, đi tới chỗ Hứa Tinh Trần rồi kéo vào trong ngực, ôm lấy cổ anh và hôn nhẹ lên cằm anh.

Lúc đó tôi cảm nhận được sự cứng ngắc của người trong vòng tay mình.

Tôi nghĩ rằng anh sợ hành vi lưu manh của tôi, khóe miệng càng cười càng lớn:

“Muốn không bị khi dễ thì thành thật một chút, phối hợp với tôi.”

Sau khi xoa dịu Hứa Tinh Trần, tôi lại nhìn về phía đám côn đồ kia và tự hào nói:

“Trở về nói với ông chủ của các người rằng anh ta là người của Chu Minh Châu tôi.”

Danh tiếng của tôi ở trong đám côn đồ không tính là cái gì nhưng trùng hợp là trước đó ông chủ bọn họ đã nợ tôi một ân tình.

Tôi làm ăn không bao giờ chịu thiệt, bọn họ cũng không cho được lợi ích thực tế gì, thế là nhận tôi làm ‘cầm đầu’ trên danh nghĩa.

Mạng lưới quen biết trong giới xã hội đen không đủ để làm ăn, nhưng cũng có thể tận dụng để duy trì và thổi phồng danh tiếng của tôi.

Nếu hợp tác không thành thì lấy quan hệ ra chống đỡ, có thứ để khoác lác cũng là một cách hay.

Danh tiếng của Chu minh Châu tôi sử dụng thật có ích mà.

Đến cả đám cô.n đ.ồ cũng phải kính cẩn rút lui không dám nói thêm lời nào.

Hứa Tinh Trần cũng rất biết điều chủ động mời tôi một bữa cơm.

Chỉ khi nhìn thấy anh ấy làm ngôn ngữ ký hiệu, tôi mới nhận ra vấn đề.

Người trước mặt tôi thực ra là một người câm.

Nghĩ đến không tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc là không nói được, nếu không giọng nói chắc chắn sẽ rất dễ nghe.

Chậc chậc, chả trách bị người ta bắ.t nạ.t.

Nếu là tôi thì cũng muốn xem bộ dạng viên ngọc vỡ nát là như thế nào.

Ở bên Hứa Tinh Trần, tôi cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Sự trong trẻo thuần khiết trong đôi mắt của anh khiến con tim tôi rạo rực, lúc anh nhìn tôi sẽ hết sức chăm chú và chân thành đến mức con ruồi cũng không thể bay qua.

Chỉ là một người trong sáng và tốt bụng như anh không phù hợp với tôi.

Tôi không thể mang lại cho anh những tình cảm mà anh mong muốn, chứ đừng nói đến việc có bất kỳ mối quan hệ ràng buộc nào với anh.

Nó khác với những mối tình thoáng qua thông thường.

Những chàng trai như Hứa Tinh Trần một khi đã yêu chính là yêu trọn đời trọn kiếp.

Sau khi nhìn thấy bản chất thật của anh, phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.

Chơi đùa với người chân thành sẽ bị nghiệp quật!

Không phải tôi sợ bị nghiệp quật mà tôi chỉ không muốn những người trao đi chân thành rồi nhận lại thất vọng.

Sau khi đưa ra quyết định, tôi không quan tâm đến Hứa Tinh Trần nữa và quyết định đường ai nấy đi.

Ai biết rằng anh nhìn thì hiền lành nhưng tính tình lại vô cùng bướng bỉnh.

Mặc cho tôi nói như nào cũng không lay chuyển được anh.

Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó.

Tôi mời anh đến nhà để vẽ cho tôi một bức chân dung.

Giá vẽ trong phòng ngủ đã được chuẩn bị sẵn, màu vẽ cũng có nốt, nhưng khi đến nơi Hứa Tinh Trần mới biết.

Thứ anh phải vẽ không đơn giản chỉ là một bức chân dung mà là bức tranh hai người.

Nhân vật nữ trong bức tranh đó là tôi, còn nam là một người khác.

Tôi đã dùng cách tàn nhẫn và cực đoan nhất để từ chối anh.

Trước mặt anh, tôi và người đàn ông kia âu yếm nhau, sau đó bắt anh vẽ lại chính xác cảnh tượng này.

Ánh nắng gắt gao bên ngoài dường như dịu đi khi luồn qua cửa sổ.

Mặc dù muốn chọc tức Hứa Tinh Trần nhưng không thể không nói rằng anh đã thành công mê hoặc tôi.

Rõ ràng anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu be đơn giản, cổ áo bị thiếu một chiếc cúc nên bị lỏng và lộ ra ngoài.

Một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt đập vào mắt tôi.

Anh còn hấp dẫn hơn cả người đàn ông bán kho.ả th.â.n trên giường.

Tôi nâng cằm anh lên và nói rõ ràng từng chữ một:

“Hứa Tinh Trần, anh cứ một hai phải thích tôi.”

“Anh có thể chấp nhận tôi như thế này không?”

Sau đó tôi ngoắc tay với người đàn ông trên giường, anh ta thức thời lại gần phối hợp với tôi.

Hứa Tinh Trần chỉ đứng đó nhìn.

Anh nhìn tôi hôn một người đàn ông khác.

Anh không rời đi mà chỉ ngồi đó, bình tĩnh nhặt bảng sơn lên.

Trước khi vẽ, anh dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với tôi:

“Em rất xinh đẹp.”

“Bất cứ lúc nào cũng rất xinh đẹp.”

“Em sẽ hài lòng với thành quả cuối cùng.”

Tôi bật cười.

Chàng trai bị câm vẫn còn ngây thơ và không hiểu hậu quả của việc đến gần tôi.

Cảm giác xấu xa nảy lên, tôi quyết định vạch trần sự ngây thơ của anh.

“Vậy như này thì sao? Anh cũng không quan tâm à?”

Trước mặt Hứa Tinh Trần, tôi đẩy người đàn ông kia lên giường.

Khi quần áo rơi xuống, tôi liếc nhìn quan sát Hứa Tinh Trần.

Anh vẫn nhìn tôi bằng một đôi mắt ngây thơ và trong trắng.

Sự thuần khiết này mang lại cho tôi một cảm giác thất vọng chưa từng có.

Sau đó, tôi mất kiên nhẫn đuổi người đàn ông kia đi, lại đốt một điếu thuốc lá cho nữ trước mặt Hứa Tinh Trần.

Chỉ thế thôi vẫn chưa đủ.

Tôi nghĩ thế rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Hứa Tinh Trần đang hoàn thiện bức tranh, bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó nhẹ nhàng thở ra một ngụm khói.

Sương khói trắng nhạt lượn lờ bay ra, bao phủ trên người Hứa Tinh Trần làm anh ngẩn ra.

“Đồ ngốc.”

Tôi không nhìn bức vẽ kia, trực tiếp đẩy người đến chiếc giường phía lớn.

Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt.

Đó là mùi hương kích tình chưa tan.

Tôi vẫn là tôi, chiếc giường vẫn vậy, nhưng trước mặt tôi là một người đàn ông khác.

"Hứa Tinh Trần, tặng anh một vở kịch miễn phí."

“Cảm giác thế nào?”

Ánh mắt anh nhìn tôi không thay đổi, khoa tay múa chân với tôi:

“Em rất đẹp, lúc độn.g tì.n.h còn đẹp hơn.”

Những bức tranh của anh cũng thuần khiết như anh vậy.

Nó thuần khiết đến mức chỉ nhìn thoáng qua thôi, đó không phải là bức tranh nam nữ đang qua.n h.ệ mà là bức tranh nghệ thuật của chính tôi.

“M.ẹ n.ó!”

Tôi không nhịn mà chử.i th.ề.

“Vậy anh có thích tôi không?”

Nếu Hứa Tinh Trần có chút chần chừ, tôi chắc chắn sẽ không để anh nguyên vẹn mà ra khỏi nơi này.

Anh không nói gì.

Ồ, tôi quên mất, anh ấy không thể nói được.

Ch.ế.t tiệt, tai anh đỏ bừng rồi.

Giờ phút này, tôi cảm thấy nếu mình không lập tức ra tay thì chính là người tâm lý biến thái.

Dĩ nhiên, Hứa Tinh Trần đã chính thức trở thành một nơi ấm áp để về của tôi rồi.

6.

Công việc lớn nhỏ trong công ty nhiều đến mức tôi thậm chí không có thời gian để nghỉ ngơi.

Cũng may Hứa Tinh Trần vẫn luôn ở bên cạnh.

Lúc rảnh rỗi, anh thường nấu thuốc Đông y để điều dưỡng thân thể cho tôi, giúp tôi duy trì chế độ ăn thanh đạm.

Chậc chậc, anh ấy không hiểu ăn thịt sướng thế nào đâu.

Đến khi tôi nhớ tới Vu Vi Vi, cô ta đã ở Chu gia được hơn nửa tháng rồi.

Nửa tháng này, cô ta cũng không nhàn rỗi.

Qua việc chi tiêu trong thẻ ngân hàng là có thể nhìn thấy, những thứ cô ta chi mua sắm và ăn mặc đều là hàng cao cấp.

Ông già cũng mặc kệ cô ta.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ổng sẽ nói đây là để bù đắp cho hai mẹ con họ trong những năm qua.

Tôi cũng chả quan tâm.

Dù sao thì len cũng đến từ cừu (*), cổ tức của ông ta vẫn sẽ bị trừ vào năm sau thôi.

(*) 羊毛出在羊身上: Một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là bề ngoài thì có vẻ người khác cho bạn lợi ích nhưng thực chất lợi ích đó gắn liền với cái giá bạn phải trả, giống kiểu “không ai cho không bạn cái gì”, cái gì cũng có cái giá của nó,...

Đôi khi người ta quá ngu đến nỗi quên đi nỗi đau sau khi vết thương thành sẹo.

Tôi phớt lờ Vu Vi Vi mà cô ta lại cho rằng tôi đang sợ ả.

Đang ăn giữa chừng trên bàn cơm thì cô ta khóc nấc lên.

Cái vẻ khóc lóc kia của cô ta rất dễ khiến đàn ông nảy sinh lòng thương cảm.

Ông già thấy vậy liền vội vàng đặt bát đũa xuống và nhẹ nhàng hỏi cô ả:

“Con yêu, là do đồ ăn không ngon ư, sao con lại khóc?”

Vu Vi Vi nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái rồi nói một cách yếu ớt:

“Hôm nay nhìn thấy cháo hải sản trên bàn cơm, con bỗng rất nhớ mẹ.”

“Bà ấy chưa bao giờ được ăn hải sản tươi ngon như này.”

Tôi nuốt ngụm cháo hải sản cuối cùng và khen ngợi:

“Mắt nhìn không tồi nhỉ, đây là hải sản được đánh bắt lúc rạng sáng rồi vận chuyển bằng máy bay đúng ba tiếng, đồ nhập khẩu trực tiếp đấy.”

Hơn nữa còn có tay nghề của dì Ngô, muốn ăn không ngon cũng khó.

“Nếu không phải Tinh Trần muốn ăn thì đừng nói là cô, ngay cả ông già muốn ăn cũng không dễ mà có.”

Ông già nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn tôi.

Hứa Tinh Trần liếc nhìn tôi rồi ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu:

“Lần sau đừng làm vậy nữa, phiền lắm.”

Tôi nhìn anh mỉm cười:

"Nếu thật lòng thích một người, có gì mà phiền hay không phiền chứ?"

Quả nhiên lỗ tai Hứa Tinh Trần lại đỏ bừng.

Tôi chỉ thích nhìn anh như thế này.

Đang vui vẻ, Vu Vi Vi lại bắt đầu nói những lời khiến người ta mất hứng:

“Xin lỗi chị gái, em chỉ là nhớ mẹ quá thôi.”

Nói xong, cô ta nắm lấy tay áo ông già rồi nói:

“Bố ơi, mẹ vẫn còn đang đợi chúng ta ở nhà đó~”

Cách nói này cũng dễ hiểu thật nhỉ.

Đây là muốn đưa mẹ cô ta vào Chu gia và trở thành Chu phu nhân một cách hợp pháp cơ đấy.

Ông già không khỏi rung động khi nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Vu Vi Vi, nhìn vẻ mặt của ông chắc là đang nhớ lại mối tình đầy lãng mạn năm đó của hai người.

Vu Vi Vi thấy vậy liền nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.

Tôi siết chặt tay Hứa Tinh Trần và bảo anh lên lầu trước.

Đến khi thấy Hứa Tinh Trần biến mất ở đầu cầu thang, tôi đặt tay lên bàn ăn và mỉm cười nhìn ông già:

“Ý bố là gì?”

"Minh Châu, con biết không, ta già rồi, tuổi tác cũng đã lớn, công ty cũng đã giao cho con, bên cạnh chỉ thiếu một người chăm sóc..."

“Con đồng ý.”

“Con và ta…” - Chu Sinh nói được nửa chừng thì bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

“Cái gì, con đồng ý sao?”

Vẻ mặt của Vu Vi Vi ở một bên càng kinh ngạc hơn.

Tôi vỗ tay gọi quản gia:

"Chú Trọng, chú là người bên cạnh bố cháu lâu nhất và là người hiểu rõ sở thích của ông ấy nhất. Lên tầng hai thu dọn đồ đạc đi..."

“Thu dọn? Thu dọn đồ đạc để làm gì?”

Không hiểu vì sao, trong lòng Chu Sinh có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, ông nghe thấy giọng nói ’ma quỷ’ đó.

“Làm gì í hả? Đương nhiên là để bố và em gái hai người gia đình đoàn tụ rồi.”

“Vớ vẩn! Chu Minh Châu, tao là bố của mày đó, mày dám đối xử bố mày như thế à?!”

Tôi nhìn vẻ mặt tức giận của ông ta mà cảm thấy buồn cười:

“Ôi coi kìa, tôi lại trở thành đứa con bất hiếu nữa rồi.”

“Con chẳng phải đã thỏa mãn ước nguyện của bố và em gái rồi sao?”

“Khi còn nhỏ, con nhớ rất rõ bố thích nhất là lẻn ra ngoài, lấy cớ làm ăn mà đi thăm em gái với dì Mạnh mà~”

“Tội nghiệp mẹ của con, lại đi tin lời nói đó của bố, đến khi phát hiện bố ăn vụng lại còn bị bố trách mắng.”

“Bố nói bà ấy quá cổ hủ, không biết thông cảm cho bố, một gia đình đang êm đềm đẹp đẽ đã bị huỷ hoại vì sự hiện diện của bà ấy…”

“Dì Mạnh cũng là phụ nữ, lại dịu dàng như nước, một cái tổ ấm vỏn vẹn 60 mét vuộng thế nhưng được chăm lo chu toàn đâu ra đấy…”

Tôi càng nói, khuôn mặt của ông ta càng trở nên xấu xí.

Đáng tiếc ông ta đã sớm bị nhà họ Chu tước đoạt tài sản và quyền lực, bây giờ điều duy nhất có thể cản trở tôi chính là tôn nghiêm của một người cha.

Ông ta không nghe nổi nữa, cũng chả dám tiến tới, cầm lấy tách trà trước mặt đập vỡ.

“Bang—” Mảnh sứ vỡ tung tóe, có một mảnh sượt qua má phải của tôi.

“Đồ bất hiếu, sao mày dám nói chuyện với bố mày như vậy!?”

Giọng mắng chửi này nghe thế nào cũng thấy chột dạ.

Rõ ràng tôi đang bị thương và bị mắng nhưng Vu Vi Vi lại khóc trước.

Ồn ào đến nhức cả đầu.

Tôi khuyên cô ta hai lần không được cũng thấy chán.

Tôi cũng vớ cái bát trên bàn đập xuống rồi cầm lấy mảnh sứ trên tay:

“Câm mồm, còn khóc nữa tôi sẽ vẽ cho cô một đường luôn đó!.”

“Đồ súc vật, nó là em gái ruột của mày đó! ”

Chu Thịnh tức giận trước cảnh tượng trước mắt, lớn tiếng chửi bới nhưng không dám ra tay.

Ông ta rất hiểu rõ con gái của mình, nhìn thì khoa trương nhưng thủ đoạn rất tàn nhẫn.

Nếu không cũng sẽ không hợp tác với hội đồng quản trị kéo ông xuống.

Chỉ là ông ta đã đánh giá thấp khả năng chọc giận người khác của tôi.

“Em gái ruột? Chỉ có từ trong bụng một mẹ đẻ ra mới gọi là chị em ruột thôi.”

“Em gái thì tôi không có nhưng em trai thì có thể lấy ra cho ông xem đấy.”

“Mày có ý gì!?”

“Ý nghĩa đen chứ gì!”

Những người hầu Chu gia đang đứng nhìn co ro run rẩy trong góc.

Có quá nhiều thông tin trong cuộc trò chuyện này.

Ban đầu có vẻ chỉ là một câu chuyện đơn giản về một gia đình giàu có ngoại tình, nuôi nhân tình và một đứa con gái ngoài giá thú đến nhà cầu xin để mẹ cô ta sống cùng nhưng bị từ chối một cách thảm hại.

Ai có thể ngờ rằng Chu Minh Châu đã chỉ bằng một chiêu đánh bại kẻ địch, trực tiếp đuổi Chu Sinh ra khỏi nhà, để họ đoàn tụ trong một căn nhà nhỏ.

Hiện tại lại chui ra một người em trai?

Mấy người hầu sửng sốt nhìn nhau.

Chu Minh Châu không phải là con gái duy nhất của Chu gia sao?

Từ khi nào lại có thêm em trai ruột chứ?

Trong chớp mắt, bọn họ sinh ra một ý nghĩ kinh ngạc, ở trong lòng tức giận mắng một câu.

Moẹ nó! Giới nhà giàu loạn thật!