Ta Có Vương Miện Bá Chủ

Chương 4



7.

Hứa Tinh Trần nghe được tiếng động dưới tầng nên vội chạy xuống.

Nhìn thấy vết má.u trên má tôi, đôi mắt anh rất nhanh đã ngấn nước.

Tôi nhìn anh vụng về khoa tay múa chân với dì Ngô, khóe môi hơi nhếch lên, cười kéo anh lại gần rồi cắn nhẹ vào tai: “Đừng lo cho em, anh lên lầu tắm rửa trước rồi đợi em nhé.”

Tôi có thể giải quyết cái việc bẩn thỉu này ngay lập tức.

Anh sững sờ tại chỗ không động đậy.

Tôi bất lực xoa đầu anh, kéo anh đến trước mặt mình và hôn anh.

“Nghe lời nào, ngoan~”

Đợi đến khi Hứa Tinh Trần lên lầu lần nữa, tôi nhìn chằm chằm người hầu Chu gia còn đang sững sờ tại chỗ.

‘Các người ngây ngốc đứng đó làm gì? Còn không mau giúp đứa con gái bất hiếu như tôi làm tròn bổn phận hiếu thảo để bố tôi hạnh phúc đoàn tụ với gia đình ba người đi.”

Nói xong, người hầu Chu gia đều ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của đại tiểu thư.

Mặc kệ Chu Sinh tức giận giậm chân,cũng chả ai để ý tới.

Họ không ngốc, họ hiểu được ai trả tiền công cho họ.

Nhìn đống hành lý cuối cùng đã đóng gói và chất lên chiếc xe tải nhỏ đậu trước cửa, tôi vẫy tay chào hai bố con trước mặt:

“Lên đường bình an nhé bố.”

“Chu Minh Châu! Tao là bố mày! Mày không thể đối xử với tao như vậy!”

“Bố tôi?” - Tôi mỉm cười liếc nhìn Vu Vi Vi đang giả vờ làm chim cút ở một bên - “Ông cho rằng một đứa trẻ khuyến khích mẹ ruột cắm sừng chồng bà ấy thì còn quan tâm đến cha ruột của mình à?”

“Mày—”

Tôi nhìn cái tát đang hướng tới mình, nhẹ nhàng né người sang một bên.

Việc tôi né tránh khiến ông vấp ngã rồi nằm trên mặt đất, trông như một con ếch xấu xí.

Tôi thực sự không biết mẹ tôi đã phải mù quáng đến mức nào mới đi yêu người đàn ông vô tâm này.

Chậc chậc, nhưng ông ta cũng vô lo vô nghĩ thật đấy.

Ông ta thậm chí còn không biết vợ mình mang thai đứa con người khác từ lúc nào, còn vui vẻ ngủ ở tổ hoang bên ngoài.

Sau khi kiểm tra không có đồ cổ của biệt thự trong hành lý của họ, tôi ra hiệu cho quản gia tiễn người ra ngoài.

Không còn ông già chướng mắt c.h.ế.t tiệt đó, căn biệt thự trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Vừa rồi trên mặt đất còn rất nhiều mảnh sứ, lúc tôi quay lại thì mọi thứ đã được quét dọn sạch sẽ.

Tôi gật đầu hài lòng, liếc nhìn người quản gia rồi lấy ra một phong bì màu đỏ.

“Mọi người giải tán đi. Lát nữa tôi sẽ để chú Chung chủ trì, tôi sẽ đãi mọi người đến một nhà hàng cũ rất ngon ở phía đông thành phố để dùng bữa.”

“Chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói cũng không cần tôi nhắc nhở đâu nhỉ.”

Sau khi nhìn mọi người xa dần, tôi khóa cửa biệt thự lại.

Bây giờ chỉ còn lại tôi và Hứa Tinh Trần.

Thật yên tĩnh, không có ai quấy rầy.

Muốn làm gì thì làm.

Muốn đi đâu cứ đi.

Khi lên đến tầng hai, Hứa Tinh Trần đúng lúc mới vừa sấy tóc xong.

Anh đang ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, đầu tóc rối xù khiến người ta ngứa ngáy cả lên.

Tôi bước đến hôn nhẹ lên cằm anh: “Hứa Tinh Trần, mảnh sứ hồi nãy đau lắm, anh phải bồi thường cho em đó.”

Cảm nhận được vị trí tay của tôi, tai Hứa Tinh Trần không kìm được đã đỏ lên.

Khóe miệng tôi càng nhếch lên.

Theo tiếng sột soạt vang lên.

Tôi ôm eo anh đi xuống dưới, cuối cùng cũng đến được chiếc bàn ăn bằng gỗ mới mua trong phòng khách.

“Ngoan nào, lần này không có ai ở đây.”

“Chúng ta đổi chỗ làm…”

Rõ ràng là tôi đang chiếm tiện nghi nhưng đôi tai của thỏ con lại đỏ lên.

Nhưng phải làm sao bây giờ, tôi thích nhất là vẻ ngượng ngùng của anh đó.

8.

Cuộc sống không có ông già kia đúng là quá tuyệt vời.

Hứa Tinh Trần quả nhiên là chú thỏ nhỏ mặc người xoa nắn.

Phòng khách, ghế sofa, ban công, phòng bếp…

Muốn làm ở đâu thì làm ở đó ~

*bậy quá bậy quá:,>*

Chỉ là những ngày vui vẻ kéo dài không lâu, Tạ Minh Viễn đã gửi đến cho tôi một thằng nhóc ranh.

Thằng nhóc ranh đó là em trai cùng mẹ khác cha của tôi.

Còn Tạ Minh Viễn là tình nhân của mẹ tôi.

Người là do tôi tìm đến.

Vợ chồng ấy mà, phải hỗ trợ lẫn nhau chứ.

Việc sinh ra Tạ Tư Kiều là điều điên rồ nhất bà ấy từng làm trong đời.

Cũng may nhà Tạ Minh Viễn mở bệnh viện tư nhân.

Nếu không thì tin tức Chu phu nhân sinh con cho Tạ gia cũng đủ khiến giới nhà giàu dậy sóng.

Chỉ có thể nói rằng không người đàn ông nào mắt mù mà còn tự phụ như ông già.

Tôi nói dối rằng mẹ đang đi công tác ngoại tỉnh cho một dự án, thậm chí ông ta cũng thực sự yên tâm luôn.

Đáng tiếc là khi sinh ra Tạ Tư Kiều mẹ tôi đã ba mươi lăm rồi, tuổi tác này khá cao đối với một sản phụ.

Kể từ đó, bà bắt đầu gặp nhiều vấn đề về sức khoẻ.

Chưa đến bốn mươi tuổi đã mấ.t.

Trong 5 năm tiếp theo, mẹ tôi thường đến thăm Tạ Tư Kiều dưới vỏ bọc làm việc trong một dự án, còn tôi sẽ ở nhà yểm trợ giúp bà.

Tạ Minh Viễn cũng thật lòng yêu bà.

Sau khi bà đi rồi thì vẫn luôn độc thân, một mình nuôi đứa bé và một chú cún, sản nghiệp dưới tay ông đều giao cho tôi quản lý.

Ông ấy là kỳ tài của giới kinh doanh, là một cố vấn ‘ma quỷ’.

Nhờ có sự giúp đỡ của ông ấy mà thủ đoạn đối phó ông già trở nên dễ như trở lòng bàn tay.

Chỉ là ông ấy không nuôi con của mình thì thôi, ném cho tôi nuôi làm gì?!!

Tôi và Tạ Tư Kiều cách nhau cả mười lăm tuổi, khoảng cách thế hệ có thể so với rãnh biển Mariana, nói quá lên thì tôi còn có thể làm mẹ của nó cơ nữa đấy!

Tôi ghét Tạ Tư Kiều, thằng nhãi này cũng không ưa gì tôi.

Lúc nào gặp mặt cũng chỉ vào mũi tôi rồi cà khịa:

“Bà chị chính là Chu Minh Châu hả, hứ, cứ nghĩ bà trâu bò như thế nào, cũng là có một mũi một miệng thui, có gì đặc biệt chứ!”

Tôi cười bảo dì Ngô chuẩn bị đồ ăn thức uống cho nó, nghe thằng nhãi kén cá chọn canh, nhìn tên nhóc nổi loạn chưa đến mười bốn tuổi trước mắt.

Nói thì nói chứ Tạ Tư Kiều cũng có chút sợ sệt.

Cảnh tượng này không hề giống những gì mà nó đã tưởng tượng.

Trước khi đến Chu gia, bố cứ nhắc đến người chị gái này.

Gì mà thông minh quả cảm rồi quyết đoán trong mọi vấn đề.

Không hề thua kém chút nào khi so với đàn ông.

Trước đây khi liếc nhìn hình ảnh của chị ấy trong album, nó chỉ thấy chị ấy được cái có khuôn mặt như ngôi sao nổi tiếng, ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có gì.

Khi gặp nhau, đối phương không hề tỏ ra mạnh mẽ uy nghiêm như người đứng đầu mà chị ấy trông chẳng khác gì chị gái nhà bên.

Tạ Tư Kiều có chút thất vọng, nó cố ý khiêu khích, muốn khiêu khích chị ấy, sau đó lời qua tiếng lại và cuối cùng đánh bại đối phương.

Để đạt được mục đích này, nó đã phải xem đi xem lại rất nhiều cuộc tranh luận và tra cả 108 cách nói độc mồm độc miệng.

Nhưng bây giờ, người phụ nữ trước mặt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nó.

Nó cứ như thằng ngốc đang tự độc thoại một mình vậy.

Đặc biệt biệt thự Chu gia rất rộng, hét lớn sẽ có tiếng vang.

Điên rồi, nó trông càng ngốc hơn thì phải.

Tạ Tư Kiều nghĩ tới đây, thất vọng đến mức đặt bát đĩa xuống, chạy về phòng không thèm quay đầu lại.

Nó quyết định méc (*) chuyện này với bố nó.

(*) mách, mét,...

Nhưng soạn được nửa chừng thì nản chí, nó đặt điện thoại xuống rồi đi dạo quanh biệt thự.

Dạo một hồi thì đến phòng vẽ.

Hứa Tinh Trần đang tưởng tượng cho một bức tranh mới trước giá vẽ của mình, anh tập trung một cách say mê.

Tạ Tư Kiều gọi hai lần, phát hiện anh không phản ứng, cơn giận mới đè cơn giận cũ nên nó lật đổ khay màu trước mặt anh.

Hứa Tinh Trần vừa vặn bị đổ màu lên người.

“Hứ, ai biểu anh không để ý tới tui, đây chính là quả báo!” Nó tự hào nói.

“Nè, anh bị câm hả?”, Nó nhấn mạnh từng chữ.

“Tui đang hỏi anh đó!”

Khi tôi mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt đắc chí (*) của Tạ Tư Kiều.

(*) 1. nói thực hiện được chí hướng và nguyện vọng; 2. chỉ danh lợi, khát vọng được thỏa mãn”

Ngẩng đầu lên thì thấy trên người Hứa Tinh Trần toàn là màu.

“Tạ Tư Kiều, xin lỗi đi.”

Tạ Tư Kiều nhìn người trước mặt, phát hiện vẫn là người đó, vẫn là khuôn mặt kia nhưng chẳng biết lý do gì nó cảm thấy rất ớn lạnh.

Cảm giác này giống như đang làm việc riêng mà bị giáo viên bắt quả tang vậy.

“Quan tâm tui ư? Chị nghĩ chị là ai chứ?! Đến cả anh ta còn chưa nói gì sao chị dám quản tui?”

Tôi nhìn Tạ Tư Kiều, đột nhiên bật cười.

Nghĩ lại, thằng nhóc còn chưa hiểu hết xã hội này và không hiểu được bản chất nham hiểm của lòng người.

“Alo dì Hồng, bên con có một đứa trẻ không vâng lời, làm phiền dì qua đây dẫn nó đi mở rộng tầm mắt với.”

Nhìn Tạ Tư Kiều bị trói trên chiếc Cayenne (*), tôi giơ ba ngón tay với thằng nhóc.

(*) Porsche Cayenne, giá thị trường 4,93 tỷ VNĐ.

“Ba ngày sau sẽ đón nhóc ra.”

Sau khi Tạ Tư Kiều rời đi, Hứa Tinh Trần lo lắng nhìn tôi, sợ tôi sẽ làm điều gì không tốt với thằng nhóc.

Tôi kiểm tra nhiệt độ nước, thấy vừa phải nên tôi đưa thẳng anh vào phòng tắm.

Sức nước không mạnh lắm, rất thích hợp để rửa sạch.

“Yên tâm đi, mặc dù em không ưa gì thằng nhóc đó nhưng dù sao nó cũng là em trai ruột của em, em sẽ không hại nó đâu.”

Trong khi tắm rửa, bầu không khí dần thay đổi.

Sau khi thỏa mãn no nê, tôi xoa nhẹ mái tóc rối của anh.

“Em đã gửi Tạ Tư Kiều đến trung tâm cải tạo vị thành niên《 Cây Non 》rồi. Dì Hồng là người phụ trách dự án này. Thằng nhóc này mới tốt nghiệp cấp hai, đang ở tuổi dậy thì, không hiểu được lòng người hiểm độc nên cứ tỏ ra kiêu căng. Cứ cho nó làm thêm nhiều đề toán hơn là được.”

Thực tế đã chứng minh rằng giải toán thực sự rất có hiệu quả.

Tạ Tư Kiều khi được đón trở về như lột xác hoàn toàn, nấu gì ăn nấy, không kén ăn kén mặc, nói chuyện cũng lễ phép lịch sự hơn.

Cũng do ở trong trại cải tạo phải giải đúng hết bài tập toán mới có thể ăn.

Nếu làm sai còn phải chịu đủ loại phạt, cũng có thể coi đây là một chuyến đi trải nghiệm địa ngục trần gian của học sinh.

Các phụ huynh đăng ký cho con em mình còn nói rất tốt rất hài lòng.

Cái này cũng dẫn tới việc khi ngủ, thằng nhóc thường hay nói mớ.

"Ahhh! Hàm lượng giác, biến đi!"

"Dãy số?!! Làm sao tôi biết cách tính dãy số đây? Tôi chỉ là một học sinh cấp hai thôi mà!"

Thấy nó như vậy khiến tôi khá hài lòng.

Tạ Tư Kiều ở Chu gia một tháng, tôi bận công việc không có thời gian rảnh nên chủ yếu đều do Hứa Tinh Trần chăm sóc cho nó.

Hứa Tinh Trần rất dễ tính, hai người mới ở chung chưa đến một tuần mà đã dính như keo 502 rồi.

À không, là Tạ Tư Kiều đơn phương bám dính anh ấy.

Dính người thì dính chứ mắc gì nói xấu sau lưng tôi?

“Hứa Tinh Trần, em nói cho anh biết, Chu Minh Châu tính cách trăng hoa như vậy, đã vậy còn trêu hoa ghẹo nguyệt! Lần trước em còn thấy chị ta khoác tay một người đàn ông mặt sẹo nữa cơ!”

“Tất nhiên là em cảm thấy anh trẻ trung hấp dẫn hơn nhưng tên mặt sẹo kia quá già rồi!”

Đáng tiếc lúc thằng nhãi nói ra lời này, Lục Tấn lại tìm đến tôi có chút việc về dự án nên tôi dẫn hắn ta vào phòng làm việc để bàn bạc.

Lúc đi ngang qua, hắn vừa vặn nghe được.

“Mặt sẹo?” Lục Tấn nghi ngờ duỗi tay ra, sau đó nhìn tôi hỏi: “Tôi già lắm à?”

"Chắc là tạm đi, đàn ông lớn tuổi hấp dẫn hơn."

Còn chưa nói xong, Tạ Tư Kiều ở trong phòng mở cửa tìm nước trái cây để uống thì đụng phải chúng tôi.

“Tiểu Trần Trần, anh mau đem đôi cẩu nam nữ này đuổi ra ngoài đi!”

“Cẩu cái thằng nít ranh nhà nhóc! Nít ranh miệng còn hôi sữa mà như mụ đàn bà lắm chuyện. Chú đây đang bàn công việc, nhóc nghĩ bọn ta đang làm cái gì?

"Bịa đặt tầm bậy coi chừng mốt không cao lên được giờ!”

Tạ Tư Kiều nghe những lời này giận đến mức nhảy dựng lên và nhìn chằm chằm vào phía đối diện một cách đầy căm phẫn.

Tôi gõ đầu nó một cái rồi kéo Lục Tấn đi ký hợp đồng và bắt tay vào công việc.

9.

Trong thư phòng, đang thảo luận nửa chừng thì Lục Tấn đột nhiên dừng lại.

"Có phải Lục tổng cho rằng kế hoạch của dự án này chưa đủ chi tiết? Hay là đối tượng mục tiêu chưa đủ chính xác? Hay là..."

Tôi cụp mắt xuống nhìn bàn tay to lớn đang vẽ những vòng trên trên mu bàn tay của tôi.

“Anh muốn những lời mắng chửi của thằng nhóc Tạ Tư Kiều thành thật à?”

"Minh Châu, chúng ta đều là người lớn, nên làm những việc mà người lớn nên làm."

Tôi mỉm cười nhìn anh và đứng dậy mở cửa thư phòng, liếc mắt sang:

"Tôi đã nói kinh doanh là kinh doanh."

Lục Tấn có hơi bất ngờ, sau đó không chớp mắt ký vào hợp đồng dự án mười tỷ kia.

“Rầm—”, tiếng đóng cửa đập mạnh.

“Minh Châu, việc làm ăn đã hoàn tất, chúng ta cũng nên làm những việc khác ngoài kinh doanh nhỉ.”

Tôi kiểm tra lại hợp đồng rồi cất đi.

Vừa quay người lại, trên eo lại có thêm một bàn tay.

“Minh Châu ~”

Kỹ năng trêu chọc của đàn ông trưởng thành tốt hơn con thỏ nhỏ rất nhiều.

Chiếc bàn gỗ đàn hương phía dưới khiến tôi khó chịu nhưng người ngồi trên đó so với con chó hoang còn hung hăng hơn.

Tôi chạm nhẹ vào cơ bắp của Lục Tấn và cảm thấy hài lòng.

Khác với Hứa Tinh Trần, đường cong cơ bắp của hắn rắn chắc hơn và cách hành xử cũng không theo quy tắc nào cả.

Tôi chỉ cười phối hợp với động tác của hắn.

Không khí trong phòng nóng rực, đến khi chỉ còn một bước thì tôi nhấc chân đá văng hắn ra.

Lục Tấn không hiểu tại sao đang suôn sẻ như vậy nhưng đột nhiên dừng lại.

“Lục tổng, xin lỗi vì không tiếp được, hôm nay đã dùng hết thời gian bàn chuyện làm ăn rồi. Cũng sắp tới giờ ăn của chúng tôi rồi, nếu anh không ngại thì có thể ở lại dùng cơm cùng chúng tôi.”

Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường, kim giờ vừa đến số 6.

“Đây, trong ngăn kéo có khăn ướt, anh có thể tự dùng nhé.”

Khi rời đi, tôi không nhịn được vỗ nhẹ vào bé Lục Cẩn đang ngóc lên.

Đến khi nghe thấy tiếng rên nhẹ của anh mới cong khóe môi lên.

Chậc, đồ chó chỉ biết đến niềm vui của bản thân.

Lục Tấn là một tên tinh ranh, hắn biết những lời này chỉ là khách sáo, không thể coi là thật.

Chẳng nói gì, hắn lấy bao khăn ướt cầm trong lòng bàn tay rồi quay lại xe với đôi chân dài miên man.

Hắn sợ nếu đi chậm lại sẽ càng xấu hổ hơn.

Sau khi Lục Tấn rời đi, Tạ Tư Kiều như một điệp viên bé nhỏ bước vào thư phòng, tra từng góc nhỏ, sờ chỗ này sờ chỗ kia.

Nhưng sọt rác trong thư phòng rất sạch sẽ, không để lại dấu vết gì.

Điều đáng ngờ duy nhất là chiếc bàn gỗ đàn hương đã bị di chuyển.

“Quả nhiên là tên già sụ đó ‘không được’.”

“Tạ Tư Kiều, nhóc ở trên lầu làm gì? Còn không mau cút xuống ăn cơm!”

Bữa tối nay là bữa ăn thịnh soạn nhất mà Tạ Tư Kiều từng ăn ở Chu gia, ngon đến mức nó bắt đầu tự hỏi liệu trong đồ ăn có phải có thuốc gây mê hay không.

Nếu không thì làm sao nó lại cảm thấy hạnh phúc đến thế?

“Chu Minh Châu không nói gì, chắc chắn là có chuyện xấu! Quái vật cũng đã tiết lộ thân phận rồi, có phải chị tính bán tui để đổi lấy bữa ăn thịnh soạn này không?”

"Bữa cơm chia tay tất nhiên sẽ phải thịnh soạn hơn."

“Bữa chia tay? Không thể nào!! Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh vậy sao??”

“Đừng nghĩ nữa, nhanh như vậy đó. Nè, đây là quà của chị và anh rể dành cho nhóc, nhớ về nhà mới mở ra xem, đảm bảo nhóc sẽ rất thích.”

Hứa Tinh Trần có chút lúng túng khi nghe thấy hai từ này.

Khoảng thời gian còn lại, anh toàn cong khóe miệng lên chưa hề hạ xuống.

Tạ Tư Kiều đang bận nhướng mày xem trò vui và trêu chọc đôi nam nữ trước mặt nên quên mở quà.

Khi nó về nhà, nhìn thấy chín quyển《 Năm năm mô phỏng ba năm thi đại học 》 dày đặc, tức đến mức hậm hực muốn dỡ tung cả nóc nhà!

Bên trên còn có hai dòng chữ rồng bay phượng múa.

Dòng đầu tiên: Nhãi ranh, nhớ đọc nhiều sách!

Dòng thứ hai: Mười đề toán sai cả chín đề, nói ra cũng thật mất mặt!