Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 122: Dễ dàng bước chân lên trời



Hà Thời Minh cười ha ha nói: “Không ký!”

“Hả? Không ký?”

“Đúng rồi! Quên điều kiện của tôi rồi? Cho chúng tôi mười phần trăm, thiếu một chút cũng không được!”

Bây giờ muốn ký hợp đồng?

Muộn rồi!

Quyền lợi ngang nhau, mười phần trăm hoàn lại, thiếu một chút cũng không được!

“Ơ... được thôi, vậy tôi tiếp tục tuyển người vậy, hi vọng không đụng phải người vắt mũi còn chưa sạch.”

“Được!”

Sau khi cúp điện thoại, Hà Thời Minh nằm trên ghế sofa, nở nụ cười ngây ngô.

Lúc này, đoán chừng người của ba công ty tương lai kia cũng đã bắt đầu gấp gáp rồi nhỉ?

Nhưng mà bây giờ trò hay vừa mới bắt đầu mà thôi.

Muốn mượn thế đè người sao?

Bắt nạt chúng ta là người mới trong ngành sao?

Cho mấy người gãy răng luôn!

Ừ, sau đó...

Phải tới khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái, tìm Lưu Văn Long lừa hắn ăn hết quả đầy tớ.

Lão hồ ly gian xảo kia, phải làm cho ông ta yên tĩnh, thay mình quản lý khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái thật tốt!

Chỉ là, khi Hà Thời Minh đứng lên, nhìn xem bàn tay của mình, đột nhiên lâm vào trầm tư.

Trên tay dính một lớp màu xám.

Vừa rồi mình đặt tay chỗ nào vậy?

Trên mặt bàn bên cạnh ghế sofa sao?

Anh quay đầu nhìn thoáng qua.

Quả nhiên, trên bàn nhỏ có dấu bàn tay của mình, giữa một lớp bụi, một dấu tay rõ ràng...

Ngay sau đó, hắn nhìn quanh biệt thự to lớn một vòng.

Nhà lớn ở dễ chịu nhưng mà bụi bặm cũng khiến cho Hà Thời Minh đau cả đầu.

Nhiều nơi như vậy, quét dọn mệt mỏi bao nhiêu?

Xem ra, có thời gian phải tìm giúp việc.

Tốt nhất là kiểu em gái nhỏ giọng nói dịu dàng cơ thể mềm mại kia, trực tiếp đặt trước cho cô ấy mấy trăm bộ đồ hầu gái, để cô ấy một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều mặc trang phục hầu gái không giống nhau.

Chậc chậc.

Nghĩ tới đây Hà Thời Minh liền nở nụ cười ngây ngô.

Không nói gì nữa, xuất phát!

Mục tiêu, khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái!

Nửa giờ sau.

Hà Thời Minh đi tới bên ngoài khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái, trực tiếp dừng xe trước cửa chính, cầm theo một túi cà chua bi, trực tiếp đi vào trong khách sạn.

“Này! Tên kia, cửa khách sạn không được phép đỗ xe! Đỗ xe ở chỗ khác đi!”

Một bảo vệ đột nhiên chạy tới cảnh cáo.

Lông mày Hà Thời Minh nhướn lên, hỏi: “Anh xác định sao?”

Bảo vệ trừng mắt nói: “Xác định...”

Còn chưa nói dứt lời, một bảo vệ lớn tuổi đột nhiên chạy tới, bịt kín miệng bảo vệ trẻ tuổi, sao đó nhanh chóng cười với Hà Thời Minh nói: “Ông chủ đừng giận, bảo vệ mới tới không hiểu chuyện! Mời anh, mời anh!”

Hà Thời Minh cười ha ha, trực tiếp đi vào khách sạn.

Nói đùa! Tôi đỗ xe ở cổng nhà tôi thì sao chứ?

Chờ sau khi Hà Thời Minh tiến vào, bảo vệ lớn tuổi nhẹ nhàng thở ra, lập tức trừng mắt với bảo vệ trẻ tuổi nói: “Tên đần này, cậu có biết vừa rồi suýt nữa cậu chọc họa lớn rồi không? Biết chàng trai vừa rồi là ai không?”

Bảo vệ trẻ tuổi sửng sốt một lát, lắc đầu nói: “Không biết, chỉ là một học sinh mà thôi, chẳng lẽ cậu ta còn có thể là ông chủ lớn của chúng ta sao?

“Ha ha!” Bảo vệ lớn tuổi cười lạnh nói: “Cậu đoán đúng rồi đấy! Cậu ta chính là ông chủ mới của khách sạn chúng ta Hoàng thượng,!”

“Hít!” Bảo vệ trẻ tuổi lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong khách sạn.

Hà Thời Minh đang đi vào bên trong.

Kết quả lúc đi qua phía trước bảo vệ đứng gác bên trong, vẻ mặt sửng sốt một lát.

Sau đó, xoay người lùi lại đến trước mắt bảo vệ đang đứng đó, mặt mũi tràn đầy bất ngờ nói: “Mẹ nó! Anh Cường!”

Bảo vệ này không phải ai khác, chính là bạn học cũ cấp ba Nhậm Lập Cường lần trước vừa mới gặp phải trong khách sạn.

Nhậm Lập Cường nhìn thấy Hà Thời Minh quay lại, hơi đỏ mặt, cố gắng bày ra một dáng vẻ nghiêm túc nói: “Chào chủ tịch Hà!”

“Cái rắm gì vậy!”

Hà Thời Minh trực tiếp cho anh một đấm, kéo anh ta đi thẳng vào phòng chỉ huy tầng một.

Trong phòng chỉ huy, Tiền Hoành Lượng quản lý đại sảnh đang lén hút thuốc bên trong.

“Phanh” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó hai người từ bên ngoài xông vào.

Tiền Hoành Lượng chuẩn bị quát mắng, đột nhiên nhìn thấy người tới là Hà Thời Minh, lập tức biến sắc, mau chóng mở cửa sổ ra, mặt mũi tràn ngập sợ hãi không thôi nói với Hà Thời Minh: “Chào chủ tịch Hà, anh...”

“Đi ra ngoài trước đi!” Hà Thời Minh chỉ một tay vào cửa.

“Rõ” Tiền Hoành Lượng đáp lời, nhanh chóng quay người chạy ra bên ngoài.

Chờ sau khi Tiền Hoành Lượng rời đi, Hà Thời Minh trực tiếp đẩy Nhậm Lập Cường xuống ghế sofa, hỏi: “Anh Cường, sao anh lại chạy tới đây?”

Mặt mo Nhậm Lập Cường đỏ ừng, ngại ngùng cúi đầu nói: “Tôi... lần trước tôi không nói thật với cậu, tôi không phải xin nghỉ phép trở về mà là nhà máy chúng tôi đóng cửa, còn thiếu hai tháng tiền lương của tôi không trả! Hơn nữa bây giờ tình thế không tốt, nhà máy khác cũng giảm biên chế số lượng lớn, căn bản không ai cần tôi! Việc khác tôi cũng không biết làm, chỉ có thể chạy về Lâm An nhìn xem có thể tìm được công việc gì không!”

Hà Thời Minh cạn lời nói: “Vậy nên anh chạy tới nơi này của em?”

“Đúng vậy!”

Nhập Lập Cường trung thực gật đầu trả lời: “Hai tháng không phát tiền lương, bây giờ trong tay tôi không còn bao nhiêu tiền! Bên ngoài khách sạn dán quảng cáo tuyển dụng, tiền lương còn không thấp, còn cao hơn nhà máy tôi làm ở phía nam, hơn nữa ông chủ khách sạn là cậu, tôi hiểu khá rõ cậu, chắc là sẽ không lừa tôi, càng sẽ không khất nợ tiền lương của tôi, cho nên ngày hôm sau tôi liền tới nộp đơn!’

Hà Thời Minh: “...”

Nhìn xem Nhậm Lập Cường sắc mặt bất an trước mặt, Hà Thời Minh trầm mặc hai giây, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ một hơi.

Năm đó, lúc bọn họ học cấp ba, Nhậm Lập Cường cũng là thiếu niên tràn đầy khí phách!

Bây giờ chỉ qua mấy năm mà thôi đã biến thành bộ dạng này, dáng vẻ khúm núm,

Đây là người bị cái gọi là ‘Cách nói đi học vô dụng’ hủy hoại.

Năm đó, ba Nhậm Lập Cường cứ bảo đi học vô cùng, học thêm mấy năm đại học cần nhiều tiền như thế, còn không phải giống như làm công bọn họ, có làm được gì chứ, còn không nên làm công kiếm tiền sớm hơn chút!

Hắn kiếm lời mấy năm tiền sớm, nhưng kiếm chút tiền này, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì cuộc sống và tiêu xài bình thường mà thôi.

Có tiền xài nhưng mãi mãi không có dư.

Một khi mất việc, cuộc sống sẽ trong nháy mắt lâm vào nguy cơ, chỉ có thể bôn ba vì cuộc sống không có điểm dừng, cho đến khi cuối cùng không đi được nữa, nằm dài trên giường chờ chết mà thôi.

Cuộc sống như thế, tính là thành công sao?

Nhiều nhất chỉ có thể coi là đần độn vô tri mà kiếm sống thôi...

Quả thực có người chưa từng học đại học thành công, nhưng chỉ là ví dụ, không đại biểu được cho cái gì.

Chỉ là trong mắt rất nhiều người cũng chỉ có mấy cái ví dụ này, sau đó cầm mấy ví dụ này xem như bản chất thế giới. Có gì ho𝑡? Chọ𝑡 𝑡hử 𝑡ra𝓷g ﹍ TRUMTR U𝘠ỆN.v𝓷 ﹍

“Những năm này, anh từng hận ba anh không?” Hà Thời Minh đột nhiên hỏi.

Nhậm Lập Cường sửng sốt một lát, ngay sau đó đột nhiên cười.

Anh ta cười lắc đầu nói: “Hận cái gì, người giống như tôi, cho dù lên đại học cũng sẽ không có tiền đồ gì giống như ba tôi nói vậy, cả một đời có lẽ cũng sẽ như thế này! Cái khác, không nghĩ tới!”

“Anh nghĩ tới!”

Hà Thời Minh hiểu rất rõ Nhậm Lập Cường, trực tiếp lạnh giọng quát rồi nói: “Chỉ là anh không dám thừa nhận, sợ người khác chế giễu anh! Nhậm Lập Cường em biết kia là người dám đứng trên đỉnh tầng dạy học, hô to ‘Thần tiên đầu tiên trong ba nghìn người, dễ dàng bước chân lên trời’ với toàn trường! Kiêu ngạo cỡ nào, hào sảng cơ nào? Chứ không phải người mặt mũi cười khổ nhận mệnh bây giờ, nói đời này mình cứ là bảo vệ nhỏ nhoi như vậy!”