Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 140: Fans group nổi loạn



Viên Tử Thu vội vàng cúi đầu nói: “Cháu biết lỗi rồi hội trưởng Lương ạ, từ nay về sau không dám nữa, nhất định sẽ dốc lòng luyện tập thư pháp!”

Lương Khánh Bình hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía Hà Thời Minh nói: “Tông sư Hà, thật sự xin lỗi, hiệp hội thư pháp Lâm An dưới sự lãnh đạo của tôi thế nhưng lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ như thế, làm mất đi uy tín của cả giới thư pháp! Thật sự xin lỗi, mong tông sư Hà thông cảm.”

Hà Thời Minh quơ tay nói: “Không cần phải xin lỗi với tôi, quan trọng là các người sẽ làm gì.”

“Tông sư Hà yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc!” Lương Khánh Bình nói xong liền quay đầu nhìn về phía đám người trong ban giám khảo.

“Tôi mặc kệ các người đang làm gì, cũng mặc kệ các người là lãnh đạo trường học hay gì, ai đã nhận hối lộ, từ giờ trở đi sẽ bị đuổi việc!” Lương Khánh Bình trầm giọng quát.

Những người họ khi nghe thấy vậy đều vô thức lùi về sau.

Những lời này của Lương Khánh Bình, gần như chính là tuyên bố từ nay về sau bọn họ sẽ phải từ biệt với giới thư pháp.

Cũng trong lúc đó,

Thôi Chí Nguyên đứng ra nói: “Trần Vĩnh Lượng, ông thân là phó viện trưởng của đại họ cLaam An, là giám khảo của cuộc thi thư pháp, thế nhưng lại làm ra chuyện này, tôi sẽ xin cấp trên tiến hành xử phạt và cách chức ông!”

Sắc mặt Trần Vĩnh Lượng thay đổi, vô thức lùi về sau một bước.

Chuyện đã tới hiện giờ, ông ta không còn cách nào xoay chuyển được nữa.

Một khi sự việc này bị làm to ra, bị cách chức và đình chỉ là nhẹ, thậm chí ông ta còn có khả năng phải ngồi tù.

Nói xong, ông ta nhìn về phía Hà Thời Minh: “Hà Thời Minh, lần này cậu làm rất tuyệt, nếu không phải có cậu, cuộc thi đấu liên hợp hai trường này đã biến thành một trò cười rồi!”

Hà Thời Minh quơ tay nói: “Hy vọng không ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai trường các người là được rồi.”

“Không hề!”

Thôi Chí Nguyên lập tức lắc đầu nói: “Về việc đó cậu không cần phải lo lắng! Nếu là thi đấu, đương nhiên phải dựa vào bản lĩnh mà thắng lợi! Điền Phức Vi đáng ra nên nhận được giải quán quân, nhưng...”

Nói tới đây,

Ông ta dùng ánh mắt sâu xa nhìn Điền Phức Vi, rồi lại nhìn sang Hà Thời Minh, cười nói: “Bây giờ Điền Phức Vi chắc là không còn quan tâm việc có thể được hội trưởng Lương chỉ dạy hay không rồi.”

Khi giọng nói phát ra, tất cả mọi người xung quanh đều hiểu ý mà cười rộ lên.

Nghe thấy tiếng mọi người cười vang, hai má Điền Phức Vi đỏ lên, vội vàng cúi đầu.

“Ha ha!”

Lúc này,

Quách Minh sư phụ của Điền Phức Vi đi tới, vừa lòng nhìn Hà Thời Minh: “Tông sư Hà, Phức Vi có thể có được một người bạn trai như cậu, tôi thật sự cảm thấy vui thay con bé!”

“Thầy nói gì thế thầy!” gương mặt Điền Phức Vi đỏ bừng nói.

Lương Khánh Bình lớn tiếng nói: “Tôi xin tuyên bố, cuộc thi lần này kết thúc, Điền Phức Vi chiến thắng! Viên Tử Thu, hủy bỏ tư cách thi đấu!”

Sinh viên của trường Kinh Mậu khi nghe thấy Lương Khánh Bình tuyên bố kết quả cuộc thi, hiện giờ đều không có ai dám phản đối.

Thật sự là Viên Tử Thu làm không đúng!

Bọn họ còn có thể làm gì?

Nếu so sánh,

Anh trai nhỏ tông sư thư pháp của trường đại học Lâm An này trông còn đẹp trai và hấp dẫn hơn đấy! Đặc biệt là sườn mặt sắc bén này, thật sự mê chết người mà!”

Chỉ trong chốc lát,

Những cô gái vốn dĩ còn đang hoan hô cỗ vũ cho nam thần Viên Tử Thu, lập tức thay đổi mục tiêu, đánh chủ ý lên Hà Thời Minh.

Nhưng tất cả những việc đó, Hà Thời Minh không chút nào hay biết.

Giữa sân thi đấu.

Lỗ Hướng Dương cười nói với Điền Phức Vi: “Tiểu Điền, chúc mừng cô, lần này có thể được hội trưởng Lương đích thân chỉ dạy.”

“Đừng đừng đừng! Tôi không dám bêu xấu.”. Ngôn Tình Sủng

Lương Khánh Bình vội vàng xua tay nói: “Tiểu Điền chính là bạn gái của tông sư Hà, trước mặt tông sư, tôi giống như đang chơi đao trước mặt quan công, tìm mất mặt mà thôi!”

“Hội trưởng Lương, ông cũng đang đùa giỡn cháu đấy!” Điền Phức Vi bất mãn trừng mắt nhìn Lương Khánh Bình.

Thấy cảnh như vậy, hai ông già Lương Khánh Bình và Lỗ Hướng Dương đều cười phá lên.

Hà Thời Minh giơ tay, nói với Lương Khánh Bình: “Hội trưởng Lương đừng tự đánh giá thấp bản thân, thư pháp không phân biệt cao thấp, điều quan trọng nhất chính là sự thành tâm đối với thư pháp, những thứ khác đều không quan trọng.”

“Tông sư Hà dạy rất phải.” Lương Khánh Bình vội vàng gật đầu tán đồng.

Nếu dựa theo tuổi tác, ông ta dư sức để làm ông nội của Hà Thời Minh, nhưng trong giới thư pháp lại là sư phụ!

Về thư pháp, ông ta cùng lắm chỉ có thể được coi là đệ tử của Hà Thời Minh mà thôi.

Sau phép lịch sự đơn giản,

Lương Khánh Bình dẫn theo người của hiệp hội thư pháp rời đi!

Trước khi rời đi, ông ta đã hứa với Hà Thời Minh, sau này cửa của hiệp hội thư pháp Lâm An luôn sẵn sàng mở ra vì Hà Thời Minh bất cứ khi nào, chỉ cần Hà Thời Minh sẵn lòng tới, thì anh chính là hội trưởng của hiệp hội thư pháp Lâm An.

Thôi Chí Nguyên cũng nói với Hà Thời Minh: “Hà Thời Minh, đợi lát nữa tới văn phòng tôi một chuyến, tôi ở đó chờ cậu.”

Nói xong,

Liền đi đến toà nhà văn phòng.

Lãnh đạo nhà trường Kinh mậu và học sinh vây xem cũng ra về.

Nhưng vẫn còn hơn mười mấy cô gái ở lại.

Những cô gái này đều là đội cổ động viên cho Viên Tử Thu, mục đích tới đây là để ủng hộ Viên Tử Thu.

Kết quả là bây giờ,

Những cô gái này đều phản bội Viên Tử Thu, trực tiếp lao về phía Hà Thời Minh.

“Anh trai ơi, vừa rồi anh thật là lợi hại đó!”

“Thêm một cái X nhỏ đi anh trai ơi?”

“Tối nay anh trai có rảnh không?”

“...”

Một nhóm các cô gái trực tiếp vây quanh Hà Thời Minh.

Điền Phức Vi lập tức đứng chắn trước mặt Hà Thời Minh, trầm giọng nói: “Mấy người muốn làm gì?”

“Đừng khẩn trương mà chị gái!” “Đúng vậy, chúng tôi không có ác ý gì với anh trai cả, chỉ là sùng bái mà thôi!”

“Đúng vậy! Sùng bái!”

“...”

Điền Phức Vi: “...”

Sùng bái cái rắm!

Bộ dạng này của mấy người, chỗ nào giống sùng bái chứ, rõ ràng là muốn quăng hoa cướp chậu!

Cô quay đầu nhìn về phia shtm, đang chuẩn bị hỏi Hà Thời Minh nên làm sao bây giờ, thì độ nhiên bị Hà Thời Minh nắm lấy cổ tay.

“Chạy mau!”

Sau đó,

Hà Thời Minh lôi kéo cô bỏ chạy, chạy như điên mà trốn ra khỏ sân vận động.

“Anh trai đừng chạy mà!”

“Từ từ đã anh trai, thêm một cái X nha?’

“...”

Trong tiếng hò hét ầm ĩ, Hà Thời Minh và Điền Phức Vi bỏ chạy không chút bóng dáng.

Lúc này,

Một nam sinh đi tới trước mặt những cô gái điên cuồng đó, cười lạnh nói: “Ở trước mặt nữ thần số một trường chúng tôi mà cũng dám đoạt bạn trai? Chơi đao trước cửa quan công, tự trước lấy nhục! Mấy người không nhìn thấy soái ca như tôi, đẹp trai đến mức khiến người ta tức giận sao?”

Các cô gái: “?”

“Các chị em, đánh cậu ta!”

Ngay sau đó,

Mười mấy cô gái, trực tiếp nhào về phía cậu nam sinh này.

“Cứu mạng!”

Bên trong sân vận động vang lên tiếng kêu cứu thảm thiết.

Bên ngoài,

Hà Thời Minh kéo Điền Phức Vi chạy một mạch tới rừng xanh rồi mới dừng lại.

Khi quay đầu nhìn,

Phát hiện Điền Phức Vi đã mệt đến mức sắp không thở nổi.

“Không chạy nữa không chạy nữa, mệt chết em rồi!” Điền Phức Vi xua tay nói.

Hà Thời Minh buông tay nói: “Thể chất của em quá kém! Anh vẫn còn có thể chạy thêm vài chục cây số nữa đấy!”

Điền Phức Vi trợn tròn mắt nói: “Anh cho rằng em là anh sao? Vừa biết chơi dương cầm, lại còn biết hát, thư pháp thế mà còn lợi hại đến vậy! Em chưa từng nghe anh nói mình biết thư pháp mà?”

Hà Thời Minh khiêm tốn vẫy tay nói: “Em cũng chưa từng hỏi anh mà! Mượn câu mà em vừa nói, thứ anh biết rất nhiều, chỉ là không nói cho em mà thôi.”