Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 142: Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ



Hà Thời Minh: “…”

Anh cũng muốn thanh tịnh mà.

Mấu chốt là thực lực không cho phép!

“Đúng rồi, Trần Chí Quân kia trong nhà xảy ra chuyện rồi, anh có biết không?”

Vương Kiến Ba đột nhiên nói.

“Hả?”

Lông mày Hà Thời Minh nhíu lại, trả lời: “Trong nhà cậu ta có chuyện gì thì có liên quan gì tới tôi.”

Hôm qua rước phiền phức cho mình cùng với bọn Vương Tử Dương, có Trần Chí Quân ở cùng với mấy người đó.

Cái tên này, trước kia là bạn cùng kí túc xá với anh, mối quan hệ cũng rất tốt.

Kết quả sau này ngược lại còn là những người giẫm anh hung hăng nhất, bây giờ trong nhà cậu ta xảy ra chuyện, Hà Thời Minh không bỏ đá xuống giếng cũng may cho bọn họ rồi, chẳng lẽ còn đi giúp cậu ta hay sao?

Vương Kiến Ba khoanh tay nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy! Con hàng này hôm qua còn chạy cả đêm trong trường, vay tiền khắp nơi! Kết quả tiền mượn được còn chưa đủ tám trăm triệu, bạn bè thân thiết qua lại vui vẻ với cậu ta trước đây, bây giờ không có một ai bằng lòng giúp cậu ta! Tất cả đều trốn tránh.”

Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Cậu không cảm thấy cảnh này rất giống hay sao?”

“Đúng vậy?”

Vương Kiến Ba cười ha ha nói: “Giống y hệt như tình cảnh mà anh gặp phải lúc trước! Tan đàn xẻ nghé, tường đổ mọi người đẩy! Cái tên này, bây giờ hẳn là đã có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc đó một cách sâu sắc!”

Hà Thời Minh lắc đầu một cái, nói với Vương Kiến Ba: “Không nói tới chuyện này nữa, tối hôm qua cậu kéo tôi vào danh sách đen?”

“Anh còn có mặt mũi mà nói à?”

Vương Kiến Ba cười lạnh một tiếng: “Mẹ nó nếu như anh không phải người, cmn tôi sẽ cho anh vào danh sách đen sao?”

Hà Thời Minh: “...”

“Hà Thời Minh, anh ở đây hả!”

Lúc này, Điền Phức Vi đột nhiên đi tới.

Ban nãy cô đã hẹn với Hà Thời Minh gặp nhau ở vườn hoa nhỏ trước ký túc xá, kết quả chờ rất lâu cũng không thấy người đâu.

Hà Thời Minh chỉ vào Vương Kiến Ba, nói: “Trò chuyện với lão Vương mấy câu.”

Nói xong, anh nhìn về phía Vương Kiến Ba, nói: “Anh Ba? Hẳn là cậu còn có việc gấp đúng không?”

Vương Kiến Ba sửng sốt một chút, sau đó ngửa đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt tán thưởng mà nói: “Mặt trời hôm nay thậy là lớn ha, anh nói có đúng không lão Hà?”

Hà Thời Minh: “...”

“Cậu vui là được rồi!” Hà Thời Minh cạn lời.

Sau đó anh kéo Điền Phức Vi định đi ra ngoài.

“Này, hai người đi làm gì đấy? Có phải là muốn đi ăn trưa không?” Vương Kiến Ba hưng phấn đuổi theo.

Hà Thời Minh: “?”

Con mẹ nó?

Không xấu hổ chút nào sao hả cái tên khốn này?

Quả nhiên, người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!

Điền Phức Vi gật đầu nói: “Đúng vậy đó, cùng đi chứ?”

“Được!”

Vương Kiến Ba lập tức hưng phấn gật đầu.

Sau đó, cậu ta quay đầu nhìn về phía Hà Thời Minh: “Thấy chưa? Nhìn xem hoa khôi Điền của chúng ta, mẹ nó lại nhìn anh xem?”

Hà Thời Minh: “...”

Lão Vương này, có chút khuynh hướng dần dần tiến hoá thành lão Vương nhà bên cạnh à?

Hay là trực tiếp chôn cậu ta?

Chỉ là, trọng tải này, sợ là phải đào một cái hố không nhỏ nha...

Điền Phức Vi nhìn thấy dáng vẻ suy tư của Hà Thời Minh, lập tức không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

Cái tên này, còn có lúc suy tư như thế này à?

Ngay sau đó, ba người cùng đi về phía quán ăn.

Mới vừa đi tới cổng trường, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt của anh.

Khi thấy hình dáng của người này, ba người Hà Thời Minh lập tức nhíu mày.

“Trần Chí Quân?”

Lông mày của Hà Thời Minh nhíu lại một cái.

Ban nãy anh còn nhắc tới cái tên này với Vương Kiến Ba mà.

Bịch!

Đúng lúc này, Trần Chí Quân đột nhiên quỳ xuống với Hà Thời Minh, giọng nói nghẹn ngào nói: “Hà Thời Minh, cầu xin cậu cứu mẹ của tôi! Mẹ của tôi đã ngã bệnh, bà ấy sắp không qua khỏi rồi!”

Hôm qua sau khi cậu ta bị trường học đuổi, liền lấy cớ tốt nghiệp trước thời hạn, trực tiếp về nhà.

Kết quả sau khi về đến nhà, cậu ta mới phát hiện mẹ đã nhập viện lâu lắm rồi, hơn nữa đã sắp không chịu nổi rồi.

Chỉ là bởi vì sợ làm chậm trễ việc học của cậu ta, cho nên mới vẫn luôn không dám nói cho cậu ta biết, muốn để cậu ta học hành cho tốt.

Thậm chí tiền sinh hoạt cho cậu ta đi học, cũng đều là tiền do cha trực tiếp bán máu gom góp.

Bởi vì nhà bọn họ thật sự không bỏ tiền ra nổi nữa rồi.

Sau khi biết chuyện này, lòng cậu ta như dao cắt!

Cha mẹ cậu ta vì cậu ta, chịu đựng đau khổ như thế, kết quả cậu ta lại chỉ biết học đấu đá nhau, dốt nát kém cỏi, hơn nữa còn bị trường học đuổi thẳng lúc sắp tốt nghiệp nữa!

Cậu ta trực tiếp quỳ trước mặt mẹ, liều mạng sám hối.

Kết quả sau khi mẹ của cậu ta nghe thấy cậu ta bị đuổi, trực tiếp hôn mê, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật.

Mà tiền phẫu thuật, cần hơn hai tỷ!

Nhà và tất cả đồ đạc trong nhà của họ đều đã bán đi, dùng tất cả các cách cũng chỉ kiếm được một tỷ mà thôi.

Một tỷ còn lại, thật sự cậu ta không lấy ra được.

Thậm chí ngay cả bạn bè thân thích cũng đều mượn một lần, nhưng họ đều không cho mượn một đồng nào.

Cậu ta chạy đến trường, tìm bọn người Hứa Khai Minh, Vương Tử Dương.

Bởi vì những người này là bạn bè tốt nhất của cậu ta, cùng vượt qua sóng gió, bạn bè từng đối phó với Hà Thời Minh, kết quả trực tiếp bị Vương Tử Dương đuổi đi.

Cậu ta chạy đi tìm Phạm Vân Hải, bởi vì cậu ta vì lấy lòng Phạm Vân Hải, mới đi đối phó với Hà Thời Minh, kết quả bị Phạm Vân Hải đánh đuổi đi.

Cậu ta lại đi tìm những sinh viên khác, thế nhưng, giống như tình huống mà Hà Thời Minh đối mặt lúc trước, nhắc tới vay tiền, tất cả mọi người đều rời bỏ cậu ta, dù cho bình thường những người mà cậu ta cho là anh em tốt nhất, cũng lập tức vạch rõ ranh giới với cậu ta.

Cho đến giờ phút này, cậu ta mới cảm nhận sâu sắc loại tâm trạng đau khổ lúc Hà Thời Minh bị anh em phản bội lúc trước.

Mà cơ hội phẫu thuật của mẹ cậu ta, thời gian chỉ còn lại một ngày cuối cùng, tiếp tục kéo dài, mẹ của cậu ta rất có thể cứ như vậy mà buông tay khỏi thế gian.

Thậm chí cậu ta tìm tới nhà trường, nhưng mà, trường đại học không phải là tổ chức từ thiện, hơn nữa Trần Chí Quân đã là đối tượng bị trường đuổi học, nhà trường không thể giúp bọn họ tạm ứng tiền phẫu thuật.

Đến bước đường cùng, cậu ta thậm chí còn nghĩ đến việc bán thận.

Nhưng mà, trong thời gian ngắn như vậy, dù cho là bán thận, cũng không lấy được tiền.

Còn về phần vay nặng lãi, ngay cả chỗ cho vay nặng lãi cũng không muốn cho cậu ta vay tiền!

Bản chất của cho vay nặng lãi cũng là vì kiếm tiền, là tổ chức kiếm lời chứ không phải là cơ quan từ thiện, mắt nhìn thấy khoản vay nặng lãi này bỏ qua như tát nước, căn bản là sẽ không trở lại, vậy thì còn ai bằng lòng cho vay?

Bọn họ không có hứng thú với mạng của Trần Chí Quân, càng không thể lấy nhiều tiền như vậy đi mua cái mạng của Trần Chí Quân.

Trần Chí Quân cũng đã tuyệt vọng rồi.

Kết quả, đột nhiên nghe thấy tên của Hà Thời Minh, trong đầu chợt nổi lên một niềm hy vọng.

Cậu ta vẫn còn một người chưa tìm.

Cho dù biết khả năng mượn được không lớn, hơn nữa tìm người này sẽ mất rất nhiều thể diện, nhưng mà ngay cả chết cậu ta còn không sợ, làm sao còn có thể sợ mất mặt?

Cho nên cậu ta chạy tới đây, chắn đường của Hà Thời Minh!

Hà Thời Minh nhìn vẻ mặt thê thảm của Trần Chí Quân, chau mày nói: “Mẹ của cậu ngã bệnh, cậu trực tiếp tìm bác sĩ đi, cậu tìm tôi làm gì? Tôi cũng không phải là bác sĩ. Thật ngại quá, tôi còn có việc, tạm biệt.”

Hà Thời Minh mới lười quan tâm loại chuyện vớ vẩn này.

Có mùng một sau mới có mười lăm, lúc trước mấy người hận không thể giết chết tôi để lấy lòng Phạm Vân Hải.

Bây giờ có chuyện thì chạy tới tìm tôi, làm chi rồi giờ hối hận?

Hà Thời Minh dẫn Điền Phức Vi muốn rời đi ngay.

Chỉ là, anh bên này vừa mới di chuyển, Trần Chí Quân đã lập tức bò tới trước mặt anh.

“Hà Thời Minh, mẹ của tôi thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi! Bà ấy bệnh nặng lắm rồi, cần có hai tỷ tiền phẫu thuật, bây giờ còn lại một tỷ thật sự không gom được! Cầu xin cậu giúp tôi một chút, cứu mẹ của tôi!”