Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 182: Kỳ Du Du phải kết hon



"Đừng!" Kỷ Du Du hét lớn một tiếng, xông từ trong nhà ra.

Địa chủ Lý ngẩng đầu, dữ tợn nhìn chằm chằm cô ta: "Đứng lại, không được nhúc nhích! Nếu mày nhúc nhích, bây giờ ông đây sẽ giết chết mày!”

Kỷ Du Du run rẩy.

"Kỷ Du Du, mày còn nhúc nhích hả? Địa chủ Lý đã lên tiếng rồi mà mày còn dám nhúc nhích? Có phải mày muốn hại chết chúng tao không?" Trương Dĩnh cũng sợ tới khóc lên, nét mặt cực kỳ khó coi.

Địa chủ Lý chĩa súng tự chế trong tay vào đầu Ân Nhị, nét mặt hung ác: “Thằng nhóc này là ai mà dám chạy đến thôn Hoàng Dương chúng ra ra oai? Ngay cả con dâu của ông đây cũng dám cướp?”

"Chắc chắn nó là.." Trương Hán mằng to.

"Thầy trong thành phố!"Lý Thành Hồng phản ứng kịp, kéo ông ta lại, vẻ mặt kích động: "Chắc chắn là Kỷ Du Du thông báo với thầy của nó, nếu không sao có thể xuất hiện ở đây được? Ông cũng biết đấy, đứa nhỏ trong thành phố lỗ mãng, suy nghĩ nhiều, có lẽ là muốn trở về đi học!”

"Trở về đi học?" Thịt trên mặt địa chủ Lý đều đang run lên: “Đi học có tác dụng cái mẹ gì? Đi học có thể ra cơm không? Một đám không biết tốt xấu, cứ thích tìm đường chết.”

"Ông thả anh ta đi! Tôi xin ông thả anh ta đi!” Kỷ Du Du khóc nức nở.

Ân Nhị nghiến răng hít một hơi thật sâu: “Cô Kỷ, cô đừng cầu xin ai cả, chỉ cần cậu chủ tới đây, chắc chắn bọn họ đều phải chết."

"Còn dám nói chuyện?” Địa chủ Lý đạp lên đầu anh ta: "Cho mày nói chuyện chưa? Có tin tao sẽ giết chết mày ngay bây giờ không?”

"Nếu tôi chết rồi, ông sẽ hối hận cả đời." Anh ta phun ra một ngụm máu.

“Hối hận? Cả đời này ông đây chưa từng biết cái gì là hồi hận cả!” Địa chủ Lý hung tợn nghiến răng, đè chân lên mặt Ân Nhị nghiền nghiền, tàn nhẫn nói: “Bảo ông đây hối hận thì hôm nay mày nhất định phải hối hận! Bắt nó nhốt vào thuỷ lao cho tao, tao muốn xem nó phải khiến tạo hối hận thế nào!"

"Vâng! Vâng!" Trương Hán vội vàng gật đầu,

Kỷ Du Du lập tức ngã xuống đất, nét mặt tuyệt vọng.

Địa chủ Lý quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Thành Hồng: "Tôi cho bà biết, đứa con dâu này nhất định phải là của tôi, sau một tuần chính là ngày lành, tôi sẽ dẫn người tới đây đón đi! Nếu nó xảy ra vấn đề gì, cả nhà bà đều phải chết!”

Trương Hán tái mặt, liên tục gật đầu: “Được! Được! Chắc chắn không có vấn đề gì, một cọng lông của nó cũng sẽ không rụng!"

Địa chủ Lý quay đầu, liếm khoé miệng, xoay người đi ha ngoài của.

Ân Nhị bị mấy người trói lại, kéo ra ngoài cửa như một con chó chết.

Nếu theo tình huống bình thường, anh ta sẽ không chật vật như vậy, đáng tiếc không ai ngờ người của cái thôn này lại điên như vậy, ngay cả súng tự chế cũng có.

Sáng sớm, ánh mặt trời rơi xuống, ấm áp đến lạ thường.

Đường Ân tỉnh ngủ, lại gọi cho Ân Nhị lần nữa.

"Số máy quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng.”

Anh cúp máy, cảm thấy hơi không ổn, vội gọi điện thoại cho Bùi Nhược.

"Phái người đi tìm Ân Nhị chưa?”

"Hai ngày trước đã phải Hạt Tử đi rồi, bây giờ vẫn chưa có tin tức!” Chị ta trả lời.

"Tìm thêm mấy người đi qua, tôi cứ cảm thấy không ổn! Nếu buổi chiều không có tin tức truyền về, tôi sẽ tự mình đi.” Đường Ấn bình tĩnh nói.

"Sáng nay là buổi triển lãm đồ ngọc, không thể chậm trễ, nếu thật sự không được nữa thì đợi bận chuyện triển lãm đồ ngọc xong rồi, cậu hẳn đi qua một chuyến!" Bùi Nhược trả lời.

Anh gật đầu rồi cúp máy, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Sau khi xong hết, Đường Ân mới thay âu phục, xoay người đi xuống lầu.

Vừa lái xe ra ngoài, Bùi Nhược cũng đã đến.

"Đây đều là tài liệu cần xem của buổi triển lãm đồ ngọc lần này, cậu tìm hiểu trước đi!” Chị ta ngồi lên ghế lái, khởi động xe.

Anh nhìn sơ qua một lượt, trong lòng xem như có tính toán.

"Lần này Đồng Quân Hựu ra tay, ngoài một vài tiệm châu báu trang sức lâu đời, như Châu báu Thiên Tứ Viên của Trương Hàn Trung đã hoàn toàn bị loại rồi! Lâm Lập Quốc khá may mắn, giành được sự tin tưởng của Đồng Quân Hựu, còn giúp đỡ ông ta quản lý toàn cục!” Bùi Nhược vừa lái xe vừa nói với Đường Ân.

"Ô?" Anh vẫn còn nhớ Lâm Lập Quốc kia, nhưng không ngờ ảnh ta lại may mắn như thế.

"Triển lãm đồ ngọc lần này cũng đa số là Lâm Lập Quốc ra mặt. Nghe nói lần này bậc thầy Lỗ kia đến đây mang theo một sản phẩm ông ta tạo hình gần đây nhất, hy vọng đứng đầu rất cao!” Chị ta nhìn Đường Ân, hơi nặng nề nói: “Lần này nhất định phải chú ý, nếu không một khi chúng ta bị áp đảo, tiếp theo sẽ là thủ đoạn liên tiếp của Lâm Lập Quốc, sẽ luôn nằm trong thể bị độg.." %3D

Anh gật đầu, ánh mắt nặng nề hơn.

Chuyện này thật sự giống Bùi Nhược nói, nếu không thể có được thành tích tốt trên triển lãm đồ ngọc lần này, thì sau này muốn phát triển đồ ngọc sẽ bị động hơn nhiều.

Xe đi qua cầu vượt, sau đó dừng lại bên ngoài cửa trung tâm triển lãm.

Đường Ân xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi này, khẽ gật đầu.

Anh đã tới trung tâm triển lãm này mấy lần, thật sự không phải vì tham gia triển lãm, mà chỉ đến để tham quan thôi.

“Ở lầu ba, đi lên trước đi, có lẽ ông cụ Thẩm sắp đến rồi!" Sau khi Bùi Nhược xuống xe thì ném thẻ chứng nhận công tác cho Đường Ân.

Anh đeo lên, dẫn đầu đi vào trung tâm triển lãm.

Trung tâm triển lãm của thành phố Giang luôn là kiến trúc tiêu biểu ở nơi này, hơn nữa mới vừa xây lên mấy năm gần đây, cho nên thiết bị cơ bản đều có hết.

Lúc Đường Ân đi vào, có thể nhìn thấy bảo vệ và nhân viên đang kiểm tra chứng minh công tác đầu vào đấy.

Sau khi kiểm tra an ninh xong thì đi thẳng lên lầu ba.

Buổi triển lãm tổ chức lúc chín giờ, mà anh tới hơi sớm, bên trong hội trường chỉ có mấy người, đều đang chạy thử lắp đặt thiết bị.

Đường Ân đi tới chỗ đằng trước nhất, đứng trước một vị trí triển lãm, thầm gật đầu.

Ông cụ Thẩm đã sớm có suy nghĩ tham gia triển lãm đồ ngọc, cho nên đã đặt vị trí triển lãm tốt nhất từ đầu, đặc biệt là tên tuổi, danh tiếng của ông cụ ở đây cũng ngày càng tăng cao.

Anh nhìn một cái, lúc xoay người muốn gọi Bùi Nhược, lại nhìn thấy mười mấy nhân viên đi tới từ phía xa.

Mười mấy nhân viên triển lãm này đi tới vị trí triển lãm của Đường Ân dưới sự hướng dẫn của một lãnh đạo, chỉ vào nó nói: "Chính là cái này, trực tiếp dỡ bỏ, đưa tới hàng cuối cùng.”

Anh lập tức ngơ ngác, đây là vị trí triển lãm của tiệm mình, sao lại có người muốn dỡ bỏ?

"Đợi đã!” Đường Ân vội vàng chen vào: “Tại sao muốn dỡ bỏ vị trí triển lãm này?”

"Cậu làm cái gì đấy?” Lãnh đạo cau mày: “Đây là quy tắc của hội trường chúng tôi, chúng tôi muốn dỡ bỏ, chắng lẽ còn phải báo cáo với cậu à?” Anh sửng sốt: “Theo tôi được biết, đây là vị trí chúng tôi bỏ giá cao để..."

“Bỏ tiền? Bỏ tiền cũng phải xem chúng tôi có muốn không nữa.” Lãnh đạo nhỏ lạnh lùng đáp, kiêu ngạo nhìn Đường Ân: "Nếu là của cậu, bây giờ tôi nói với cậu một tiếng, nơi này không thể cho cậu sử dụng nữa rồi."

"Anh đợi đã.." Anh hơi giận dữ, nhìn về phía Bùi Nhược: “Bùi Nhược, vị trí triển lãm này."

Vừa lên tiếng, điện thoại của chị ta đã reo lên, Bùi Nhược cầm điện thoại nhìn thoáng qua, vội vàng nghe máy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

"Sao thế?" Đường Ân cảm thấy sắc mặt chị ta không đúng lắm.

"Đường Ân, Hạt Tử truyền tới tin tức, bọn họ nói hôm nay Kỷ Du Du phải kết hôn."

"Chị nói cái gì?”