Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 183: Kết hôn bạo lực



Đường Ân sững sờ, tay chân lạnh lẽo, mặt cũng đỏ lên: "Sao có thể? Kỷ Du Du vẫn chưa tốt nghiệp đại học, kết hôn cái gì? Cô ấy kết hôn với ai?"

"Tôi.." Bùi Nhược há miệng lắp bắp: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, hình như cường hào ác bá trong thôn bọn họ, ép Kỷ Du Du."

Anh nghe thấy tin này, nét mặt trở nên u ám, xoay người đi xuống lầu.

"Đường An, cậu muốn đi bây giờ ư?" Bùi Nhược ở phía sau hỏi một câu.

Đường Ân đứng lại, siết chặt tay mình: “Tôi không thể không đi! Nơi này giao cho chị, tôi tin chị sẽ không khiến tôi thất vọng!”

"Được!" Chị ta gật đầu, ánh mắt oán thán.

Đường Ân đi xuống lầu, mặt ngày càng tái nhợt, lúc ra khỏi trung tâm triển lãm, anh lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Hạc: “Tôi cần người, càng nhiều càng tốt, đến thôn Hoàng Dương với tôi.”

"Được, tôi sẽ phái người đi ngay!" Bùi Hạc nghe thấy giọng nói nôn nóng của Đường Ân thì biết đã xảy ra chuyện lớn.

Anh lên xe, điên cuồng đạp chân ga, xe chạy như bay qua cầu vượt.

Đường Ân lấy tai nghe bluetooth ra, gọi cho Hạt Tử, nghiên răng dò hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

"Cậu chủ, cái thôn này bị chặn đường rồi, tôi nghe nói hôm nay con trai của cường hào trong thôn kết hôn, cưới cô Kỷ Du Du! Hơn nữa tôi còn nghe nói mấy hôm nay có một người lạ bị tên đó nhốt trong thuỷ lao liên tục tra tấn, có lẽ là Ân Nhị..”

"Trì hoãn đi, tôi sẽ đến ngay!" Anh hít một hơi thật sâu, sắc mặt cực kỳ u ám.

Xe phát ra tiếng rít gào trên đường lớn.

Cùng lúc đó, trong thôn Hoàng Dương đang tổ chức một hôn lễ long trọng.

Một bên của hôn lễ là Kỷ Du Du, một bên khác là con trai Lý Ngan Lâm của địa chủ Lý,

Từ nhỏ Lý Ngan Lâm là một chàng trai có nhiều vấn đề, mấy năm trước vì uống nhiều rượu trên thị trấn mà đâm tàn phế con trai của lãnh đạo thị trấn lúc đó, Sau lân dó, hän ta bị người bắt nhot vào tù. Cho dù địa chủ Lý nhờ vả đủ đường, hắn ta cũng ở bên trong suốt ba năm, mấy hôm trước mới đuợc thá ra.

Chuyện này nói ra cũng trùng hợp, ngày thứ ba Lý Ngạn Lâm trở về đã gặp Kỷ Du Du mất hồn mất vía chạy về. Lúc đó trên mặt cô ta không đeo mặt nạ, lập tức bị tên này nhìn trúng,

Theo suy nghĩ của hắn ta là cướp thẳng về nhà, nhưng nghĩ đến ba năm nay ở trong tù chịu khổ, hắn ta bèn ném suy nghĩ này đi, nghĩ tới chuyện cho người cầu hôn.

Ở trong thôn địa chú Lý cũng có thủ đoạn, hơn nữa còn có vài thử mờ ám, mấy năm nay gần như nói một không hai ở trong thôn. Ai biết ông ta đi cầu hôn, đối phương lại đòi sáu trăm nghin sính lễ.

Đêm hôm đó Lý Ngạn Lâm đã muốn đến nhà họ Trương mang người về, nhưng lại bị địa chủ Lý ngăn cản. Theo cách nói của ông ta, cho dù đưa sáu trăm nghìn này qua cũng không có vấn đề gì. Đến lúc đó cưới rồi, nhà họ Trương vẫn phải nôn đống tiên này ra. Sau trăm nghìn này chỉ để ở chỗ nhà họ Trương trước mà thôi.

Lý Ngạn Lâm nghe thấy lời này thì thoải mái hơn nhiều.

Sau khi vượt qua mấy ngày khó chịu, cuối cùng cũng tới ngày kết hôn.

Loa trong thôn phát lên giai điệu động lòng người, giống như bao phủ cả thôn.

Trong sân nhà họ Trương, Trương Hán tối tăm nhìn phòng của Kỷ Du Du, oán hận quay đầu đi.

Mấy ngày nay vết thương trên chân ông ta còn đó, lại thêm uy hiếp của địa chủ Lý, ông ta thật sự không dám động vào Kỷ Du Du, chỉ cho ăn mỗi ngày, cũng lười nhìn thêm một cái.

Bây giờ vừa nghĩ đến chuyện phải gả cô ra ngoài, mình lại không

ăn được, trong lòng hơi khó chịu. "Chuẩn bị tới đâu rồi? Người của địa chủ Lý sắp tới đấy!" Trương

Hán mất kiên nhẫn kêu một tiếng.

"Xong rồi, thúc giục cái gì chứ!” Trương Dĩnh cũng mất kiên nhẫn đáp lời, đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng là Kỷ Du Du mặc váy cưới màu trắng ngồi đó, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn mình trong gương, hốc mắt ướt đầm.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, người sắp tới rồi.." Ông ta mắng to.

Âm... một tiếng

Cửa lớn nhà họ Trương bị Lý Ngạn Lâm đá ra.

Âu phục trên người hắn ta xộc xệch như một tên đầu đường xó chợ, vừa vào cửa đã mắng chửi: "Người đâu? Chết hết rồi hả? Mau ra đây cho ông!”

Trương Hán vội cười gượng: “Bây giờ còn đang trang điểm."

"Trang điểm cái mẹ gì!” Lý Ngạn Lâm lầm bầm đi vào phòng, nhìn thấy Kỷ Du Du ngồi trên ghế, mắt lập tức sáng lên.

Mấy ngày nay cô ta bị hành hạ không ít, nhưng cho dù sắc mặt khó coi vẫn không tìm ra chút khuyết điểm nào, gần như nghìn dặm khó tìm.

Lúc này Kỷ Du Du được trang điểm nhạt, đôi mắt to ngập nước, nhìn có cảm giác khiến người ta yêu thương.

“Ôi chao, Lý Ngạn Lâm tôi cũng thật có phúc đấy!" Hắn ta nhếch miệng cười, bắt lấy cổ tay cô.

Kỷ Du Du run rẩy, vẻ mặt bối rối, vội vàng đứng lên lùi về sau một bước.

"Cô muốn chết hả.” Lý Ngạn Lâm thầy cô lùi lại lập tức giận tím mặt, giơ tay tát một cái lên mặt cô.

Chát một tiếng, người trong phòng đều chấn động.

“A..” Kỷ Du Du run rẩy, lập tức ngã xuống đất. “Ông đây nằm tay cô là phúc của cô, cô còn dám trốn hả? Ai cho cô trốn?” Hắn ta gào lên với Kỷ Du Du.

Kỷ Du Du run rẩy, sợ tới lùi vào trong góc, hốc mắt ướt đẫm:

“Tiền.”

"Tiền? Cô còn muốn đòi tiền?" Lý Ngạn Lâm giận dữ, nhấc chân muốn đá.

"Cậu Lý, à thì..” Trương Hán vội tiến lên, cười gượng nói: "À thì, kết hôn là ngày mừng, nếu ra tay thì không được tốt lắm! Hơn nữa, lúc trước đã nói chuyện tiền sính lễ với ba cậu rồi.."

"Chỉ biết tới tiền.” Hắn ta mắng to, quay đầu nói với người bên ngoài: “Lấy tiền ra đây!"

Phía sau có người tiến lên, ném thùng xuống đất, để lộ tiền giấy bên trong.

Hai mắt Trương Hán loé sáng, cầm lấy, cười ngây ngô: "Cậu cả Lý đúng là giữ chữ tín, đúng là giữ chữ tín!”

“Đi theo tôi.” Lý Ngạn Lâm lười nhìn ông ta, lạnh lùng nhìn Kỷ Du Du chăm chằm.

Kỷ Du Du nhìn đống tiền này, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Tiền trong đó có năm trăm nghìn là của tôi, tôi muốn trả nợ.."

"Trả nợ cái gì? Đây đều là tiền mấy năm nay nhà chúng tao nuôi mày nên có, mày còn muốn lấy đi trả nợ? Mày bị điện rồi à?" Trương Dĩnh bên cạnh nghe thế thì trợn mắt nói.