Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 184



Kỷ Du Du nghe nói vậy thì run rẩy, cuối cùng cũng không kìm nén được nước mắt nữa: “Chúng ta đã bàn xong từ trước rồi mà, tiền này tôi phải trả cho người khác.”

"Trả cái gì? Đống tiền này đều là của ông!" Trương Hán mắng một câu, vội vàng lấy hết đống tiền đi.

Cô ta cảm thấy đầu kêu ong lên một tiếng, trước mắt cũng bin thành màu đen.

Sao có thể như vậy?

Rõ ràng tiền này là cô ta đòi, cô ta muốn trả lại cho Đường An, sao những người này lại có thể làm thế?

"Mau cất đi!” Lý Thành Hồng bên cạnh cũng nói.

Hai mắt Kỷ Du Du đẫm lệ: "Dì ba, nếu các người nói thế, vậy con không lấy chồng nữa!”

"Không lấy chồng nữa?” Bà ta sửng sốt.

“Không lấy chồng nữa?” Lý Ngạn Lâm cũng trợn to mắt, hung ác nói: "Cô nói không lấy chồng thì không lấy à? Ông đây đã đến rồi mà cô còn dám nói không lấy chồng? Cô trêu ông hả? Mẹ nó, hôm nay có chết, cũng phải chết trong nhà họ Lý chúng tôi.”

Dứt lời, hắn ta nắm lấy tóc Kỷ Du Du, kéo ra ngoài.

"A." Kỷ Du Du bị nắm tóc khó chịu, sợ hãi kêu lên.

"Đúng, kéo người đi đi!” Trương Hán gào thét.

"Đúng, nhà chúng tôi không có người này.” Trương Dĩnh cũng nói.

Lý Ngạn Lâm cười lạnh, kéo Kỷ Du Du từ trong phòng ra tới sân.

Người trong thôn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên khó coi, Mọi người đều từng thấy cô dâu khóc lóc ra ngoài, nhưng chưa từng nhìn thấy cô dâu bị người ta nắm tóc kéo ra thế này.

Cảnh này khiến rất nhiều người cảm thấy lạnh lòng.

"Nhét vào trong xe, về nhà!" Lý Ngạn Lâm nắm tóc Kỷ Du Du nhét cô vào xe, cuối cùng còn đạp hai cái.

Cả người cô đều là vết thương, tinh thần đã bắt đầu sụp đổ.

Cô dâu lên xe, tiếng nhạc lại vang lên.

Dường như ngoài Kỷ Du Du ra, cả thôn đều đang chìm trong sự vui sướng.

Hạt Tử đứng bên ngoài thôn sắc mặt cực kỳ nặng nề, nhìn giờ một cái, trong lòng hơi lo lắng. Đã sắp một tiếng trôi qua mà Đường Ân vẫn chưa xuất hiện.

"Anh Hạt Tử." Có người chạy từ trong thôn ra: "Anh Hạt Tử, khi ở nãy em nghe người ta nói có người kéo cô Kỷ Du Du ra, muốn đi bái đường."

"Bái đường?" Hạt Tử giật mình, nghiến răng, tàn nhẫn nói: “Đám người này đều phải chết!”

"Làm sao bây giờ hả anh?"

Hạt Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái thôn ở xa xa, cắn răng nói: “Các anh em, nếu chúng ta đã nhận việc làm ăn này thì không thể bỏ dở giữa chừng được! Trước khi chúng ta đi đã đảm bảo trước mặt anh Hạc rồi! Ra ngoài lăn lộn, thì phải nói được làm được!”

“Anh Hạt Tử, chúng ta chỉ có mười mấy người, bên trong là mấy chục người, hơn nữa em thấy có người còn cầm vũ khí nữa!” Có đàn em tiến lên hỏi.

Nét mặt Hạt Tử u ám: “Nếu không muốn đi, bây giờ có thể trở về, Hạt Tử tôi làm việc là như thế! Xứng với lời mình đã nói, xứng với việc mình lăn lộn trên con đường này!”

"Anh Hạt Tử, em đi theo anh.”

"Anh Hạt Tử, em cũng đi!”

"Người đi thì lên xe, người không đi có thể rời khỏi!" Hạt Tử cũng không làm khó ai, mà chỉ chui vào trong xe thương vụ, ngồi lên ghế lái, liếm khoé môi khởi động xe.

Cái thôn này gần như đang đóng kín, không biết đang đề phòng ai, cho nên anh ta tăng tốc độ lên nhanh nhất, xông thang vào bên trong.

Đến muộn rồi thật sự rất dễ xảy ra chuyện!

Hạt Tử biết Kỷ Du Du có ý nghĩa gì với Đường An, cũng biết nên làm chuyện này thế nào.

"Làm gì đấy?"

"Dừng xe, dừng xe lại cho tôi.”

Cửa thôn có hai người để cây gỗ chặn đường, tay cầm gậy gộc chỉ vào anh ta.

Hạt Từ cười độc ác: “Thằng ranh con, còn chơi trò này với ông, lúc ông chơi trò này còn không biết mày đang ở đâu nữa.”

Dứt lời, anh ta đột ngột đạp chân ga, xe cũng nhanh chóng tông lên.

"Dừng xe.."

Hạt Tử hoàn toàn không có suy nghĩ muốn dừng lại, trực tiếp đụng gãy cây gỗ, chạy vào trong thôn.

"Bọn ranh con, đã bao lâu không hoạt động rồi? Cầm chặt vũ khí vào nhé, hôm nay chúng tôi sẽ vào xem thử, quậy một trận lớn." Anh ta cười ha hả, xe cũng nhanh chóng chạy vào trong.

"Xe từ đâu tới?"

"Sao lại chạy nhanh thế?”

"Nhà ai không có mắt vậy, không nhịn thấy nhà địa chủ Lý muốn đón dâu sao? Còn dám lái xe đi vào?”

Mọi người chỉ nhìn thấy chiếc xe thương vụ này chạy nhanh vào thôn, sau đó xông thắng vào sân nhà địa chủ Lý.

"Ai đó?"

"Làm gì vậy?"

"Con mẹ nó, ai tìm đường chết đấy? Còn lái xe đến tận đây nữa?" Người trong sân nhà địa chủ Lý lập tức giận dữ, lúc này địa chủ Lý cũng đi ra, thịt trên mặt đều đang run lên.

Hạt Tử cười lạnh một tiếng, đá văng cửa xe, một tay cầm dao ngẩng đầu nhìn địa chủ Lý: “Hôm nay tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở các người một chút, cô Kỷ Du Du không phải người đám dơ bẩn các người có thể động vào được đâu.."

“Mẹ nó mày là ai? Ông đây cũng chưa từng nghe nói trong cái thôn Hoàng Dương này có người mà nhà tao không cưới được đâu!" Ông Lý cười lạnh một tiếng, biết chuyện có hơi không đúng, vội vàng đưa mắt ra hiệu người xung quanh.

Một đám người ào ào xông tới, trong tay đều cầm vũ khí.

Hạt Tử nhìn một vòng, nở nụ cười xấu xa, tiến lên trước mấy bước: “Ông Lý? Không cần quan tâm tôi là ai, lập tức đưa cô Kỷ Du Du ra đây, tôi còn có thể tha cho ông một mạng.”

"Mày là ai? Mày nói đưa ra thì tao sẽ đưa ra à? Nếu không nói cho rõ ràng, hôm nay đừng hòng ra khỏi đây.” Lý Ngạn Lâm cũng nổi giận bước ra, trong tay cầm một con dao phay, dáng vẻ muốn chém người.

“Tôi, Hạt Tử của thành phố Giang, kêu ông thả người!” Sắc mặt Hạt Tử đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, chĩa dao về phía địa chủ Lý.

Ông ta nghiến răng, hơi tức giận: “Mẹ nó cuối cùng mày là ai?”

"Tôi hỏi ông có thả hay không!” Nét mặt Hạt Tử cực kỳ khó coi.

Trong sân chợt trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn về phía anh ta, không biết rốt cuộc là thần tiên từ đầu đến.

"Không cần quan tâm anh ta là ai, cho dù ông trời có đến đây cũng giết chết anh ta cho tôi.” Lý Ngạn Lâm không nhịn được nữa, cáu kỉnh rống lên.

"Không thả người, các người sẽ phải chết!” Hạt Tử hip måt.

"Thả con mẹ mày, lên cho tôi!” Lý Ngạn Lâm quát to, cầm dao phay xông lên.

"Lên!" Hạt Tử cũng quát to, chém con dao trong tay về phía địa chủ Lý.

Ông ta sợ tới mức vội vàng lùi về sau, nổi điên: "Nổ súng cho tao, giết chết mấy người này xong rồi nói! Con mẹ nó, dám tìm đường chết ở đây, từ thành phố Giang đến thì thế nào? Cái ông đây có ở thành phố Giang chính là người, hôm nay để mày chết ở đây, thành phố Giang bên kia cũng chẳng dám nói gì..” Địa chủ Lý gầm lên.

Người xung quanh đã xách vũ khí xông lên, cả đám đều tỏ vẻ hung hăng.

Cho người tiến lên chặn Hạt Tử lại, nhưng chỉ đối mặt một cái đã bị anh ta chém trúng, cuối cùng địa chủ Lý cũng không nhịn được nữa lấy súng tự chế của mình ra: "Con trai, đi gọi điện thoại cho anh Thành ở thành phố Giang, xin anh ta giúp đỡ chúng ta, hôm nay ba muốn giết chết thằng ranh này!”

Đùng...

Một tiếng súng vang lên, người trong sân đều sợ tới run rẩy.