Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 186: Đạp phát chết tươi



Sắc mặt Hạt Tử thay đổi, vội vàng đưa tay ngăn con dao lại.

Lưỡi dao cắt ngang ngón tay, vẫn đâm thẳng vào bụng anh ta, tuy không sâu lắm nhưng vẫn khiến vết thương của anh ta trở nên nặng nề hơn,

Rất nhiều người dân cũng xông lên quyền đấm cước đá với Hạt Tử và mười mấy đàn em này.

"Các người chết chắc rồi... Hạt Tử tôi mà chết, tất cả các người cũng phải chôn cùng!" Hạt Tử hung tợn nói, vẻ mặt khát máu.

"Ai dám giết tao?” Lý Ngạn Lâm thét to, rút con dao ra, sau đó lại dùng hết sức muốn đâm Hạt Tử lần nữa.

Nếu lần này con dao đâm trúng, chắc chắn Hạt Tử sẽ phải chết.

"Ai dám giết tao? Ai có thể giết tao hả?” Lý Ngạn Lâm đã phát điên rồi, giơ dao muốn đầm mạnh xuống.

Ầm...

Lúc này, bên ngoài trạch viện đột nhiên bị xe tông vào.

Đa số các thôn dân còn đang đuổi đánh mấy người Hạt Tử, bị vách tường đột nhiên đổ sập làm sợ tới vội vàng lùi về sau hai bước

Hai chiếc Hummer dừng lại trong sân, mười mấy người nhảy xuống từ bên trên.

Trong tay mười mấy người này đều xách theo vũ khí, nét mặt cực kỳ u ám.

Đường Ân xuống xe đầu tiên, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, nét mặt cực kỳ nặng nề.

“Cậu chủ.” Hạt Tử kêu lên một tiếng, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên ý cười thê lương, sau đó ngã người về phía sau.

Đường An lập tức tiến lên đỡ lấy anh ta, hốc mắt đã ửng đỏ: "Đừng chết, cậu chủ còn muốn dẫn anh theo, cùng nhau gầy dựng giang sơn to lớn, cùng nhau ngắm nhìn thế giới này.”

Hạt Tử nở nụ cười rất thê lương. "Đừng chết!” Đường Ân nghiến răng, trái tim như sắp vỡ ra. . Nha𝔫h‎ 𝔫hấ𝘵‎ 𝘵ại‎ [‎ T‎ 𝚁‎ u‎ M‎ T‎ 𝚁‎ 𝖴‎ Y‎ 𝐸‎ N.𝒱N‎ ‎ ]

Người Hạt Tử dẫn đến ngã ngổn ngang dưới đất, có hơn ba người bị thương nặng, những người còn lại cũng đều bị thương, nặng nhất là Thận Nhỏ. Phát súng kia gần như bản xuyên quả cổ cậu ta, bây giờ đang nằm dưới đất, đã tắt thở từ lâu.

Đường Ân siết chặt tay, quay đầu nhìn về phía địa chủ Lý.

Tiếng ầm ầm liên tục vang lên bên ngoài trạch viện, mười mấy chiếc xe Hummer dừng lại trước cửa, hơn một trăm người đi xuống từ bên trên.

Sau đó, hai mươi mấy chiếc xe thương vụ dừng lại trước cửa nhà địa chủ Lý, cuối cùng mới là sáu chiếc xe buýt từ từ dừng lại.

Trong nháy mắt đã có hơn một nghìn người bao vây trạch viện le của địa chủ Lý với ba tầng trong ba tầng ngoài, từng người đều cầm vũ khí trong tay hung hăng nhìn chằm chằm người trong sân.

Những dân làng này sợ hết cả hồn, bọn họ chưa từng gặp cảnh này bao giờ, hơn một nghìn người bao vây một cái trạch viện, cho dù là ruồi bọ cũng không bay ra ngoài được. Một vài người to gan hơn một chút buông vũ khí trong tay xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán. Những người nhát gan hơn thì trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

Địa chủ Lý như nhận ra gì đó, người bắt đầu run lên liều mạng lắp đạn, ngay lúc này, Đường Ân nhanh như chớp đá một cước lên người ông ta khiến ông ta ngã xuống đất, cây súng tự chế kia cũng bị đá bay ra ngoài.

"Kêu người đưa mấy người Hạt Tử đi cấp cứu, những người khác bao vây cả thôn.." Giọng nói của anh giống hệt như ma quỷ vậy.

Địa chủ Lý run rẩy vội vàng đứng lên, muốn đi vào trong nhà. Đường Ân tiến lên một bước, đạp lên mặt ông ta, sau đó đè mạnh xuống.

Địa chủ Lý ngã xuống đất, cực kỳ hoảng sợ: "Cậu.. cậu là ai? Cậu muốn làm gì?”

"Tôi?" Đường Ân cười lạnh, trong đôi mắt tràn ngập sát khí: “Ông đoán xem tôi muốn làm gì?”

“Đừng... Tôi sai rồi... Đừng làm thế, địa chủ Lý tôi cũng làm quen mấy người ở thành phố Giang.”

"Ha?" Đường Ân lạnh lùng nhìn một cái, đưa tay túm lấy tóc ông ta, từng chút kéo ông ta đứng lên: “Ông quen người à? Ông quen ai? Để tôi nghĩ thử xem... Ông quen Đồng Quân Hựu sao? Hay là Bùi Hạc?"

Sắc mặt địa chủ Lý trắng bệch, vội vàng lắc đầu.

"Không quen à.” Đường Ân siết chặt tay cầm lấy đầu ông ta, đập

lên trên khung cửa.

Âm một tiếng, cánh cửa bằng gỗ bị vỡ ra một lỗ thủng lớn, đầu ông ta chảy đầy máu tươi. Đường Ân hoàn toàn không định bỏ qua cho ông ta, cầm đầu ông ta đập vào vách tường.

Bịch... Máu tươi chảy xuống che kín hai má, thậm chí khiến địa chủ Lý không thể mở mắt ra được...

“Đừng.”

"Chết đi!" Đường Ân lại đập đầu ông ta vào vách tường lần nữa. Đập liên tiếp bảy tám lần, thân thể của địa chủ Lý đã mềm nhũn,

bị anh đập đến trợn trắng mắt.

"Đừng ra tay... Cậu đừng ra tay, tôi quen người rất lợi hại đấy.” Địa chủ Lý run rẩy xụi lơ trên đất, vẻ mặt cầu xin.

“Ông quen người lợi hại bao nhiêu?” Giọng nói của Đường Ân chẳng khác nào ma quỷ cả.

“Tôi...”

Địa chủ Lý còn chưa nói xong, Đường Ân đã nâng chân lên đá thắng một cước vào ngực ông ta: "Người ông quen có bao nhiêu lợi hại, hôm nay cũng không có cách nào cứu ông đâu!"

"A.” Ông ta thét chói tai, đau đến lăn lộn trên đất, cuối cùng ông ta cũng biết ý của Hạt Tử là thế nào? Người trước mắt thật sự quá độc ác, hoàn toàn không định để ông ta sống sót. "Nói đi? Không phải ông quen người rất lợi hại sao? Có phải ông trời không?” Đường Ân từng chút nâng chân lên, sau đó đạp mạnh xuống.

Rắc..

Một cây xương sườn của địa chủ Lý đã bị anh đá gãy.

Ông ta lăn lộn trên đất, khóc rống: Tôi sai

“Cậu Lúc này, có người đi ra từ trong nhà, hai tay đỡ Kỷ Du Du người đầy vết thương.

Ánh mắt cô đờ đẫn, mái tóc rối tung, trên trán mang theo dấu bị roi mây đánh, trên mặt đầy vết máu bầm, mu bàn tay gần như bị đánh nát, tuy vết thương đã bắt đầu khép lại nhưng vẫn không tránh được chuyện có sẹo.

Đường Ân thấy dáng vẻ của Kỷ Du Du, lòng đau như bị dao cắt.

“Đường Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, người Kỷ Du Du run lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống, thân thể cô như mất hết tất cả sức lực, hoàn toàn xụi lơ.

Đường Ân kìm nén nước mắt của mình, vội vàng ôm cô vào lòng, nhưng không dám dùng sức. Anh sợ Kỷ Du Du không chịu được, thân thể sẽ vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

“Đều tại anh không tốt!” Anh vỗ vỗ lưng cô.

Kỷ Du Du thả lỏng tay chân, nằm trong lòng Đường Ân khóc nức nở.

Anh hít một hơi thật sâu đưa mắt nhìn thuộc hạ, một lúc sau mới để người đó đỡ cô rời đi.

Địa chủ Lý đau đến nhe răng trợn mắt, khi Đường Ân đưa mắt nhìn sang, ông ta sợ tới mức phát điên.

"Không phải Không phải tôi đánh, là vợ chồng nhà họ Trương, đều là cả nhà bọn họ đánh Kỷ Du Du, lúc tôi đón về nó đã như thế rồi, chuyện này không liên quan đến tôi

Đã đến lúc này rồi mà ông ta cũng không nhịn được lớn tiếng kêu thảm, muốn tìm vài kẻ chịu tội thay. "Dẫn vợ chồng nhà họ Trương tới đây.” Đường Ân quay đầu lại nói.

Bên dưới có người đi ra khỏi trạch viện, bước nhanh đến nhà họ

Trương.

Đường Ân lại nhìn địa chủ Lý: "Hân Nhị đâu?"

“Ân Nhị..” Ông ta sửng sốt, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Ân Nhị ở thuỷ lao trong nhà kho..” Có người tiến lên nhỏ giọng nói.

Đường Ân nhìn về phía nhà kho, thấy có người đỡ một ngời đi ra từ bên trong.

Ân Nhị đã không còn nhìn ra hình người nữa, bị ngâm trong nước quá lâu, vết thương trên người đã hơi thối rữa, thậm chí còn phát ra mùi tanh. Trên lồng ngực anh ta có vảy tróc ra, nhưng vì không được chữa trị đúng lúc nên đã bắt đầu nhiễm trùng.

Anh liếc nhìn, cảm thấy cực kỳ đau lòng, Ân Nhất và Ân Nhị đã đi theo anh được năm năm, mấy ngày trước Ân Nhất mới xảy ra chuyện, bây giờ Ân Nhị lại thành như thế.

"Không phải tôi. chuyện này không liên quan đến tôi, mấy ngày nay là con trai tôi tra tấn cậu ta.” Địa chủ Lý có thể nhận ra vào khoảnh khắc Ân Nhị được đỡ ra ngoài, Đường Ân đã bắt đầu muốn giết người.

"Không phải tôi, không liên quan đến tôi!” Lý Ngạn Lâm quỳ phịch xuống đất.