Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 187



Đường Ân quay đầu lại lạnh lùng nhìn chäm chảm Lý Ngạn Lâm.

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Hắn ta quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, ánh mắt tuyệt vọng: “Tôi cũng không biết Kỷ Du Du là người phụ nữ của anh, nếu biết, cho tôi một vạn lá gan tôi cũng không dám…”

Đường Ân đi tới trước mặt Lý Ngạn Lâm, tuy không hề nói gì, nhưng ai cũng nhìn ra được anh thật sự muốn giết chết người này.

Lúc này, một đàn em đi tới từ bên ngoài, nhỏ giọng nói bên tai Đường Ân: “Hình như trong thôn đang làm ma tuý..”

Anh gật nhẹ đầu, trong mắt loé lên ánh sáng kỳ lạ.

“Tôi thật sự không biết, anh cho tôi một cơ hội nữa thôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh!” Lý Ngạn Lâm dập đầu bịch bịch, máu tươi đổ như trút nước.

Lúc này, người dân trong thôn đều rất sợ, bọn họ thật sự không ngờ nhà địa chủ Lý bình thường kiêu căng ngạo.

mạng lại sợ hãi đến thế này. Đám người ngày thường làm ruộng ở quê hoàn toàn không hiểu hàm nghĩa trong mắt Đường Ân.

“Thật sự rất xin lỗi, anh bỏ qua cho tôi đi..” Lý Ngạn Lâm khóc.

Đường Ân nắm lấy cổ anh ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi nghe nói… Anh đánh Kỷ Du Du?”

“Tôi… tôi không cố ý đâu, tôi thật sự không biết mà…”

Sắc mặt Lý Ngạn Lâm thay đổi.

“Cái tay nào đánh?” Anh cúi đầu lạnh lùng hỏi.

“Tôi không có..”

“Tôi hỏi anh đánh bằng cái tay nào?” Đường Ân nghiến răng, tay siết chặt lại.

“Tay… tay phải!” Lý Ngạn Lâm thấy hơi khó thở.

Đường Ân nắm lấy tay phải của hắn ta, sau đó đột nhiên dùng sức, trong sân chỉ có tiếng răng rắc vang vọng bên tai bọn họ.

Lý Ngạn Lâm thét chói tai như heo bị chọc tiết.

Tiếng tru đau đớn khiến mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Tàn nhãn thế ư?

Một cánh tay cứ bị bẻ gãy như thế?

“Anh còn đá cô ấy?” Đường Ân híp mắt.

“Tôi..” Giọng nói của Lý Ngạn Lâm run rẩy.

Đường Ân giơ chân lên, sau đó đạp tới một cước.

Rắc…

“A..” Lý Ngạn Lâm run rẩy ngã xuống đất, lúc này chân trái của hắn ta đã bị Đường Ân đá gãy rồi, mồ hôi lạnh trên trán liên tục chảy xuống, khóc không ra nước mắt kêu: “Đừng… đừng mài Tôi biết sai rồi, tôi xin anh, tôi biết sau rồi, anh báo cảnh sát đi, anh báo cảnh sát bắt tôi Ghế “Biết lỗi rồi hả?” Đường Ân nhìn xuống hắn ta: cũng chẳng còn cách nào! Anh đã là người trưởng thành rồi, nên chịu trách nhiệm với hành động của mình! Tôi cảm thấy báo cảnh sát là quá nhân từ các người..”

“Anh đừng có tới đây… anh đừng có tới đây!” Lý Ngạn Lâm thật sự rất sợ hãi, thân thể vẫn luôn run rẩy, hắn ta sống trên đời này n năm như thế, ở trong thôn còn là một tên hư hỏng, mặc dù lúc trước đâm con trai của lãnh đạo thị trấn tàn phế cũng không sợ hãi đến mức này.

“Tôi không đến thì sao có thể xứng đáng với chuyện vất vả chạy đến đây chứ?” Anh tiến lên từng bước, sau đó.

đạp chân lên lồng ngực hắn ta tựa như ma quỷ, cuối cùng còn đè mạnh thêm một cái.

Răng rải: Theo âm thanh này, lồng ngực của Lý Ngạn Lâm vỡ vụn, khó tin trợn to mắt, nhưng miệng đã không còn hơi thở nữa.

Đường Ân híp mắt, cơn giận nơi đáy lòng thoáng bớt đi một chút, không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Lúc này, đám người bên ngoài trạch viện bắt đầu hành động, một người mặc đồ đen vội lấy điện thoại ra, sau nga ng, đó nhanh chóng gửi ra ngoài.

Đường Ân đạp chết một người rồi!

Tin tức này mà truyền ra chắc chắn sẽ là một tin lớn.

Có người đẩy cả nhà Trương Hán vào trong đám người.

Trương Hán đi đầu tiên, sau đó là Lý Thành Hồng, cuối cùng là Trương Dĩnh và Trương Liên.

Sau khi bọn họ đi vào lập tức sợ tái mặt.

Đường Ân quay đầu liếc nhìn: “Đây là người của nhà họ Trương hả?”

“Đúng thế..” Có người tiến lên nhẹ nhàng gật đầu.

“Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Dựa vào cái gì?”

Trương Dĩnh ngông nghênh nhất, một tay cầm điện thoại, một tay chỉ vào Đường Ân.

Anh nghiêng đầu nhìn điện thoại trong tay cô ta: “Sao cô có được cái điện thoại kia?”

Trương Dĩnh như nhận ra điều gì đó, vội giấu điện thoại ở sau lưng: “Tôi hỏi anh đó, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi? Anh có biết đây là đâu không hả? Anh có quyền gì mà bắt người?”

Đường Ân tiến lên một bước, dáng vẻ như ma quỷ bóp lấy cổ cô ta, nhấc cao cô ta lên: “Tôi hỏi cô cái điện thoại này từ đâu ra?”

“Anh muốn làm gì?” Trương Dĩnh hoảng sợ, ánh mắt đầy nét kinh hãi, nhưng vì bị anh bóp cổ nên có hơi đau đớn: “Anh muốn làm gì? Cái điện thoại này là của tôi..”

“Buông con gái tôi ra, cậu muốn làm gì?” Lý Thành Hồng lập tức nhào lên.

Đường Ân giơ chân đá mạnh một phát vào bụng bà ta, khiến bà tay bay ra ngoài, người đập vào tường.

Lý Thành Hồng kêu lên một tiếng phun ra máu tươi, ánh mắt thoáng chốc trở nên mờ mịt.

“Cậu…”

Anh lười nhìn bà ta mà hằn học nhìn Trương Dĩnh: “Tôi hỏi cô cái điện thoại này từ đâu ra?”

“Là… là chị tôi cho tôi!” Cô ta sợ tới tái mặt, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Không thể nào! Thứ tôi tặng cô ấy, sao cô ấy có thể cho người khác được?” Đường Ân lẩm bẩm, ánh mắt dần xuất hiện sát khí: “Nếu thế, chắc là cô cướp đúng không?”

“Tôi không có..” Trương Dĩnh bị khí thế của anh làm sợ tới run cầm cập.

Đường Ân buông cổ cô ta ra, đưa tay nắm lấy cổ tay cô ta, đột nhiên dùng sức.

Rắ!

Cổ tay cứ thế bị anh bẻ thành hình dạng khác thường, Trương Dĩnh gào khóc kêu to, liều mạng lùi về sau.

Đường Ân nắm lấy tóc cô ta, tát mạnh lên mặt cô ta.

Chát chát chát…

Mười mấy bạt tai liên tiếp, cứ mỗi cái tát Trương Dĩnh sẽ nh mắt cũng đờ đẫn thêm một phần.

Mười mấy bạt tai này đánh rất vang dội, vang vọng khắp trạch viện.

Bên ngoài, người mặc đồ đen kia lại lấy điện thoại ra, chụp thêm mấy tấm ảnh rồi nhanh chóng gửi ra ngoài.

Trong cao ốc Đầu Tư Tài Chính ở thành phố Giang xa xa.

Đồng Quân Hựu đang xem hợp đồng trên tay, cửa phòng làm việc bị người gõ một cái rồi mở ra.

Thư ký Tề đi đến, cung kính nói: “Tổng giám đốc Đồng, chỗ tôi có vài thứ muốn ông xem thử!”

Ông ta ngẩn người: “Cái gì?”

“Là đây!” Gã ta đẩy điện thoại tới.

Đồng Quân Hựu nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức loé sáng: “Tốt, lập tức liên lạc với tất cả truyền thông trong tay, bảo bọn họ hai mươi phút sao thống nhất công khai tin tức, cứ nói cậu cả nhà giàu bắt nạt dân chúng, ai có thể làm chủ cho nhân dân thấp cổ bé họng!”