Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 23: Không hổ là anh



Edit by Hà Rockin

Thẩm Kỳ triệt để hiểu rõ hệ thống khiến cậu phải đem mạng đều đặt vào nó.

Hỏi gì cũng không biết, phần thưởng thì tùy tâm sở dục, một lời không hợp liền biến mất, tự do đi lại.

Kỳ kỳ quái quái, không đáng yêu chút nào.

Quên đi, chính cậu cũng là nửa bất tử, cần gì phải đi quản người ta như thế nào. Sống được đã không tệ rồi.

Theo thống kê của hệ thống, lượt like trước mắt của cậu là hơn tám triệu, như vậy cậu chỉ cần tối đa hai triệu là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hai triệu, nếu muốn qua nhiệm vụ này, không có bứt phá được thì phỏng chừng đám quỷ hệ thống kia sẽ không 'trả tiền'.

Làm thế nào chúng ta có thể sáng tạo ra một điểm bứt phá?

Thẩm Kỳ vì thế mà buồn rầu hồi lâu. Cho đến khi cậu nhìn thấy một chiêu mộ trong siêu thoại Hơi Nước, nội dung mới lạ, phi thường phù hợp với nhu cầu của cậu.

【Ở đây chia sẻ văn bản và hình ảnh, tin nhắn riêng tư mà các bạn quan tâm.】

Cậu nhìn chằm chằm câu này nửa ngày, chia sẻ văn bản và hình ảnh, nếu có thể tìm được tài liệu video từ trong văn bản mà nói, cũng là một lựa chọn không tồi.

Thêm vào trước rồi nói sau.

Thẩm Kỳ bắt đầu nhắn tin riêng cho blogger weibo này, có lẽ nên bắt đầu bằng việc... xưng hô chị em.

[Chị gái ơi! Xin chào! Em muốn thêm nhóm, chị có thể cho em một cơ hội không! ]

Sau một phút, phía bên kia trả lời: [Có thể nha, nhưng trước tiên phải trả lời một câu hỏi]

Thẩm Kỳ trả lời ok.

Đối phương gửi một bài văn dài, Thẩm Kỳ nhìn lướt qua, thiếu chút nữa làm cậu ngất xỉu tại chỗ.

Sinh nhật của Lâm Trạch, tên thật của trợ lý nhỏ, ngày đầu tiên lên hotsearch của CP Hơi Nước, sự tích ra vòng của Hơi Nước, bao quát một số đặc điểm của bộ phận cơ thể, v.v.

Để trả lời câu hỏi, trước sau gì cũng mất một buổi chiều, chờ cậu ngẩng đầu, trời đã tối.

Vào buổi tối, thành phố có mưa nhỏ, không khí lạnh thấm vào da, làm cho mọi người khó chịu. Bên cạnh Thẩm Kỳ không biết từ lúc nào đã vây quanh rất nhiều nhân viên công tác, châu đầu ghé tai thảo luận chuyện gì đó. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Lâm Trạch đang diễn kịch tính, Thẩm Kỳ bất giác bị nội dung cốt truyện hấp dẫn.

Đèn treo trong phòng họp tạm thời nhợt nhạt, đập vào mặt ba người đang nghiêm túc trông có vẻ căng thẳng và nặng nề. Trong đó Lâm Trạch mặc áo hoodie màu xám điều chỉnh tư thế ngồi một chút, giọng nói kiên quyết phá vỡ sự yên tĩnh.

"Tôi không làm."

Lời này vừa nói ra, nam nhân mập mạp đối diện lập tức trợn trừng mắt, nam nhân cao gầy bên cạnh cũng thoáng nhíu mày.

"Trình Phong!" Người đàn ông mập mạp vỗ bàn đứng lên, chỉ vào anh ta, nước trong ly lắc lư xoay vòng, "Đơn hàng tốt như vậy cho mày mà mày không cần. Mày còn muốn lăn lộn hay không! ”

Người đàn ông gầy gò thấy vậy, trên mặt vội vàng bật cười, đỡ vai Lâm Trạch đứng lên, khom người nói: "Ôi chao, Tổng giám đốc Kim, đừng tức giận, người mới tới không hiểu quy củ, trở về tôi sẽ thương lượng với cậu ấy..."

"Cắt!" Đạo diễn Trần không hài lòng nhíu mày, "Hèn mọn một chút, cậu là đi cầu người ta, không phải là bồi bàn! ”

Vì vậy, đoạn này được quay lại. Sau lần làm lại thứ năm, đạo diễn Trần ném kịch bản, xách người đàn ông gầy gò kia vào hậu trường giáo dục tư tưởng.

Thẩm Kỳ đứng dậy từ trên ghế, nhường chỗ cho Lâm Trạch.

Lâm Trạch vừa ngồi xuống, mông nóng lên, trên mặt sửng sốt, nói: "Trên người cậu rất nóng. ”

Thẩm Kỳ cũng sửng sốt một chút, hẳn là vừa rồi anh trả lời câu hỏi có nóng không, giải thích: "Tôi ngồi cũng khá lâu. ”

Lâm Trạch gật đầu.

Thẩm Kỳ tính toán thời gian đặt hộp cơm ngày mai, hỏi: "Lát nữa còn có mấy cảnh nữa ạ? ”

"Đến sáng sớm." Lâm Trạch uống một ngụm nước, giọng nói nghe có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều, "Rạng sáng còn có một cảnh tai nạn xe. ”

"À..." Thẩm Kỳ có chút tiếc hận thời gian ngủ, còn... Có chút đau lòng.

Lâm Trạch nói: "Nếu cậu buồn ngủ thì ngủ trước đi. Tôi diễn xong rồi sẽ gọi cậu. ”

Không! Không! Tuyệt đối không được!

Thẩm Kỳ vội vàng cự tuyệt, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ nói cậu không có đạo đức nghề nghiệp: "Không có việc gì! Tôi chờ anh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mà! ”

Lâm Trạch lẳng lặng nhìn cậu, chỉ chốc lát sau lại bị gọi về.

Đạo diễn Trần mắng xong một trận, cả người mắt thường có thể thấy được thần thanh khí sảng, trên mặt thậm chí còn mỉm cười. Không biết người khác nghĩ như thế nào, dù sao Thẩm Kỳ cảm thấy rất quỷ dị.

Chà, giống như một con rối.

Máy quay lấp lánh đèn đỏ, tầm mắt Thẩm Kỳ một lần nữa nhập vào cốt truyện.

Người đàn ông gầy gò lại một lần nữa nói lời kịch giống hệt lúc trước.

"Tôi nói rồi, " Không đợi hắn nói xong, Lâm Trạch cũng đứng lên, không chút sợ hãi va phải tổng giám đốc Kim đang trợn mắt, "Tôi, không, làm! ”

Xung đột bắt đầu.

"Không làm?! Đừng quên ai đã kéo mày ra khỏi vũng bùn! Cứt trâu mà tưởng phượng hoàng! Cũng không nhìn thân phận của mình! Mày có làm không!" Kim tổng tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.

Thẩm Kỳ khẩn trương xem diễn biến tiếp theo của bộ phim, đây chính là đãi ngộ vip sao? Bà mẹ nó! Thật là kích thích!

"Tôi có lương tâm! Chuyện táng tận thiên lương, tôi không làm!" Lâm Trạch cầm áo khoác định lập tức rời đi, không keo kiệt liếc mắt một cái.

Người đàn ông gầy gò muốn giữ chặt anh lại bị anh tránh ra, hắn ta vội vàng hét lên: "Trình Phong! Cậu đứng lại đó cho tôi! ”

Không giống nịnh nọt vừa rồi, có thêm vài phần nghiêm khắc.

Lâm Trạch dừng bước, trực tiếp kéo cửa, đi ra ngoài.

Cánh cửa phòng họp đóng chặt, cả thế giới im lặng.

"Cắt!" Đạo diễn Trần giơ loa hô, "Lâm Trạch dùng thêm chút lực, phản nghịch một chút! ”

Một lần nữa.

"Cắt! Căng thẳng một chút! ”

Sau lần thứ ba, cốt truyện diễn biến tiếp tục.

Lâm Trạch dạo bước trên hành lang, nghe điện thoại di động truyền đến vài tiếng nhắc nhở, anh mở ra xem, là bốn người bạn cùng phòng trọ.

" Anh Phong, em đang ở dưới công ty!"

Một chiếc xe máy màu đen dừng ở cửa sau công ty, thấy anh đến liền từ trên xe nhảy xuống. Lâm Trạch bước vài bước lên xe, đập mạnh vào ghế ngồi, sờ sờ mái tóc ẩm ướt, vẻ mặt phiền não.

"Cắt! Động tác của Lâm Trạch nhanh lên, tưởng là siêu xe hay gì! " Đạo diễn Trần nóng nảy.

Thẩm Kỳ nghe được cả người run lên.

F*ck, cái này cũng quá nghiêm khắc đi! Chỉ cần lên xe cũng có thể bị kẹt, làm diễn viên cũng quá khó khăn.

Bạn cùng phòng lộ ra một cái đầu, đưa cho anh một cái khăn mặt rách nát tới chuyển thành màu đen, nghi hoặc tại sao lại đi xuống có một người: "Phong Tử, cái người cao cao kia đâu? ”

"Không biết, mau đi." Trình Phong tùy tiện lau vài cái, đem khăn mặt đeo trên cổ, thanh âm lạnh lùng.

Thẩm Kỳ nhìn thấy mặt già đỏ lên, ánh mắt sáng ngời, mọi người vây quanh bên cạnh cũng bắt đầu phát ra cảm thán.

Lâm Trạch đem cỗ phản nghịch kiệt ngạo bất tuân này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, người xấu nhưng không trái lương tâm. Nếu gặp được nữ chính ôn nhu một chút... CMN! Quả thực trái tim thiếu nữ bùng nổ luôn đó được không!

Xe còn chưa lái ra ngoài, phía sau liền xuất hiện một đám người.

Một đám biểu tình hung thần ác sát, nhìn dọa người, thực ra toàn một đám kéo đáy quần(*). Khí thế côn đồ cũng chẳng biểu hiện được bao nhiêu.

(*)Ai cũng hừng hực khí thế nhưng hễ gặp bạn là kéo đáy quần. Ý nghĩa trừu tượng của việc kéo hông theo hướng bắc tức là cả xương hông cũng bị kéo trên mặt đất, tức là con người đã sa vào một đống bùn. - (baidu)

Thẩm Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ nghe đạo diễn Trần tê tâm liệt phế tức giận gào lên, làm lại lần nữa.

Lâm Trạch: "..."

Tất cả các nhân viên: "..."

Thấy mà sốt ruột.

Mưa nhân tạo càng lúc càng lớn, nước mưa theo mũ bảo hiểm màu đen rơi vào đôi mắt âm u, mị lực mười phần, khí tràng cường đại. Những giọt mưa rơi trên thân xe hòa tan thành từng vết nước, ánh đèn đỏ phản chiếu trên thân xe phản quang, tựa như mặt biển bình tĩnh luôn phải nhấc lên tí gợn sóng.

"Đi thôi! Nhanh lên!" Lâm Trạch hét lớn.

Tiếng động cơ phập phồng trong tiếng ma sát kim loại của chìa khóa xoay tròn, xen lẫn mưa tí tách, từng chút từng chút, kích thích trái tim con người.

Lâm Trạch bị giọng nói lặp đi lặp lại không kiên nhẫn, "Mẹ nó cậu làm gì vậy! ”

Thẩm Kỳ lần đầu tiên nghe thấy Lâm Trạch chửi thề, phối hợp với bầu không khí đang mưa, tóc gáy dựng lên hết. Sự sùng bái của cậu đối với Lâm Trạch một lần nữa tăng lên.

Cảnh này diễn quá cảm xúc.

"Chạy cái gì vậy!" Tên côn đồ kêu gào nói.

Chân dài Lâm Trạch bước từ trên xe xuống, cũng không trốn tránh, đối mặt với nguy hiểm.

Đám côn đồ kia cũng không nói nhảm, trực tiếp một bước tiến lên.

Mắt thấy Lâm Trạch sắp bị đánh hội đồng, Thẩm Kỳ và mọi người đều thót tim theo.

Bạn cùng phòng một bên vừa châm ngòi một bên vừa lẩm bẩm: "Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên!”

Hắn còn chưa dứt lời, một tiếng còi cắt đứt chân trời cùng với ánh đèn chói mắt chiếu sáng tất cả mọi người ở đây.

"Cắt! Nghỉ ngơi một chút. Bắt đầu dựng kết cục!" Đạo diễn Trần nói.

Mưa nhân tạo dừng lại vào thời điểm này.

Thẩm Kỳ cầm khăn lông đi lên trước, quấn lại Lâm Trạch cả người ướt đẫm, có chút lo lắng hỏi: "Anh Lâm, anh không sao chứ. ”

"Không có việc gì." Lâm Trạch khôi phục lại tính cách cao lãnh trước đó.

Các nhân viên đã đi chuẩn bị đệm và vị trí tai nạn xe.

Thẩm Kỳ nhìn thấy hoảng hốt, lại hỏi: "Lát nữa đụng như thế nào đây? Sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn chứ? ”

Lâm Trạch cười nói: "Cậu lo lắng cho tôi. ”

Những lời này đến hơi đột ngột, Thẩm Kỳ ho nhẹ một tiếng: "Đương nhiên, anh là sếp của tôi, tôi chắc chắn phải lo lắng. ”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, cũng không biết nên nói cái gì.

Thẩm Kỳ nhìn sắc mặt anh, khen ngợi: "Anh Lâm, anh diễn rất tốt. ”

Lâm Trạch nói: "Tiếp tục xem đi, phía sau càng càng đặc sắc hơn. ”

*

Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào một chiếc xe tải đang lấp lóe đèn pha gào thét mà đến, ánh đèn thẳng tắp chiếu về phía anh. Anh giơ tay lên che lãi, chờ anh phản ứng kịp, hết thảy đều đã muộn.

Chiếc xe tải chạy như bay qua mưa gió, mang theo giọt nước, va chạm với xe máy trong nháy mắt. Phát ra tiếng động lớn khiến cả thế giới đảo lộn, xe máy bị va lăn đi, lăn hai cái rồi lật nghiêng trên mặt đất, thân xe biến dạng, kính xe tải và phụ tùng xe máy vỡ vụn, khói bốc lên nghi ngút.

Sau một thời gian ngắn kinh thiên động địa, thế giới chìm vào yên lặng, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân giày da ma sát mặt đất.

Đoạn này một lần qua. Chỉ cần quay biểu cảm nhân vật và đoạn ngắn về vụ tai nạn.

Sau đó, Lâm Trạch nằm trên miếng đệm, để ống kính nhắm vào khuôn mặt của mình.

Hấp hối, vẫn quật cường như cũ.

Nếu như không có nhiều máy quay phim như vậy, Thẩm Kỳ thậm chí còn hoài nghi đây chính là một tai nạn xe thật ngoài đời.

Máu giả trên trán Lâm Trạch trộn lẫn với nước mưa chảy xuống hàm dưới tái nhợt, hơi thở của anh yếu ớt, bàn tay dính đầy mảnh thủy tinh run rẩy. Dùng ý thức còn sót lại nhìn về phía điện thoại di động cách đó không xa, dốc hết toàn lực muốn lấy được, lại bị một đá ra xa.

"Ai? Là ai vậy? ”

Thẩm Kỳ thật muốn nói cho anh biết: Là tổng giám đốc Kim!

Lúc này đầu óc anh mờ mịt, trong mắt tối tăm, anh cực lực muốn nhìn rõ người tới, lại chỉ nhìn thấy bóng người cõng ánh sáng sau lưng.

Giống như đang nghiêm túc nhìn kỹ tội phạm, anh vươn tay về phía bóng người kia. Trên cánh tay trắng như sứ nhuộm đỏ, xinh đẹp lại động lòng người. Đôi mắt màu mực đang hé mở, vẫn sáng lạn và quạt cừng như xưa, giống như một con thiên nga sắp chết.

Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, ưu nhã đến mức khiến Thẩm Kỳ muốn khóc.

Đúng vậy, chính là ưu nhã. Một cảnh tai nạn xe hơi có thể tạo ra một cảm giác ưu nhã lại tuyệt vọng, thật sự quá đặc sắc!

Không hổ là anh, ảnh đế tương lai!