Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 24: Vĩnh viễn là thần



Edit by Hà Rockin.

Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và WordPress của Hà Rockin.

Quay phim vẫn tiếp tục vào lúc 3 giờ sáng.

Thẩm Kỳ thật sự là mệt mỏi không chịu nổi, cậu giống như một bánh kếp nhào vào ghế ngủ bất tỉnh nhân sự.

Điện thoại di động truyền đến hai tiếng nhắc nhở tin nhắn, mang theo chấn động, run rẩy nhảy múa đá đạp trên đùi cậu.

Thẩm Kỳ bị đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng mở điện thoại ra, là blogger vừa rồi.

[Đây là ID nhóm]

Thẩm Kỳ sao chép chuỗi số này, xin vào nhóm. Nhìn tên nhóm "Gia tộc Hơi Nước tương thân tương ái", cậu đột nhiên có ảo giác tìm được tổ chức.

Thẳng thắng quá các chị ơi.

Quản trị viên duyệt rất nhanh, vừa đi vào, cậu liền nhận được hàng chục tỷ muội hoan nghênh.

Không phải chứ, cả đêm nay không ngủ sao?

[Tiểu Khả Ái: Hoan nghênh hoan nghênh! ]

[Động cơ hơi nước: Chào mừng bạn mới tham gia!) ]

[Động cơ hơi nước: Chị em, bạn có mang tiền vốn vào nhóm không?) ]

Thẩm Kỳ mở hộp thoại ra, trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Mang vốn vào nhóm? Cậu thấy hơi khó hiểu. Chỉ nghe qua mang vốn vào tổ, loại danh từ mới mẻ này cậu lần đầu tiên nghe được. Tại sao, vào một nhóm chia sẻ tài nguyên mà vẫn phải có vốn liếng để đứng vững được bước chân?

Cậu gõ hai từ - [không có]

Ngẫm lại, loại câu trả lời này đối với người thiết lập chị em mà nói hình như có chút cứng nhắc, vì thế cậu lại xóa đi đánh lại —— [Không có đâu]

Tốc độ tay của đối phương lại một lần nữa khiến cậu khuất phục, tin nhắn còn chưa gửi Động cơ hơi nước đã gửi tới một tin nhắn nữa.

[ Động cơ hơi nước: Không sao đâu bé yêu, vào tệp nhóm xem đi, chúng ta cái gì cũng có]

Thẩm Kỳ mở tài liệu, phát hiện siêu thoại cậu nhìn thấy lúc trước hoàn toàn là cát trong cát.

Đây không phải là tài liệu nhóm, đây là kết tinh của trí tuệ của bao con người! Đây là một thế giới mới!

Cao thủ trong dân gian, không nhìn không biết, vừa nhìn đã hoảng sợ.

Thẩm Kỳ chỉ muốn xem một chút truyện đồng nhân, một ít video, để lấy cảm hứng. Nhưng nhìn điều kiện ưu việt phong phú này thì không thể chỉ xem truyện đồng nhân.

Vạn vật đều có thể tìm được cảm hứng, tất cả các thứ này đều là cảm hứng tuyệt vời của bữa tiệc 2 triệu lượt thích.

*

Giang Trăn vừa cầm thước đi đến bên cạnh Thẩm Kỳ, đã thấy vẻ mặt cậu cười si mê nhìn điện thoại di động. Ánh sáng trắng phản xạ lên mặt cậu, cực kỳ giống nhân vật phản diện xấu xa não tàn.

Giang Trăn lặng yên không một tiếng động tới gần cậu, tiến đến bên tai, bất thình lình nói một câu: "Đang nhìn cái gì vậy? ”

Thẩm Kỳ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ấn vào nút khóa màn hình. Nhưng tay nhanh không bằng nhanh mắt, Giang Trăn vẫn nhìn thấy mấy từ, cái gì trắng nõn, đỏ bừng, khóc lóc, cầu xin tha thứ, không chỉ như thế, hắn còn nhìn thấy tên Lâm Trạch.

Không thể nói chỉ trong vài giây là đã hiểu, nhưng hắn cũng đủ hiểu, hai người đứng yên một lát, đột nhiên rất ăn ý cười to, giống như lão yêu tinh trong động Bàn Tơ.

Giang Trăn dẫn đầu lên tiếng: "Tiểu Kỳ, ăn chút gì đi! ”

Thẩm Kỳ cười đến sắc mặt đỏ bừng: "Được. Được! ”

Bầu không khí đột nhiên lại xấu hổ, Giang Trăn nhìn dụng cụ may trang nghiêm trên tay, cmn anh nào muốn ăn chứ!

Thẩm Kỳ cũng ý thức được điểm này, nhìn chằm chằm mặt đất trầm tư.

Thử hỏi: Làm thế nào chúng ta có thể khéo léo giảm bớt sự bối rối khi bị bạn bè bắt gặp đang xem Tiểu Hoàng Văn(*)?

(*) ai cũng biết là truyện gì gòy đó.

Đáp: Mở một mắt, nhắm một mắt.

Truy vấn: Vậy nếu bạn là nhân vật chính trong truyện đó thì sao?

Đáp: Có thể chết trực tiếp.

Khung cảnh vô cùng cứng nhắc, từ đầu đến cuối điều lâm vào trầm mặc, không cách nào khống chế. Thẩm Kỳ và Giang Trăn trợn to hai mắt nhìn nhau. Giang Trăn bình tĩnh như nước, Thẩm Kỳ ánh lửa ngút trời.

Giang Trăn: Chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.

Thẩm Kỳ: Mỗi ngày một lần (xấu hổ), thúc đẩy lưu thông máu, có lợi cho sức khỏe thể xác lẫn tinh thần.

Lúc này đạo diễn hô cắt, nhân viên công tác nhận đạo cụ từ tay Lâm Trạch, Lâm Trạch sải bước về phía này. Thẩm Kỳ trong lòng căng thẳng, cậu còn chưa kịp bình tĩnh lại, trong đầu tất cả đều là một vài hình ảnh không thể miêu tả, hình tượng sinh động như thật.

Thực sự là muốn mạng già này rồi.

Đều trách mấy cái file trong nhóm muôn màu muôn vẻ kia, sặc sỡ đến mức không nói nên lời.

Cậu thật muốn nói cho những người đồng nhân văn trên toàn thiên hạ, đừng như vậy, chúng ta thu liễm một chút có được không, ít nhất đừng viết như vậy... Như vậy... Như vậy... Quên đi, cậu nghẹn ba cái như vậy cũng không nghẹn ra. Có thể tưởng tượng được nội dung khó mở miệng cỡ nào.

"Biểu tình này của cậu là gì đây?" Lâm Trạch nhìn vẻ mặt rối rắm như ăn phải cái gì đó không nên ăn, đưa ra nghi vấn.

Thẩm Kỳ phục hồi lại tinh thần, tư thế đục nước béo cò mười phần: "Không có, chỉ là có chút mệt mỏi. ”

Giang Trăn ở một bên đăm chiêu nhìn cậu một cái.

Thẩm Kỳ cũng nhìn lại, vẻ mặt viết "Hảo huynh đệ, chỉ cần cậu không nói, muốn tôi làm gì cũng được" thấy chết không sờn.

Giang Trăn cũng nặn ra một ít biểu cảm "Yên tâm đi, vì hạnh phúc của cậu tôi sẽ mở đường cho".

Thẩm Kỳ tuyệt vọng. Cậu không dùng biểu cảm nói nữa, bởi vì cậu biết, Giang Trăn quỷ nhiều chuyện tuyệt đối có thể đem việc này dán vào sổ ghi chép "Kỳ quan nhân sinh".

Thật sự kích thích tới bay lên trời.

Lâm Trạch không biết hai người này có hoạt động tâm lý phong phú như nào, vội vàng uống một ngụm nước, lau mồ hôi một phen liền bị đạo diễn Trần "mời" lên sân khấu.

Nhân viên công tác ai nấy đều thụy nhãn mông lung, chống đỡ thân mình, cõng, khiêng, cầm dụng cụ quay chụp thoạt nhìn rất đắt đỏ và nặng nề, lững thững bên cạnh các diễn viên.

"Tới tới tới! Tất cả mau lên tinh thần! " Đạo diễn Trần giơ loa lớn, cổ họng rõ ràng không lưu loát như ban ngày, "Cảnh cuối cùng, chúng ta tranh thủ một lần qua! ”

Thẩm Kỳ đứng trước người Lâm Trạch, hai gò má ửng đỏ, cực kỳ giống cô vợ nhỏ vừa mới vào cửa. Bởi vì là trợ lý, cho nên cậu tạm thời thay thế chuyên gia trang điểm đã nghỉ ngơi điên cuồng dậm phấn cho Lâm Trạch.

Bởi vì muốn dậm phấn vào mặt, cho nên cậu nhất định phải tiếp xúc gần với làn da ấm áp của Lâm Trạch.

Bởi vì làn da ấm áp, cho nên trong đầu cậu lại bắt đầu không bình thường.

Bởi vì đầu óc không bình thường, cho nên sắc mặt cậu cũng xuất hiện màu đỏ bất thường.

Nhìn như bận rộn, kì thực đều là phù vân.

Lâm Trạch vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu, quả thực cảm thấy kỳ quái, liền hỏi ra tiếng: "Cậu không sao chứ? ”

Thẩm Kỳ nhanh chóng lắc đầu, cũng tăng nhanh tốc độ trên tay.

Lâm Trạch nhìn ngón tay cậu đang đánh nhau, lần này tin chắc là có việc, lại hỏi: "Có muốn đến bệnh viện không? ”

Thẩm Kỳ điên cuồng cự tuyệt, nghĩa chính nghiêm từ nói: "Tuyệt đối không thành vấn đề! Anh Lâm, đừng lo lắng! ”

Lâm Trạch gật gật đầu, dặn dò: " Vậy thì cậu có việc gì phải nói, đừng giấu diếm. ”

" Được!"

Thẩm Kỳ thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thoát khỏi một kiếp nạn.

Những hình ảnh không thể miêu tả kia, khoảnh khắc Thẩm Kỳ nhìn thấy Lâm Trạch, không còn là tưởng tượng nữa, mà biến thành ngọn lửa hừng hực không thể ức chế, đốt chay lực chú ý của cậu, cắn nuốt sức hành động của cậu.

Biến cậu thành một tên thiểu năng không thể hành động.

Lâm Trạch vừa đi lên mười phút, chợt nghe thấy một tiếng "cắt", Thẩm Kỳ vừa thu ghế dựa. Lúc xách ba lô định đi đón Lâm Trạch, lại nghe thấy tiếng la hét của đám đông và tiếng chạy vội vã.

Cậu quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy Lâm Trạch nằm sấp trên mặt đất, tay ôm kín một bộ vị nào đó trên người, loáng thoáng có thể nhìn thấy anh đang run rẩy.

Một lời cảnh báo phát ra từ trong tâm trí của cậu.

Hệ thống: "Cảnh báo! Sinh mệnh đối tác của ngài xuất hiện các dấu hiệu bất thường! Hãy nhanh chóng đến bệnh viện để điều trị! ”

Mi còn có chức năng này? Thẩm Kỳ cũng không rảnh truy cứu.

Nghe được những lời này, Thẩm Kỳ đột nhiên có loại sợ hãi sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Trạch nữa. Loại sợ hãi này dường như đã từng quen biết, lại khó có thể quên.

Y mhư lúc mẹ cậu qua đời.

Vì vậy, cậu vội vã cahỵ đến, lo lắng hỏi: "Anh Lâm, anh, anh làm sao vậy?"

Lâm Trạch đau đến không nói nên lời.

Thẩm Kỳ thấy rõ chỗ tay anh bịt kín là dạ dày, trong lòng có đáp án, liền gọi mấy người khiêng Lâm Trạch lên xe, hỏa tốc bay tới bệnh viện.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện người đến người đi, Thẩm Kỳ đứng ở hành lang, nghe bác sĩ tổng kết, lông mày nhăn thành bánh quai chèo.

Nói một đống lớn, tóm tắt xuống bốn chữ —— viêm dạ dày cấp tính (急性胃炎).

Cậu cùng các nhân viên khác báo cáo lại một lần nữa. Thẩm Kỳ lại trở về phòng bệnh, ngồi bên giường, nhắn tin cho Lý Nghiên.

Trễ thế này, cũng không biết chị Nghiên có ngủ hay không.

Sau khi giải thích sự tình, cậu lại nhìn về phía người trên giường bệnh.

Lâm Trạch đang ngủ thiếp đi. Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm anh xuất thần, đột nhiên nghĩ đến file trong nhóm vừa nhìn thấy.

Lần này không còn là hình ảnh nóng bỏng nữa, ngược lại là hành trình tâm lộ (*) của Lâm Trạch.

(*) hành trình chuyển biến tư tưởng.

Đặc biệt xót xa, cũng đặc biệt chăm chỉ.

Ví dụ, Lâm Trạch từng quay năm bộ phim trong vòng nửa năm, diễn viên bình thường khẳng định không chịu nổi, mà anh không chỉ chịu được, trong đó còn có hai bộ phim đoạt giải.

Công chúng điên cuồng vì "kiếm tiền không cần mạng", chỉ có người hâm mộ vì anh mà lên tiếng "cố gắng sẽ có thu hoạch".

Ví dụ, Lâm Trạch từng bị Anti-Fan tấn công. Đã có ba sự cố lớn xảy ra: những lời nguyền, đe dọa trên giấy; bánh quy kẹp đầy kem đánh răng và keo cao su; tiếng hét khủng khiếp lúc nửa đêm.

Người hâm mộ điên cuồng đau lòng, nhưng Lâm Trạch vẫn vượt qua được.

Thẩm Kỳ nghĩ: Bệnh dạ dày của anh cũng không phải ngày một ngày hai.

Lại nghĩ tới một chuyện... Mẹ nhà anh, có bệnh dạ dày còn uống cà phê khi bụng đói!

Thẩm Kỳ tức giận đến đau não, tức giận: "Thân thể mới là tiền vốn của cách mạng a thiếu niên! Mẹ nó anh có cố gắng đến đâu cũng không thể từ bỏ thân thể khỏe mạnh! Còn muốn lấy cái gì ảnh đế! Ngoài ra, nếu mua cà phê cho anh một lần nữa, tôi là chó con! Là con trai anh! ”

Đương nhiên, lời này cậu không nói ra miệng, cậu sợ.

...... Dù sao cậu nói Lâm Trạch cũng không nghe được.

Hệ thống nghe nghe được mặt đen lại: "Có một tin tốt và tin xấu, ngài muốn nghe cái nào trước?"

"Tin xấu." Thẩm Kỳ thẳng thắn.

Thà chết sớm còn hơn chết muộn.

Hệ thống cho biết: "Do tình huống bất ngờ về thể chất của đối tác của ngài, lượt thích đã giảm xuống. ”

Thẩm Kỳ khẩn trương nói: "Giảm bao nhiêu? ”

Hệ thống nói, "Ba."



Thà là bị lỗi gì còn hơn?Cái này cũng đâu cần phải báo cáo!

"Còn tin tốt thì sao?"

Thẩm Kỳ nghiến răng nghiến lợi, nếu tin tức tốt này tương tự như tin xấu ngu xuẩn này, vậy cậu nhất định phải ở trong lòng mắng chửi một trận hệ thống vô lương tâm này.

"Tin tốt là ngài đã nhận được một triệu lượt thích chỉ trong nửa giờ." Hệ thống nói.



Đây chính là cho một cái tát thưởng thêm một quả táo sao? Cái tát của mi có phải hơi nhỏ một chút không?

Hệ thống tiếp tục: "Xin vui lòng xem video."

Trong đầu tự động hiện ra sự việc hỗn loạn nửa tiếng trước.

Thẩm Kỳ gãi gãi đầu, sau đó lại trầm tư, nhìn khuôn mặt ngủ của Lâm Trạch.

Rút ra một kết luận: cậu giẫm lên phân chó một ngày cũng không lợi hại bằng Lâm Trạch.

Lâm Trạch chính là vị thần may mắn trên con đường thu thập like của cậu. Không có việc anh làm không được, chỉ có việc ngươi không thể tưởng tượng ra.

Lâm Trạch, vĩnh viễn là thần!