Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 25: Bánh quy đồng nhân



Edit by Hà Rockin.

Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và WordPress của Hà Rockin.

Thẩm Kỳ tỉnh lại trong tiếng thông báo như đòi mạng. Vừa mở mắt ra đã bắt gặp đôi mắt đen láy của Lâm Trạch.

Trông rất tinh thần.

Thẩm Kỳ thì hoàn toàn ngược lại.

Hậu quả của việc ngủ muộn dậy sớm là đầu óc choáng váng, cả người vô lực, đại não khởi động chậm chạp. Thậm chí có ảo giác của chính cậu mới là người tối hôm qua bị thương được đưa vào bệnh viện.

"Tỉnh rồi." Lâm Trạch thấp giọng nói, nghe cũng giống như vừa tỉnh, "Tối hôm qua cám ơn cậu. ”

Thẩm Kỳ vừa ngáp vừa nói: "Không cần khách khí, anh Lâm còn khó chịu? ”

Lâm Trạch nói: "Không sao đâu. ”

Thẩm Kỳ thấy sắc mặt anh so với tối hôm qua xem như hồng nhuận hơn một chút, cũng may là không có chuyện gì lớn, bằng không không có cách nào giải thích với Lý Nghiên.

...... Ngoài ra còn có một lượng lớn người hâm mộ và bạn bè.

Thẩm Kỳ nhìn xung quanh, trong phòng bệnh tư nhân hình như thiếu một người.

Cậu hỏi: "Hửm? Tiểu Trương đâu? ”

Tiểu Trương là người phụ trách an ninh của đoàn làm phim. Bình thường quản lý fan có trà trộn vào hay không, có bị thương không, có máy nào bị hỏng không, BALABALA...

Dù sao bất kể là người hay vật, chỉ cần là đồ vật có liên quan đến an toàn, hắn đều quản.

Tối hôm qua cũng tận tâm tận trách đi cùng cả đêm, mặc dù Thẩm Kỳ tìm mọi cách cự tuyệt, cũng không cách nào hắt đi ý thức trách nhiệm của Tiểu Trương.

Lâm Trạch nói: "Nói là đi hỏi bác sĩ. ”

Thẩm Kỳ gật gật đầu, cậu cũng không nhàn rỗi, dặn Lâm Trạch nghỉ ngơi một lát, xoay người xuống lầu mua đồ ăn sáng. Vừa đi vừa kiểm tra điện thoại di động, rốt cuộc là ai sáng sớm đòi mạng. Vừa đi vừa mở khóa, chấm đỏ 99+ trên WeChat dẫn đầu hấp dẫn tất cả sự chú ý của cậu.

Thẩm Kỳ không hiểu sao hoảng hốt, chuyện gì đây? Không phải lại là tin bát quái của Giang Trăn chứ?

Sự thật chứng minh cậu suy nghĩ nhiều. Giang Trăn, người trước kia đi vệ sinh có thể gửi combo mười tin nhắn thì hôm qua chỉ gửi hai tin, một là 'không sao chứ', một là 'chú ý an toàn'.

...... Hơi bất thường.

Mà mười ngày nửa tháng cũng không nói được mười câu, trong khung màu đỏ trên ảnh đại diện của Lý Nghiên là một loạt dấu chấm lửng.

...... Không chỉ là một chút bất thường.

Lật về phía trước, sau khi đại khái hiểu được tin tức của Lý Nghiên, Thẩm Kỳ Kỳ đứng tại chỗ, có chút kích động lại có chút sợ hãi.

4 giờ sáng...

Lý Nghiên: [A Trạch không có việc gì chứ? ]

Thẩm Kỳ trả lời: Không sao đâu, đã ngủ thiếp đi

[Ngày mai tôi sẽ đi thẳng đến bệnh viện, gửi địa chỉ cho tôi]

Thẩm Kỳ phát vị trí.

5:30 sáng.

Lý Nghiên: [Tôi nghi ngờ hai người có thể chất Hotsearch.]

Tiếp theo là một tấm ảnh hotsearch.

[Không tệ nha, thật không tệ]

[Xe đến trước núi ắt có đường]

[Liễu Ám Hoa Minh hựu nhất thôn](*)

......

Tại sao đột nhiên lại làm thơ vậy? Không đúng, điều quan trọng ở đây là, tại sao lại lên hotsearch?

Lý Nghiên nói không sai, từ sau khi Thẩm Kỳ làm trợ lý cho Lâm Trạch, ba ngày hai ngày lại lên hotsearch, năm lần bảy lượt đứng trước đầu sóng ngọn gió.

Chỉ thiếu ngày nào cũng ở trên Weibo.

Cậu theo bản năng mở nhóm chat vừa mới thêm, tỷ tỷ muội muội trong nhóm không chút bất ngờ - loạn hết cả lên.

Không khoa trương mà nói, cậu thiếu chút nữa bị dấu chấm than không ngừng kia làm mù mắt. Thuận tiện lại có người nào đó tổng kết ra một câu nói ship cp khá chí lý ——

Hotsearch bay đầy trời, Hơi Nước mãi mãi trường tồn.

Thẩm Kỳ rất bất đắc dĩ, cậu quyết định đi trung tâm bão táp xem rốt cuộc là chuyện gì mà lên hot search, nếu là chuyện Lâm Trạch quay phim sinh bệnh, vậy cậu không có gì để nói. Lúc ấy hiện trường hỗn loạn, nhiều người phức tạp, giám chế tuy rằng khống chế được hiện trường, nhưng cũng không thể loại trừ có người chụp ảnh gửi cho một hội paparazzi nào đó.

Nhưng nếu nó có liên quan đến cậu... Ôi, ôi! Trận chiến lớn như vậy, chắc chắn có liên quan đến cậu!

Thẩm Kỳ thấp thỏm mở weibo, nhìn thoáng qua hot search, đứng đầu bảng, từ khoá là #Lâm Trạch ngất xỉu#, phía sau còn có một chữ "bạo".

Nội dung tiêu đề này rất bình tĩnh, cũng rất bình thường, nên hẳn là sẽ không có gì kỳ quái. Cậu nghĩ.

Tuy nhiên, thứ nhìn như an toàn, kì thực ẩn giấu huyền cơ.

Thẩm Kỳ ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy nội dung liền nhắm hai mắt lại. Ôi cái đệch, vì sao nội dung liên quan toàn bộ đều là ảnh của cậu và Lâm Trạch vậy.

Nghiêm túc đấy chứ?

Không, mặc dù là Lâm Trạch ngất xỉu, nhưng mà, chủ đề chụp ảnh của anh là muốn biểu đạt chuyện Lâm Trạch ngất xỉu sao?

Anh trai paparazzi lúc chụp ảnh đã nghiên cứu nghiêm túc các kiến ​​thức liên quan đến nhiếp ảnh chưa?

Vì sao đều là ảnh đôi của bọn họ, còn làm mờ nhân viên giúp đỡ bên cạnh, Thẩm Kỳ hoàn toàn không nói nên lời.

Thoạt nhìn giống như một người ngất xỉu ảnh hưởng đến trái tim của một người khác. Thống khổ của một người làm lay động thần kinh của một người khác. Một người bị thương kéo theo biểu cảm của một người khác. Một người có chuyện, hai người mập mờ.

Hủy diệt đi, mệt mỏi không chịu nổi.

Cũng đáng thương đứa nhỏ ăn đường, sáng sớm còn phải tự mình tìm đường ăn trong kẽ hở.

Tội lỗi tội lỗi, Thẩm Kỳ sâu sắc suy ngẫm, khổ ai cũng không thể khổ đứa nhỏ, lần sau nhất định phát đường đơn giản mà rõ ràng một chút, để bọn nhỏ sống qua cơn nghiện đường.

Đang lúc cậu cố gắng suy nghĩ, Lý Nghiên gọi điện thoại tới.

Thẩm Kỳ cố gắng nói bằng tông giọng tươi sáng nhất có thể: " Chị Nghiên chào buổi sáng! ”

Lý Nghiên trầm mặc một lúc lâu: "... Chào. " Sau đó lại cao hứng cao hứng bừng bừng: "Tiểu Thẩm à, thật không nhìn ra, cậu còn có tiềm chất xào CP. ”

Thẩm Kỳ trầm mặc một lúc lâu: "Quá khen quá khen. ”

"Phản ứng không tệ, lão tổng rất hài lòng."

"Hài lòng là tốt rồi."

"Đúng rồi, trợ lý đạo diễn có nói cho cậu biết ngày mai có một cuộc phỏng vấn không."

"Đã nói đã nói."

"Bản thảo gửi cho cậu, để A Trạch học thuộc lòng cho chị! Cậu có nghe chị nói không? ”

"Nghe thấy nghe thấy."

"Vài tuần không gặp, sao cậu lại trở thành máy đọc lại? Tôi sẽ đến sớm, bữa sáng đã mua rồi, các cậu chờ tôi một lát! ”

"Đã biết chị Nghiên."

Trả lời cậu là âm thanh chờ.

Thẩm Kỳ lại trở về phòng bệnh. Tiểu Trương còn chưa trở về, chẳng lẽ là cùng bác sĩ cãi nhau?

Cậu ngồi xuống cũng không được, đứng cũng không xong, nhìn ông chủ Lâm cùng cậu leo lên võ đài - bảng hotsearch. Không hiểu sao lại tự mình lúng túng, dù làm thế nào cũng không tự nhiên.

Lâm Trạch cũng nhận ra điểm này, hỏi: "Có chuyện gì vậy? ”

Thẩm Kỳ do dự một lát: "Anh Lâm, anh lên hot search. ”

Lâm Trạch nói: "Tôi lên hot search cậu không vui sao? ”

Thẩm Kỳ vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Đương nhiên không phải! " Mấu chốt là từ khoá hotsearch của ngài không hợp!

Lâm Trạch bật cười: "Vậy cậu mặt mày ủ rũ làm gì? ”

Thẩm Kỳ: "......" Chủ yếu là sợ ảnh hưởng không tốt đến anh.

Lâm Trạch lại nói: "Căng thẳng cho tôi à. ”

Thẩm Kỳ trực tiếp xoay thẳng lên trời. Những lời này đặt ở bình thường, cậu sẽ cho rằng đây chỉ là một câu trêu chọc không thể bình thường hơn, nhưng hiện tại thì khác, tình cảnh này, giọng điệu này, quả thật là mập mờ mười phần!

Có một điều có thể khẳng định chính là, Lâm Trạch biết hai người là CP cấp trên cấp dưới. Hơn nữa đối với sự tồn tại của Siêu Thoại và fan CP hẳn là coi như biết một chút.

Thẩm Kỳ lo lắng nhất chính là, anh sẽ nghĩ gì về hành vi xào CP này.

Và... Lâm Trạch cũng thích đàn ông sao?

Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ thông suốt, Lâm Trạch cầm điện thoại di động không biết đang làm gì, Thẩm Kỳ nhìn xung quanh một vòng, cầm lấy bánh quy tối hôm qua lấy ra từ trên xe, còn lại hơn phân nửa yên lặng gặm nhắm.

Lúc trước fan tặng, không nghĩ tới lại trở thành thức ăn cứu mạng.

Muốn chia cho Lâm Trạch nếm thử... Hay là quên đi, người có bệnh dạ dày không nên ăn loại đồ khô này.

"Thẩm Kỳ."

Thẩm Kỳ còn đắm chìm trong ảo tưởng, một hơi nhét toàn bộ bánh quy vào miệng, lẩm bẩm đáp lại một câu ừm.

"Ngon không?"

Sưng không?

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to, ánh mắt màu hổ phách lóe lên ánh sáng, khoé miệng bị nhét phồng lên, Lâm Trạch ngẩn ra, lại hỏi một lần nữa: "Ngon không? ”

Đáp lại anh là cái gật đầu như gà con nhặt gạo.

Anh tiếp tục: "Chị Nghiên nói chị ấy không tiện đi lên, phía dưới có phóng viên. Kêu chúng ta chọn thời cơ tốt xuất viện." Cuối cùng, thêm một câu: "Xem ra chúng ta vẫn còn rất được chú ý."

"Chúng, ta" hai từ Thẩm Kỳ nghe được, rất là nổi bật, thật vất vả mới giảm bớt được xấu hổ bây giờ lại nổi lên.

Lúc này Tiểu Trương biến mất thật lâu vừa vặn quay về, cậu tùy tiện đẩy cửa ra, trong tay còn mang theo một cái túi nơ màu hồng, nói: "Anh Lâm, bác sĩ nói buổi chiều có thể xuất viện..."

Cứu tràng như cứu hoả, Tiểu Trương là lính cứu hỏa chuyển thế đúng hông?! Là kẻ hủy diệt hoả hoạn!

"Ừm, cảm ơn cậu. " Lâm Trạch khách khí chào hỏi, đề tài lại chuyển hướng Thẩm Kỳ, "Cậu cảm thấy thế nào? ”

Cái gì mà thế nào? Anh có muốn tui bày tỏ cảm xúc của mình không?

Thẩm Kỳ dùng sức nuốt bánh quy xuống, vẻ mặt đứng đắn: "Tôi cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn! ”

Lâm Trạch gật gật đầu: "Vẫn còn ăn? ”

"Cái gì?" Thẩm Kỳ nghi hoặc, tại sao người đàn ông này lại khiến người ta khó hiểu thế!

Anh chỉ chỉ cái túi mà Tiểu Trương xách, "Fan tặng, hình như có không ít, ngoại trừ mùi này còn những mùi khác cậu chọn đi. ”



Làm sao anh biết đây là quà của người hâm mộ? Có thần giao cách cảm giữa người hâm mộ với idol à?

Thẩm Kỳ vừa định hỏi, Tiểu Trương lại nhanh hơn cậu một bước, "Anh Lâm, sao anh biết đây là fan của anh tặng! Thật là thần kỳ! ”

Lâm Trạch biểu tình rõ như lòng bàn tay: "Bởi vì fan của tôi luôn dùng cái túi này. ”

Thẩm Kỳ và Tiểu Trương bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.

Tiểu Trương lại kinh hãi kêu lên: "Bên ngoài còn chất đống rất nhiều cái túi này, đều là anh Lâm sao? ”

Bên ngoài? Thẩm Kỳ đứng dậy kiểm tra.

Hành lang rỗng tuếch khi nãy, không biết từ khi nào, là vị fan đại hiệp nào, xếp thành một ngọn núi quà tặng nơ con bướm!

Cái lùm mía? Làm sao để chuyển mấy thứ này đây?

Lâm Trạch cũng đi ra nhìn thoáng qua, rất bình tĩnh nói với cậu: " Chuyển vào đi, cậu xem cậu muốn ăn cái gì. ”

Thẩm Kỳ: Tôi có thể từ chối không?

"Tôi đi làm thủ tục xuất viện. Đi trước ha!" Tiểu Trương nhanh như gió rời khỏi hiện trường vụ cháy.

Quả nhiên không được khen, Tiểu Trương chính là một tên tội phạm phóng hỏa.

Thẩm Kỳ tạm thời biến thành người khuân vác. Quả nhiên sự khác biệt giữa cao cấp đỉnh lưu với tiểu trợ lý là rất lớn. Vật tư tiếp ứng rực rỡ muôn màu này là nghiêm túc sao? Fan của Lâm Trạch sợ là đem cả siêu thị chuyển tới đây, không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu ngơ ngác đứng ở một bên.

"Đây đều là fan của anh tặng sao?"

Lâm Trạch lên tiếng, bảo cậu chọn tuỳ ý.

Thật đúng là cố chấp.

Thẩm Kỳ tùy tiện cầm hai hộp, phát hiện ánh mắt Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay cậu, cúi đầu nhìn thoáng qua —— bánh quy vị khoai môn.

Không có vấn đề gì, bao bì không bị hư hỏng, cũng không viết tên của mình. Khoang đã, bao bì này dường như có một chút khác với của những người khác...

Cậu nghiêm túc quan sát cái hộp rất lâu, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.

Đây là sticker tiếp ứng của CP Hơi Nước! Còn mẹ nó vẽ ảnh chibi cute của hai người bọn họ!

Cậu nhìn vào các hương vị khác trên bàn, dâu tây, nho, dừa, sô cô la, tất cả điều không có sticker.

Đây là vận cứt chó gì? Trong biển bánh quy mênh mông lại tìm được bánh quy đồng nhân, còn là CP scandal của cậu!!

Thẩm Kỳ vội vàng buông xuống, vội vàng xua tay lắc đầu, cuống quít giải thích: "Không, không phải, tôi không có ý gì khác, anh Lâm đừng hiểu lầm! ”

"Hiểu lầm cái gì?"

Ngữ khí Lâm Trạch tương đối bình tĩnh.

Thẩm Kỳ bối rối, "Anh, anh không xem hot search sao? ”

"Tôi đã xem rồi."

Sau, đó, đâu?