Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 58: Mèo ngốc, Chặn tai cho chị có đau hay không, đồ Mèo ngu ngốc...



Edit: hanna

Trong khách sạn 5 sao.

Quản gia mang hộp giữu ấm và quần áo, vội vội vàng vàng ra khỏi thang máy, đến trước một căn phòng nào đó, gõ cửa. Thượng Thanh mở cửa cho ông ấy tiến vào. Quản gia mở hộp giữ ấm ra, nhấc ra từ bên trong một phần canh sườn nấu khoai sọ, một phần xíu mại, một phần điểm tâm, "Tiểu thiểu gia, đây là do dì Vương làm đấy, cậu mau ăn đi, có phải là đói bụng lắm rồi không?"

Thượng Thanh ngồi xuống, bưng phần canh lên uống một ngụm, híp mắt... Sảng khoái quá!

Quản gia thì đi lấy quần áo ra treo lên, đây là đồ ngày mai sẽ mặc. Tiếp đó bày chăn đệm dựa theo thói quen thường ngày của Thượng Thanh, rồi mới lên tiếng: "Tiểu thiếu gia, sao đột nhiên lại không về nhà ở nữa vậy?"

Động tác Thượng Thanh ngừng lại, có một chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong nhà có một kẻ rất đáng ghét."

Quản gia nghiêm túc nói: "Là nhân viên bảo mẫu hay vệ sĩ nào có vấn đề sao? Cậu nói chú nghe, chú sẽ cho họ đi ngay."

Thượng Thanh lắc đầu, "Thôi, đi không nổi đâu chú. Tóm lại, mấy ngày này cháu sẽ không ở nhà, khi nào cần thứ gì thì nhờ chú mang quan giúp."

Đầu quản gia hiện một loạt dấu chấm hỏi nhưng vẫn đáp, "Dạ, tiểu thiếu gia. Có việc gì cậu nhớ liên lạc với chú đấy." Trong lòng quản gia còn đang suy nghĩ, một lát nữa trở về nhất định phải kiểm tra kỹ công tác của mọi người một phen, xem coi rốt cục là ai khiến tiểu thiếu gia không vui.

Thượng Thanh ngủ lại khách sạn một đêm cũng không thực sự quá yên ổn, luôn cảm thấy sẽ có có rắn bò lên giường. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngày tiếp theo là rằm tháng bảy, dân gian thường gọi là Tiết quỷ. Tương truyền, khi Quỷ môn quan mở ra, âm hồn sẽ được trở về nhân gian.

Vì đã hẹn trước với Thiệu Ngôn sẽ cùng đến thủ vệ Quỷ môn quan, hai giờ chiều hai người đã thấy nhau ở khu vực mà mình phụ trách. Vừa nhìn thấy, Thiệu Ngôn sợ hết hồn, "Cậu làm sao thế? Cái đôi mắt gấu trúc to bự chảng kia là sao? Ngủ không ngon à?"

Thượng Thanh bực bội 'Ừ' một tiếng.

Thiệu Ngôn cảm thấy tò mò, "Cậu mơ thấy ác mộng à? Kỳ ghê, loại ác mộng nào mới hù doạ được cậu vậy?"

Thượng Thanh tiếp tục ỉu xìu như bánh đa ngâm nước, không phải là mơ thấy ác mộng có được không! Y mơ thấy Phó Liễm Tri biến thành một con rắn siêu to, chiếm lấy toàn bộ nhà y, hơn nữa còn thả ra rất nhiều con rắn nhỏ. Y vừa về nhà liền nhìn thấy trên đất toàn là mấy con rắn lít nha lít nhít trườn tới trườn lui. Thiếu chút nữa y liền đốt trụi nguyên căn biệt thự kia luôn.

Sau khi tỉnh giấc, điều duy nhất khiến y vui vẻ chính là Phó Liễm Tri là nam, sẽ không sinh ra bé rắn nhỏ...

Thiệu Ngôn móc một bình nước ép rau củ ra từ ba lô sau lưng, "Cho nè, uống lấy lại tinh thần đi. Tuy nói Quỷ môn quan đến tối mới mở ra nhưng lúc xế chiều đã có âm hồn thoát ra du đãng rồi đó, chúng ta phải tỉnh táo lên!" Vừa tới Tiết quỷ, giới huyền thuật liền không đủ nhân lực, tuy bọn họ chỉ có hai người nhưng phải trấn thủ một khu vực rất lớn, không thể buông lỏng cảnh giác được.

Quả nhiên, y như lời Thiệu Ngôn nói, chiều mới ba bốn giờ, trên đường số lượng âm hồn đã bắt đầu tăng mạnh. Hôm nay âm khí rất thịnh, quỷ hồn có hồn lực dồi dào, hồn thể đều rất rõ ràng. Có đôi khi nhìn thoáng qua, Thượng Thanh cũng không nhận ra đó là quỷ hay là người. phihan.wordpress

Một người đàn ông xách một cái cặp da nam công sở đi tới, theo sau là một người phụ nữ đã lớn tuổi, cằn nhằn liên miên mà rằng: "Lại cứ đi nhậu hoài, nhậu nhẹt không tốt cho thân thể, nói bao nhiêu lần mà sao anh không nghe vào tai nhỉ?! Tan làm thì về nhà với vợ, nấu vài món ăn, xem ti vi, không tốt sao? Thực là, y hệt lão cha nhà anh!" Người đàn ông kia sờ sờ cái cổ, cảm thấy sau cổ có chút lạnh, liền nhìn hai bên một chút rồi chui vào quán cơm nhỏ mà đã hẹn với bạn.

Một bé gái mặc đồng phục học sinh nhảy chân sáo về nhà, cặp sách màu hồng nhạt phía sau lắc bên này lắc bên kia, tâm tình phần khởi của bé bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Một ông lão mặc chiếc áo phông trắng cũ đi theo bên cạnh cô bé: "Nam Nam chạy chậm thôi, ông sắp không đuổi kịp cháu rồi! Thành tích trong cuộc thi hôm nay cháu đừng nói với ba, không là ba lại mắng cháu đấy. Chờ mẹ cháu trở về rồi hẵng bí mật nói cho mẹ cháu biết nha..."

Một người phụ nữ tầm ba mươi bốn mươi tuổi, khí chật cực kỳ trầm ổn điền đạm bước từ trên xe xuống, đi vào một cửa hàng thức ăn nhanh trên được, gọi một phần khoai chiên rồi vội vội vàng vàng lái xe đi. Một bệnh nhân nam trẻ tuổi vẫn luôn đi theo sau cô ấy, nói: "Bác sĩ Vương, cảm ơn cô đã đồng ý phẫu thuật cho tôi. Mấy ngày cuối cùng tôi sống rất tốt, không hề thấy đau chút nào..."

Dòng người trên đường xuôi ngược, đủ các loại sắc thái nhân gian.

Bỗng nhiên, Thượng Thanh vươn tay, bắt lấy một thân ảnh.

Đó là một tên thanh niên đầu cắt moi nhuộm vàng, vẻ mặt gian trá, lúc bị tóm lập tức lớn tiếng ồn ào: "Oái oái oái, mày là ai? Sao lại bắt tao?"

Thượng Thanh xách cổ áo gã lên, "Trộm cái gì, xì ra đây mau!"

Đôi mắt đầu cắt moi đảo láo liên, "Mày nói cái gì đó? Ai trộm đồ hả? mắt mày thấy tao trộm lúc nào? Tao nói cho mà biết, mày đang vu khống tao, tao muốn kiện mày."

Thiệu Ngôn lại gần: "Giỏi lắm, đây là coi chúng ta làm cảnh sát đây mà! Cậu mới chết được một thời gian ngắn thôi đúng không? Chẳng lẽ chưa từng gặp phải Huyền thuật sư à?"

"Huyền thuật sư?" Đầu cắt moi sợ sun vòi, lập tức trở mặt, nịnh nọt nói: "Ôi chao, xin lỗi hai vị đại sư quá, vừa nãy là em không đúng, em đáng chết... Cái kia, em chỉ có cái tật xấu trộm vặt thôi, chưa bao giờ hại người cả! Hai vị có thể thả em hay không?"

Thượng Thanh thiếu kiên nhẫn vươn tay ra, "Trộm cái gì, lấy ra đây!"

Đầu cắt moi vẻ mặt nhăn nhó, bất đắc dĩ móc ra từ trong túi, đặt lên tay y. Thượng Thanh cúi đầu nhìn, một nhúm đỏ đỏ hồng hồn... Chu choa, là một cái quần lót nữ màu đỏ a.

Thiệu Ngôn cực kỳ quá đáng mà cười thành tiếng, vẽ trận pháp ngay tại chỗ, đạp đầu cắt moi kia vào trong trận pháp, tiễn người về địa phủ. Lại quay đầu nhìn lại thì thấy Thượng Thanh đang cau mày cầm khăn giấy chà tay. Thiệu Ngôn nhịn cười an ủi y: "Hướng tích cực mà nghĩ thì đồ tên đó có thể trộm được nhất định là đang phơi ở bên ngoài, ít nhất đã giặt qua rồi."

Thượng Thanh:... Không cảm thấy được an ủi chút nào, cảm ơn!

Hơn ba tiếng đồng hồ, hai người giống như cảnh sát đi tuần tra khắp nơi, chỉ có bắt được vài âm hồn trộm vặt linh tinh như đầu cắt moi lúc trước. Ác quỷ chân chính phải đợi sau khi Quỷ môn quan mở ra mới thấy mặt.

Mùa hè, trời tối muốn, mắt thấy mặt trời mới hạ xuống một nửa sau ngọn núi, Thiệu Ngôn lau đi mồ hôi trên trán, "Chúng ta đi ăn cơm tối trước đi, đến đêm còn có một trận đánh ác liệt đấy."

Thượng Thanh không có ý kiến phản đối. Vừa hay khu vực hai người phụ trách có một phố ăn vặt nhỏ, bọn họ rẽ vào góc phố đó, tuỳ tiện tìm một quán bán mì. Mì lên rất nhanh, một bát mì nước lớn, nước dùng màu trắng sữa, phía trên thả chút sa tế đỏ, sợi mì chắc nịch, bên trên thả bao nhiêu là thịt làm topping, khiến người ta vừa nhìn là chảy nước miếng. Hai người liếc nhìn nhau, cùng lúc cúi đầu vùi mặt vào bát mà ăn.

Đang ăn, chợt nghe phía sau vang lên một thanh âm: "Hế lô mọi người, đây là Review mỹ thực Manh Điềm ~ Xin chào mọi người, mình là Manh Điềm, lại gặp mặt mọi người nha! Hôm nay nóng quá à, Manh Điềm không muốn đi xa cho nên tuỳ tiện tìm một quán mỳ gần nhà, không biết ăn có ngon không nữa! Chúng ta trước tiên xem thực đơn một chút đi, ăn cái gì mới được đây nhỉ...?"

Phía sau truyền tới âm thanh lật tờ menu, "Mì thịt bò mười ba tệ một tô, mì bò kho mười lăm tệ một bát... Không đắt lắm đâu nè, ông chủ, cho cháu một phần mì bò kho, thêm hai trái trứng gà, một cái đùi gà om, một đĩa đậu phộng rang muối nha!"

Ông chủ đứng từ xa nói rằng: "Cô nhóc nhỏ, mì nhà chú đây nhiều lắm đó, cháu ăn hết nổi không?"

Manh Điềm: "Ông chủ yên tâm, ăn không hết cháu đóng gói mang về." Nói xong cô bé quay đầu lại nhìn màn hình điện thoại, không rõ trên làn đạn nói cái gì, liền nghe cô bé cười hì hì trả lời: "Nào có doạ chú chủ quản sợ nhảy dựng lên chứ, sức ăn của người ta cũng bình thường thôi mà!"

Nói rồi bỗng nhiên vang lên riếng rầm một cái, cô gái trẻ kinh ngạc thốt lên: "Úi, lỡ tay làm đồ hết ống đũa rồi, xin lỗi chú chủ quán ạ! Ủa? Nhưng mà vừa nãy mình có đụng đến ống đũa đâu nhỉ? Hình như mình còn chưa nhúc nhích luôn á!" Cô bé sắp xếp lại ống đũa, rồi nói với làn đạn rằng: "Này nha, mấy người còn nói có quỷ? Sao trên đời này có thể có quỷ được? Cho dù có quỷ mình cũng không sợ đâu, trong cửa tiệm còn rất nhiều người mà!"

Chưa trò chuyện được vài câu, ông chủ liền bưng mì tới rồi. Manh Điềm còn đang nói giỡn trên làn đạn: "Đúng vậy, mì lên siêu nhanh luôn. Bời vì mình quá đói bụng nên mới chọn đại một quán, mà ôi chao, mình nghe mùi vị ngon lắm, thơm lắm luôn ý!"

Lúc này, bất chợt làn đạn lít nha lít nhít chữ, cô vội ghé sát vào nhìn: "Cái gì cơ cái gì cơ? Mọi người nói nhanh quá! Cẩn thận... cẩn thận trên đầu?"

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy cây quạt trần trên đỉnh đầu lảo đảo một vòng, rồi trực tiếp rơi thẳng xuống!

Manh Điềm thét to một tiếng, phản ứng không kịp, chỉ có thể ngồi xổm xuống, từng kẽ chân tóc đều cảm nhận được khí lạnh thổi qua!

Rầm một tiếng lớn –

Thật lâu sau, Manh Điềm mới dám ngẩng đầu lên, trong lúc hốt hoảng phát hiện mình không bị thương ở đâu cả, cái đầu vẫn còn trên cổ, ngay cả tóc tai cũng không thiếu một sợi. Cô vội quay đầu, nhận ra có một thiếu niên đang đứng bên cạnh mình, thiếu niên đang vươn tay bảo vệ cô. Không biết có phải là ảo giác của cô không mà dường như cô nhìn thấy nơi mu bàn tay của thiếu niên hơi phát sáng thì phải?

Chỉ là ngay lập tức, cô nhận ra đây không phải là lúc nên ngẩn người, cô bật dậy lên xem tay của thiếu niên kia: "Cậu không sao chứ? Cám ơn cậu, cám ơn cậu nhiều lắm! Cậu có bị thương không, có cần đi bệnh viện không?"

Sau đó cô hơi chút sửng sốt, vì u là trời, em trai này đừng nói trên tay có một vết thương, thậm chí cả vết lằn đỏ cũng không có luôn! Cái quạt gay hoạ cách hai người một đoạn rất xa, rơi vỡ thành năm sáu mảnh, chỉ có cánh quạt là còn hơi chuyển động một chút, vừa nhìn liền biết là bị người đánh văng ra. Manh Điềm kinh ngạc, đây là sức phòng ngự của làn da người bình thường ư? Cứng đối cứng với quạt rơi mà lông tóc vô thương ư?

Ông chủ quán mì cũng chạy tới, vừa nãy mọi chuyện quá kinh hãi, tô mì trên tay cũng hất đi luôn, "Mấy đứa có sao không? Xin lỗi nhiều nha, cái quạt này mới thay năm ngoái thôi mà, sao lại đột nhiên rớt xuống được nhỉ... Hai, hai đứa có muốn đi bệnh viện kiểm tra lại không? Có vấn đề gì tiền thuốc thang chú thanh toán toàn bộ!"

Thượng Thanh nhận lấy giấy ăn Thiệu Ngôn đưa tới, lau tay nhìn dang Manh Điềm hỏi: "Chị có bị làm sao không?" Manh Điềm ngơ ngác lắc đầu. Thượng Thanh liền trả lời ông chủ: "Chúng cháu đều không có việc gì đâu chú."

Ông chủ liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, liên tục áy náy nói xin lỗi, còn nói bữa cơm này để chú ấy mời, hai người nhất định phải ăn xong mới được đì, hơn nữa sau này mà tới đây ăn mì đều sẽ được giảm giá.

Kỳ thực Thượng Thanh và Thiệu Ngôn đã ăn gần xong rồi, còn Manh Điềm một ngụm cũng chưa được cho vào miệng, cho nên ba người cũng không đi nữa. Thừa lúc ông chủ đang làm món ăn mới, Thượng Thanh đánh giá Manh Điềm, cô gái này trên người có oán niệm quấn thân, giống như thể cô ấy đã làm một việc xấu khiến người ta phải thống hận dã man vậy, cũng chẳng trách cái quạt trần kia lại rơi xuống đầu cô gái.

Hơn nữa hôm nay còn là Tiết quỷ, nếu không phải tình cờ gặp y, có lẽ cô gái này đêm nay đã bỏ mạng tại đây.

Manh Điềm báo bình an với khán giả trong phòng livestream, sau đó tắt live đi, ngẩng đầu liền thấy hai anh đẹp trai ngồi đối diện đều đang nhìn mình. Cô sờ sờ mặt mình, "Xin hỏi, tôi có chỗ nào bất thường không? À, vừa rồi còn chưa nghiêm túc cảm ơn hai người, chuyện đó, tôi tên là Vương Manh, tên trên mạng là Manh Điềm, là một food blogger, nhưng mà không có quá nhiều fan hâm mộ. Không biết hai người có cần quản cáo gì không? Tôi có thể miễn phí quảng cáo cho hai người, ngày hôm nay thực sự là quá cảm ơn hai người luôn."

Thượng Thanh nói một tiếng không có gì, lại hỏi; "Gần đây, có phải là chị luôn gặp xui xẻo đúng không?"

Manh Điềm sững sờ, "Tại sao nói như vậy?"

Thượng Thanh nhìn khuôn mặt cô: "Vẻ ngoài của chị còn trẻ, nhưng năm nay đã 25 tuổi. Từ nhỏ đến lớn sống cùng bà nội, không thân với cha mẹ, chưa từng yêu đương. Năm 3 tuổi chị bị rơi vào một cái giếng cạn, may mà được người vớt lên. Năm 19 tuổi, bà của chị qua đời, chị thương tâm muốn chết. Năm ngoái chị phải làm phẫu thuật viêm ruột thừa. Đây là ba kiếp nạn lớn trong số mệnh của chị, chị đều đã bình an vượt qua."

Manh Điềm mới đầu còn có chút ngây ngẩn, nghe đến đoạn cuối thì vô cùng bối rối, "Cậu... cậu từ đâu mà biết những chuyện này? Cậu là từ công ty giải trí khác phái tới hả? Muốn lôi kéo tôi ư?"

Thượng Thanh và Thiệu Ngôn liếc nhìn nhau, đến lượt Thiệu Ngôn ra trận. Anh lấy chứng minh thân phận Vân Hoa Quan của mình ra, giải thích thân phận của hai người, rồi mới lên tiếng: "Bọn em cảm thấy trên người chị có lẽ là có chút vấn đề."

Thượng Thanh lặp lại một lần nữa, "Gần đây có phải là chị rất xu, nhiều lần thiếu chút nữa bị thương nặng đúng không?"

Manh Điềm yên lặng lấy di động ra, tìm kiếm thông tin về Vân Hoa Quan kiểm tra một chút, ấy thế mà thực sự tra được tên và ảnh chụp chính xác của Thiệu Ngôn... Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, hồi tưởng lại nói: "Nếu ngẫm kỹ lại, đúng là như thế... Hôm qua tôi thiếu chút nữa bị ô tô đụng trúng, hôm trước lúc phơi quần áo thì lại bị té xuống lầu, trong khi rõ ràng trên ban công vẫn có lan can." Trái tim cô đập loạn lên: "Đại sư, có phải tôi bị thứ gì quấn lấy không?"

Thượng Thanh lấy la bàn ra, nhìn mấy lần, "Nhà chị có cách chỗ này xa không? Có thể đến nhà chị nhìn qua một chút không?"

Manh Điềm lập tức đáp: "Không xa, ở ngay tiểu khu bên cạnh thôi, chúng ta bây giờ liền đi đi!"

Không đoái hoài tới ăn mì nữ, cô nhờ ông chủ đóng gói lại, dẫn hai người trở về căn nhà mình đang thuê. Thượng Thanh đi tới cửa căn nhà kia liền cảm thấy từ bên trong có từng trận sát khí truyền ra. Cũng may là thời gian chưa được bao lâu, nếu như kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa, sát khí bốc hết ra ngoài, chỉ sợ cả toà nhà này cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Manh Điềm mở cửa, thấp thỏm đứng nghiêng sang một bên, "Hai người tuỳ tiện xem."

Thượng Thanh và Thiệu Ngôn bước vào nhà, lập tức bước tới trước cửa căn phòng phát ra sát khí nặng nhất, "Gian phòng này là phòng gì?"

Vẻ mặt Manh Điềm lập tức sợ hãi, "Đó, đó là phòng ngủ của tôi..."

Thượng Thanh: "Mở ra."

Cửa phòng ngủ không khoá, Manh Điềm run rẩy xoay chốt cửa ra. Đó là một căn phòng của con gái rất bình thường, cửa sổ để mở, giường đệm có hơi chút ngổn ngang, drap và vỏ bọc chăn in hình vẽ nhân vật hoạt hình rất đáng yêu. Bên cạnh là một chiếc ghế đang vắt vài bộ quần áo, một cái bàn học nho nhỏ, trên bàn bày mỹ phẩm, sách cùng với mấy con tượng được nặn bằng đất sét.

Manh Điềm nhìn căn phòng ngủ quen thuộc, mà lại không dám đi vào, "Trong, trong đó có phải có quỷ không?" Bàn tay cô túa mồ hôi, "Nửa năm nay, lúc ngủ tôi thường cảm thấy có gì đó nằm ở trên ngực tôi, bên tai còn vang lên âm thanh giống như tiếng hít thở hoặc tiếng trẻ con khóc... Có lúc tôi còn cảm giác được hình như đồ đạc của mình bị đụng tới... Tôi vẫn luôn cho là do mình bị áp lực tâm lý quá lớn, còn đi khám bác sĩ tâm lý nữa." Cô quả thực muốn bật khóc ngay tại chỗ, "Tôi tôi tôi... tôi thực sự bị thứ gì quấn lấy ư?"

Thượng Thanh không đáp lại, một mình đi vào phong ngủ, chuyển quanh một vòng, cầm lấy một con tượng đất, hỏi: "Thứ này từ đâu ra?"

Manh Điềm nhớ lại hiện tượng bất thường xảy ra với mình, mất tập trung nói: "Là em họ tôi cho tôi."

Thượng Thanh: "Em họ của chị hiện tại đang sống với chị à?"

Manh Điềm gật đầu: "Con bé vừa mới tốt nghiệp, lương không cao, đúng lúc chỗ này của tôi còn thừa một gian phòng nên tôi bảo con bé đến đây ở. Ấy, cậu cẩn thận chút, đừng làm rơi vỡ..."

Chỉ là, lời này của cô còn chưa nói hết, đã thấy Thượng Thanh buông tay, tượng đất kia trực tiếp rơi thẳng xuống đất. Manh Điềm hít một ngụm khí lạnh, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy nó kia đột nhiên dừng lại. Như thể có một thứ đồ vật trong suốt tiếp được nó, giúp nó lơ lửng ở giữa không trung.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên một trận cười khiến người ta sởn cả tóc gáy. Tiếng cười kia thập phần quỷ dị, nghe qua thì như thể là tiếng trẻ con cười, nhưng cẩn thận nghe lại thì lại thấy có mang theo cả tiếng khàn khàn âm u. Đôi môi Manh Điềm run run, chỉ cảm thấy máu nóng trong người dâng trào đến tận đầu, chân tay bỗng dưng lạnh ngắt, toàn bộ tế bào trong người như đang reo hò: Mau chạy đi!

Đúng lúc đó, con tượng đất đang đình trệ ở giữa không trung đột nhiên vặn vẹo, nó giống như một mũi tên sắc bén nhắm thẳng Manh Điềm mà bắn tới. Thượng Thanh lanh tay lẹ mặt quăng một lá bùa ra, ngăn cản con đường phía trước tượng đất đó. Tượng đất tựa hồ như rất kiêng kỵ lá bùa, dứt khoát chuyển ngoặt sang một phương hướng khác.

Thiệu Ngôn tiến lên một bước, chắn trước mặt Manh Điềm, lấy ra pháp khí của mình và hỏi rằng: "Đây là thứ gì thế? Sao anh lại cảm nhận được một luồng âm khí?"

Thượng Thanh xoay qua một bên né tránh công kích, động tác rất ung dung bình thản, rõ ràng là không coi vật này ra gì, "Âm khí không phải do nó, còn có thứ khác đang ở đây."

Vào lúc y vừa phân tâm nói chuyện, tượng đất kia như thể nhìn ra được thời cơ, cái miệng to bằng hạt đậu tương đột nhiên mở ra, trong miệng đen ngòm ồ ồ toát ra hắc khí. Thượng Thanh không chịu lùi bước, giơ tay bấm một đạo chỉ quyết, thu toàn bộ hắc khí đó vào trong lòng bàn tay. Nơi này là khu căn hộ, thứ này một khi thoát ra rất dễ dàng làm hại người khác.

Mà cùng lúc đó, kệ để đồ bên ngoài phòng khách bỗng nhiên đung đưa, hoá ra trên kệ này cũng có đặt mấy đồ chơi đất sét nung y hệt. Mấy con tượng đất đồng thời bay lên, mục tiêu vẫn là Manh Điềm đứng ở sau lưng Thiệu Ngôn. Thiệu Ngôn đang bày trận, lúc nghe thấy thanh âm quay đầu lại thì đã chậm.

Thượng Thanh móc cây kim truỳ ra, đang định tung kim truỳ về phía này, động tác đột nhiên ngừng lại, "Ủa?"

Manh Điềm trơ mặt nhìn những con tượng đất cứng như một cục đá đang phóng vọt tới chỗ mình, chỉ cảm thấy trong nháy mắt thôi mình sẽ bị món đồ chơi nhỏ đó đánh cho chảy máu vỡ đầu...

Đột nhiên, một tiếng kêu thê thảm vang lên, một cái bóng màu đen nhảy vọt đến trước mặt cô, gào rống một tiếng rung chuyển với đám tượng đất đang lơ lửng trên không trung. Mấy con búp bê như bị giật mình, lung lay giữa không khí vài cái rồi bỗng nhiên trực tiếp rơi thẳng xuống đất, va chạm vỡ tan tành.

Thượng Thanh cũng thu lại hết thảy hắc khí, tiếp đó đánh một lá bùa vào thân thể con rối đang đối chiến với y. Lá bùa bọc tượng đất lại như xác ướp, không thể động đậy được. Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có bóng đen kia vẫn đang che chở ở trước mặt Manh Điềm, nửa bước cũng không lùi.

Manh Điềm sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên tiến lên một bước, vươn tay ra, "...Bé Mỡ?" Bóng đen kia quay đầu lại, há há miệng, phát ra một tiếng kêu mềm mại, rõ ràng là tiếng mèo kêu. Manh Điềm bất chợt vừa khóc vừa cười, ngồi xổm xuống muốn xoa xoa bóng đen ấy, "Bé Mỡ! Quả nhiên là em a! Em không đi đầu thai à? Sao vẫn còn đi theo bên cạnh chị?"

Chỉ là tay cô lần này đến lần khác đều xuyên qua cái bóng, cái gì cũng không sờ được. Bé Mỡ ngoan ngoãn cọ cọ lên tay cô, cái đầu mềm mại nho nhỏ đụng nhẹ vào lòng bàn tay cô... rồi nằm ngửa ra, lộ ra cái bụng. Manh Điềm cười khúc khích, nước mắt lại lã chã theo cằm nhỏ xuống, "Chị không thèm sờ bụng em đâu, em lại dụ dỗ người thi hành pháp luật!"

Chú mèo nhỏ vặn người, phát ra một tiếng kêu nhỏ nhỏ, mềm nhũn "Meow~"

Thượng Thanh nói rằng, "Con mèo này lúc còn sống có lẽ đã mở linh trí, không rõ vì sao sinh mệnh nó lại quá ngắn, chưa kịp tu luyện có thành tựu thì đã chết rồi, cho nên linh hồn so với nhưng con mèo khác thì mạnh mẽ hơn nhiều."

Manh Điềm mau chóng lau nước mắt, "Nó vẫn luôn đi theo tôi sao?"

Thượng Thanh gật đầu, "Đám tượng đất kia bị người ta đổ đầy sát khí cùng oán niệm, chỉ cần chị tiếp xúc lâu dài, vận thế cả đời sẽ bị giảm sút. Lúc đó chị không phải xảy ra chuyện tử vong ngoài ý muốn thì cũng là bị âm hồn nhìn chằm chằm hại chết. Lúc trước mấy lần chị không có việc gì đều là do nó giúp chị cản tai."

Manh Điềm ngẩn người, lần thứ hai nhìn về em mèo ngốc đang lật ngửa bụng, bỗng nhiên nhào tới ôm bé mèo gào khóc: "Chị vô dụng quá bé ơi! Khiến em chết rồi còn phải giúp chị cản tai. Chị chỉ là một con sen ngu ngốc thôi mà, em chết rồi thì mau đi đầu thai đi, còn trông chừng chị làm gì chứ..."

Bé Mỡ thấy cô khóc nức nở, mãi hồi lầu mới vươn đệm thịt lên nhấn nhấn lên gò má cô: Ôi chao, sen ơi đừng khóc mà! Hầy, đây đệm thịt đây, cho sen nắm một chút nè ~ Chỉ được nắm một chút thôi đó nha!

Cảm nhận được luồng lạnh lẽo trên mặt, Manh Điềm khóc càng lợi hại hơn, "Chặn tai cho chị có đau hay không, đồ mèo ngu ngốc..."

Cô khóc đến mười mấy phút, dưới sự an ủi của Thiệu Ngôn mới dừng lại, liền nghe Thượng Thanh nói rằng: "Nếu như chị nguyện ý, tôi có thể đưa nó đi đầu thai. Nó rất có linh tính, đời sau có khả năng cao được đầu thai làm người."

"Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý!" Manh Điềm vội vàng lau khô nước mắt, liều mạng gật đầu, luống cuống tay chân móc ví ra, tiền mặt, thẻ ngân hàng, di động... các kiểu, "Cần phải làm pháp sự phải không? Làm cho bé nhà tôi pháp sự tốt nhất, tôi sẽ trả tiền, bao nhiêu tiền cũng trả! Để bé đời sau đầu thai vào một gia đình tốt, không phải chịu khổ, nên được hưởng phúc..."

Thượng Thanh rút ra từ trong tay cô một tờ tiền mặt, "100 tệ là đủ rồi."

Y vẽ một tấm bùa vãng sinh, vươn tay dán lên cái bụng mềm mụp lông xù xù kia. Suy nghĩ một chút, y lại gảy một tia công đức cho mèo nhỏ. Trên người quấn công đức, đời sau sẽ không chịu khổ.

Hào quang màu trắng từ trên người chú mèo dần tản ra xung quanh, mèo nhỏ ngiêng đầu, có chút mơ hồ, "Meow~"

Manh Điềm nhịn nỗi chua xót nơi hốc mắt, xoa xoa lỗ tai nó, "Bé ngoan mau đi đầu thai đi, kiếp sau phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, không được nghịch ngợm nữa, nghe chưa?"

Mèo nhỏ: "Meoooww~"

Âm cuối còn vang vọng, chỗ đó đã không còn bóng hình của bé mèo. Manh Điềm hít sâu một hơi, áp chặt tiếng khóc nơi cổ họng, cưỡng ép bản thân đến nỗi cổ đều đau. Đây là chuyện tốt, hà cớ gì phải khóc đây... Song mặc dù nghĩ như vậy nhưng nước mắt vẫn cứ từng giọt từng giọt như trân châu mà lăn xuống.

Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một tờ giấy, Thượng Thanh nói rằng: "Đây là thứ trong bụng con tượng đất kia, chị xem chút đi." Manh Điềm cúi đầu nhìn, trên đó viết tên và bát tự của cô, mà chữ viết kia... trông cực kỳ quen mắt. Thượng Thanh nói tiếp: "Chuyện liên quan đến người chị tự mình xử lý, tượng đất này thì để chúng tôi mang đi." Y nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian không còn sớm, Quỷ môn quan chẳng mấy chốc sẽ mở ra, bọn họ không thể nán lại đây lâu thêm nữa.

Thiệu Ngôn thu lại pháp khí của mình, anh vừa nãy mới bày ra một trận pháp trừ ta, quét sạch hết thảy âm khí cùng uế khí trong căn nhà này giúp cô gái trẻ. Manh Điềm tỉnh táo lại, tiễn hai người ra khỏi cửa: "Cảm ơn hai vị đại sư, đợi mọi chuyện giải quyết xong, tôi sẽ đến Vân Hoa Quan dâng hương."

Thượng Thanh và Thiệu Ngôn nào có để ý mấy cái này, phất phất tay với cô rồi xuống lầu.

Manh Điềm quay người, lần thứ hai quay về nhà mình, nhìn tờ giấy kia mà trong lòng phát lạnh. Cô tự nhận mình chưa từng làm gì có lỗi với người này, nhưng đối phương thế mà lại muốn hại chết cô!

Quả thực là lòng dạ khó lường, ngày hôm nay cô xem như đã tự thân trải nghiệm!