Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 59: Quỷ môn, Một cái đầu rồng khổng lổ từ bên trong ló ra...



Edit: hanna

Hai người Thượng Thanh và Thiệu Ngôn vừa mới đi tới tiểu khu liền nhìn thấy cách đó không xa có một đạo oán khí phóng lên tận trời. Bọn họ không hề do dự chạy tới, phát hiện là Tôn Ngu dẫn theo hai vị sư đệ vây công một con oán quỷ.

Oán quỷ kia cả người toả ra khí đen, giống như không sợ chết mà đấm đá lung tung muốn lao ra khỏi vòng vây, vừa nhìn trái nhìn phải, liền xông về phương hướng của Thượng Thanh. Thiệu Ngôn ở phía sau thầm mặc niệm cho nó một giây: Toàn bộ 365 độ, hà cớ sao ngươi lại chọn nơi này cơ chứ?

Oán quỷ còn chưa biết mình đã chạy nhầm vào tử địa, nó chỉ cảm nhận được mùi vị thịt tươi sống, muốn bắt một người sống để khai trai. Nhưng mà nó chưa kịp chạy tới gần, một tấm bùa bay vèo tới, đập trúng vào ngực nó. Như thể bị một quả đạn pháo bắn trúng, thân thể khổng lồ béo mập của con quỷ bị bắn ngược ra phía sau, thân hình lập tức rút nhỏ đi một phần ba.

Tôn Ngu lập tức bước vài bước đuổi theo, mấy cái pháp khí đồng thời mở ra, thu oán quỷ lại. Sau khi chiến đấu kết thúc, nhân mã hai phe ngay cả chào hỏi cũng không kịp làm, Tôn Ngu chỉ vòng tay tỏ ý cảm tạ từ phía xa, rồi lại tiếp tục dẫn đám sư đệ tiếp tục chạy tới một khu vực khác.

Thiệu Ngôn nhìn ông ta đi xa, nói rằng: "Khu vực mà Tôn đạo hữu phụ trách hẳn là có một cánh Quỷ môn quan đã mở, nhìn qua âm khí thật nặng, hẳn là rất bận rộn đây."

Anh ta còn quay đầu an ủi Thượng Thanh, "Chú em yên tâm, chỉ cần không có Quỷ môn quan mở ở khu vực của chúng ta, sẽ không phải bận rộn như vậy."

Thượng Thanh nhìn anh ta một cái, cảm giác được sau lưng anh ta flag bay phấp phới.

Khi tia nắng cuối cùng tắt lịm, toàn bộ đại lục như thể có thuỷ triều dâng lên, âm khí như sóng biển cuồn cuộn ập tới, mặt trăng cũng phải trốn vào trong tầng mây.

Sóng sau ập lên sóng trước, đám âm hồn càng lúc quỷ lực càng mạnh. Thượng Thanh và Thiệu Ngôn bắt được một âm hồn đang định hại người, còn chưa kịp tiễn nó đi, bất chợt cảm giác được trong không khí có một tia gợn sóng cực kỳ bất thường.

Hai người song song quay đầu lại, chỉ thấy dưới bầu trời đen kịt bỗng dưng có một cái khe xuất hiện. Khí tức âm u lạnh lẽo từ kẽ hở truyền tới, khe hở cùng lúc càng mở rộng, một cánh cửa lớn chậm rãi tách ra.

Quỷ môn quan, mở rồi.

Thiệu Ngôn: "Ủa..." Anh ta cảm thấy sao hôm nay mồm mình ăn cái gì mà thiêng đíu chịu được ấy nhỉ?

Thượng Thanh cũng không tốn nhiều thời gian suy nghĩ mấy chuyện này, mà chỉ thấp giọng nói một câu: "Chú ý, tới rồi!"

Quỷ môn quan mở ra là để cho nhóm âm hồn trở về nhân gian. Nói cách khác hôm nay chính là ngày tết đầu năm của bọn họ, bọn họ có thể tuỳ ý đi lại trên dương thế, trở về thăm nhà thăm người thân một chút. Nhưng đồng thời, trong đó có rất nhiều ác quỷ đáng lẽ ra đang bị cầm tù dưới địa ngục, bằng một cách nào đó mà lặng lẽ trốn ra được. Chuyện Huyền thuật sư phải làm chính là bảo vệ đại môn, túm hết đám ác quỷ có ý đồ chạy trốn kia trở về.

Quỷ môn quan mở trong chớp mắt, vô số âm hôn từ giữa lao ra. Hồn thể của bọn họ màu trắng hoặc màu xám, đều là đặc điểm của quỷ hồn bình thường không làm được chuyện ác. Thượng Thanh và Thiệu Ngôn phân chia nhau ra đứng ở hai bên, để bọn họ di chuyển một con đường định sẵn.

Bỗng nhiên, từ đâu vang lên một tiếng cười to càn rỡ, "Ông đây coi như là thoát ra rồi! Ha ha ha ha!" Kèm theo tiếng cười là một phần ống tay áo đỏ như máu xông ra từ trong Quỷ môn quan. Nó hung hăng đuổi nhóm âm hồn sang hai bên cạnh, lộ ra một con đường đủ rộng cho một người đi ngang.

Ác quỷ kia oán khí rất nặng, một vài âm hồn không cẩn thận bị ống tay áo kia quét đến nhất thời phải kêu rên đau đớn, hồn thể lập tức trong suốt hơn nhiều. Ác quỷ cười ha hả, ló đầu muốn chui ra từ trong quỷ môn.

Ngay lúc này, một tiếng búng tay tạch tạch khẽ vang lên. Chớp mắt sau đó, một đạo roi lửa mang hoả diễm rực đỏ từ trên trời giáng xuống, ở trên không trung quật tới, một phát xoắt nát một cánh tay của ác quỷ kia. Cây roi kia sau khi đắc thủ vẫn chưa lùi về phía sau, mà một đầu roi khác cuốn toàn thân ác quỷ lại thành bánh tét, ném trở về cái hố mà nó bước ra.

Toàn bộ quá trình không quá ba giây đống hồ, kết thúc rồi mà nhóm quỷ hồn vẫn còn chưa phản ứng lại, chỉ có thể cảm nhận được linh hoả đỏ rực vẫn đang thiêu đốt không khí, mang lại hơi nóng hầm hập.

Thượng Thanh nắm roi lửa, một roi vung xuống, vẽ một đường hoả tuyến màu đỏ ngay trước quỷ môn, nói: "Ác quỷ không được bước qua cái vạch này, bằng không tự gánh lấy hậu quả."

Thiệu Ngôn ở phía sau vỗ tay reo hò, "Không sai! Không được bước qua cái vạch này! À, âm hồn bình thường đi qua thì không có vấn đề gì nha!"

Nhóm âm hồn bình thường nhìn nhau, cuối cùng, một ông lão râu bạc lớn gan thử thăm dò bước qua, quả nhiên, khi bước qua cái vạch màu đỏ như lửa đó thì không hề bị thương một miếng nào. Ông lão kinh hỉ sờ sờ toàn thân, chắp tay cảm tạ Thượng Thanh rồi nhanh chóng chạy. Thời gian gấp gáp, ông phải nhanh chóng về nhà gặp gỡ người thân càng sớm càng tốt.

Những âm hồn khác thấy thế cũng vui lắm, dồn dập bước qua hoả tuyến mà tứ tán bay đi. Có mấy con ác quỷ chen chúc trong đám người muốn thừa dịp loạn lạc chạy trốn nhìn thấy thế liền lặng lẽ lui về. Thủ vệ nơi này quá hung ác, chúng nó vẫn nên xem xem có thể có một con đường ra khác không thôi.

Thượng Thanh giết gà doạ khỉ, sắp xếp quỷ môn nơi này ngăn ngắn trật tự, tất nhiên cũng không cần bôn tẩu khắp nơi như Tôn Ngu. Thấy không có ác quỷ nào muốn trốn ra nữa, y trực tiếp khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi. Thiệu Ngôn đưa cho một hộp sữa canxi AD, nói: "Này tốt rồi, lại ngồi trông một đêm là không vấn đề gì nữa."

Thượng Thanh mở nắp ra hớp một ngụm, chua chua ngọt ngọt, uống khá là ngon. Y liền từ đâu đó móc ra mấy con búp bê đất sét. Mấy con búp bê này được làm rất chuyên nghiệp, có lẽ là do một tên tà thuật sư liều lĩnh nào đó tự làm, bán đi lấy tiền.

Thượng Thanh lấy một lá bùa trống, vẽ một tấm bùa nhân quả phản phệ. Loại bùa này y không thường dùng, trên người cũng không có sẵn. Sau đó y quấn lá bùa này quanh người con búp bê đất sét rồi bấm một cái chỉ quyết – truy tung dấu vết.

Lực lượng nhân quả lần theo dấu vết, đi tìm người bị ứng nhân quả kia.

Cách thành phố Thanh Vân hơn hàng nghìn kilomet, trong một biệt thự tráng lệ nào đó, một đạo sĩ trung niên đang tĩnh toạ. Phía sau ông ta, hai đồ đệ một nam một nữa đang mắt đi mày lại, thi thoảng lại sờ tay nhỏ. Nam thanh niên còn vừa nhắm mắt vừa cào ba cái vào lòng bàn tay cô gái kia.

Trong khi cô gái còn đang ngượng ngùng trừng gã, sư phụ bọn họ đột nhiên ưỡn thân thể lên, ngửa mặt lên trời phun ra một bụng máu, sau đó bịch một tiếng đổ rầm té sấp xuống sàn nhà. Hai người sửng sốt như vậy một hồi mới kinh hoảng hô: "Sư phụ!"

Tên đồ đệ nam đỡ sư phụ dậy, phát hiện toàn bộ tròng mắt của sư phụ gã đã biến thành trắng dã, miệng mũi không ngừng rỉ ra máu tươi, không khỏi hoang mang quát: "Chuyện gì thế này! Mau, mau gọi 120, mau..."

Sư phụ gã siết chặt cổ tay gã, sức lực mạnh đến nỗi như thể muốn bóp nát xương cốt của gã luôn, vừa phun máu vừa nhổ ra vài chữ: "Nhân quả... phản... phệ..."

Hai người đồ đệ đều sửng sốt, nhân quả phản phệ ư?

Hai người bái sư chưa được bao lâu, toàn bộ tâm tư đều không đặt lên việc tu luyện, nghe vậy mất một hồi lâu suy nghĩ mới nhận ra, đây hẳn là nói, sư phụ bị gặp báo ứng? Tên đồ đệ nam giật mình, tay run một cái liền hất sư phụ ra xa. Đạo sĩ trung niên bị quăng úp mặt xuống đập lên sàn nhà, sống mũi suýt chút nữa đã bị đập vỡ, phát ra một tiếng gào rống khàn đặc: "Còn..còn không mau... cứu ta..."

Ả đồ đệ nữ hoang mang nói: "Chuyện, chuyện này phải làm sao bây giờ? Ông ta chảy nhiều máu như thế không phải là sẽ chết mất chứ?"

Vẻ mặt của tên đồ đệ nam đột nhiên ngưng trọng lại, đáy mắt loé ra vẻ điên cuồng: "Em nói, nếu ông ta chết rồi, cái nhà này của ông ta cùng số tiền kia, có phải là sẽ thuộc về chúng ta đúng không?"

Lúc họ bái sư, sư phụ đã nói, ông ta không có người thân, càng không có con cái, thậm chí còn không có một người bạn bè. Nói cách khác... Đồ đệ nữ cũng ngây ra một hồi, hai người đồng thời nhìn người không khác gì một túi tiết canh đằng kia, trong mắt dần hiện rõ ra vẻ tham lam... Bọn họ trơ mặt nhìn sư phụ lăn lộn kêu rên trên đất, cuối cùng thoi thóp, rồi trực tiếp đoạn khí.

Hai người nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi cùng mừng rõ giống nhau như đúc: bọn họ đã thành chủ nhân của nơi này rồi! Vừa nghĩ như thế, bọn họ chẳng sợ gì nữa, cũng không thèm để ý thi thể trên đất, vọt thẳng vào thư phòng, mở tủ sách ra, lấy hết sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng..., rồi giống như hai kẻ tâm thần ôm nhau hét lên sung sướng.

Nhưng không chờ bọn họ vui vẻ được bao lâu, chuông cửa biệt thự bỗng nhiên vang lên, thanh âm qua loa truyền tới, "Chào anh chị, chúng tôi là công an phường, có hàng xomg báo cảnh sát phòng anh chị có tiếng người la hét gây mất trật tự công cộng, anh chị vui lòng mở cửa tiếp nhận kiểm tra!"

Hai người lập tức hoảng loạn: Cảnh sát ư? Vì sao lại có cảnh sát tới?

Bọn họ còn chưa kịp trả lời, cảnh sát ngoài cửa sợ có chuyện xảy ra, trực tiếp phá cửa xông vào. Thi thể vẫn còn trên mặt đất, vừa nhìn là hiểu ngay, hai người lập tức được tặng hai cái lắc sắt rồi dẫn lên đồn.

Bọn họ ở cùng sư phụ mới chỉ một thời gian ngắn nhưng đã làm không ít chuyện xấu. Tuy rằng không nghiêm trọng đến mức giết người, nhưng một khi đã lên đồn cảnh sát, muốn đi ra không phải là chuyện đơn giản đâu.

Mà bên kia, Thượng Thanh bấm đốt ngón tay mấy lần, bất đắc dĩ lắc đầu vài cái. Đây quả là điển hình của loại người muốn tiền không muốn mệnh. Sư phụ bọn họ bị bùa nhân quả phản phệ đánh cho chết ngắc rồi, mà bọn họ thế nhưng vẫn còn thèm muốn chút tài sản kia, là sợ sống không bị nhân quả tìm tới hay gì? Trên thế giới này những kẻ không dùng não để sống cũng thật nhiều quá đi.

Đương nhiên, khi bọn Thượng Thanh đang trừng phạt kẻ ác, Manh Điềm cũng không nhàn rỗi. Cô cầm tờ giấy viết bát tự của mình ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận, đây là chữ của em họ cô viết.

Cha mẹ cô quanh năm đi làm ăn xa, cô lớn lên dưới tay bà nội nuôi nâng, không thân cận với cha mẹ lắm, ngược lại có quan hệ không tệ với gia đình nhà em họ. Năm ngoái, em họ cô sau khi tốt nghiệp liền xin việc ở thành phố Thanh Vân, chủ động tới mời cô ăn cơm. Sau khi biết cô một mình ở một phòng, nhất quyết đòi dọn vô ở cùng, nói là có thể trả tiền thuê nhà. Cô thương đứa em họ đồng lương chẳng được bao nhiêu, nói thẳng không cần phải trả tiền thuê nhà, bảo đứa em giữ tiền mua thêm vài món đồ mới mà mặc.

Cô tự hỏi không làm chuyện gì có lỗi với em họ, không chỉ miễn tiền thuê nhà, mà còn thường mới cô ta ăn cơm, tặng quà cho nó. Thậm chí ngay cả công việc hiện tại của nó cũng là cô trợ giúp tìm cho. Ai ngờ, cô đây chính là nuôi ong tay áo nuôi 'báo' trong nhà. Đứa em họ kia ngoài mặt thì ra vẻ thân thân thiết thiết, thực tế trong lòng lại hận chỉ muốn giết chết cô!

Manh Điềm càng nghĩ càng tức, quyết định không nhịn nữa, cô trực tiếp xông vào phòng đứa em họ, đóng gói hết hành lý của nó em ra ngoài. Đúng, một cô gái bị đuổi ra khỏi nhà vào ban đêm rất không an toàn, thế nhưng giữ lại một người như vậy bên cạnh, bản thân cô càng không an toàn! Đến giờ cô vẫn không sao hiểu được, rốt cục là cô làm phải chuyện gì phật lòng đứa em này, mà nó có thể tàn nhẫn đến nỗi muốn mạng của cô?!

Chỉ là, khi cô bước chân vào phòng ngủ của nó, sự tức giận tăng vọt như núi lửa phun trào! Mỹ phẩm bày đầy trên bàn của đứa em họ, mấy món đồ trang sức nhỏ, tất cả đều là những thứ cô bị mất trong khoảng thời gian này. Chẳng trách cô luôn cảm thấy đồ vật trong phòng mình như bị người động tới, chẳng trách đồ mới mua về vừa để đó đã biến mất không thấy tăm hơi!

Thực là ngày phòng đêm phòng, trộm trong nhà khó phòng mà!

Manh Điềm tức giận đến nỗi tâm can đều đau, một chút tình thân cuối cùng cũng bị cơn tức xoá đi hết. Cô trực tiếp gạt hết đồ đạc lại thành một đống, sau đó gọi xe, chở đồ đạc đến toà nhà nơi em họ Điền Lan Hinh đang làm việc.

Bầu không khí căng thẳng của tháng cô hồn không ảnh hưởng mấy tới người bình thường, trong toà nhà vẫn an bình phồn hoa như cũ, nam nam nữ nữ tụ nhóm đi dạo, ăn uống rồi xem phim, trên mặt đều mang theo tươi cười thoải mái. Manh Điềm kéo rương hành lý, vẻ mặt đằng đằng sát khí, rất dễ nhận thấy.

Hiện giờ là thời điểm cơm nước xong xuôi, đa số khách hàng đều tậm trung ở khu ẩm thực trên lầu ba. Cửa hàng bán quần áo mà Điền Lan Hinh đang làm việc không có bao nhiêu người qua lại. Lúc Manh Điềm tới, Điền Lan Hinh đang ngồi ăn cơm với mấy đồng nghiệp trong cửa hàng.

Chợt nghe một cô gái trong đó hỏi: "Lan Hinh, chị họ của cô là hot face trên mạng đúng không? Là loại hot face kia à?" Cô gái này còn chớp chớp mắt hỏi tiếp: "Không phải cô nói chị cô mặc quần áo rất... như thế sao?"

Một cô gái khác suýt nữa bị sặc, uống một hớp nước mới lên tiếng: "Không phải chứ! Thực sự có loại nổi tiếng kiểu vậy ư? Lan Hinh, có thật không thế?"

Ánh mắt Điền Lan Hinh loé lên, giả vờ khổ sở nói: "Chao ôi, mọi người biết cũng đừng nói cho người khác biết nha! Đối với thanh danh của chị họ mình không tốt đâu!"

Hai cô bé liếc mắt nhìn nhau, cùng tò mò hóng hớt: "Bọn tui sẽ không nói ra ngoài đâu, cô yên tâm đi! Mau kể cho bọn tui nghe với, chị ta là thể loại hot face nào vậy?"

Điền Lan Hinh đáy mắt loé lên ý cười, giọng điệu lại vô cùng dè dặt: "Thực ra, thực ra tui cũng không biết chị ấy livestream cái gì, chị ấy không nói cho tui tên tài khoản. Nhưng mà á," Cô ta thần thần bí bị đè giọng xuống, "Tui nhiều lần nhìn thấy lúc chị ấy livestream chỉ mặc rất ít rất ít quần áo, cơ hồ như không mặc luôn!"

Hai cô gái kia kinh ngạc che miệng: "Chị ấy có phải bị lừa không, sao lại làm chuyện như vậy?"

Điền Lan Hinh bĩu môi, "Sao mà lừa được chị ấy, chị ấy sắp làm người nổi tiếng đến nơi rồi, từ lúc lên cấp ba đã biết thông đồng với nam sinh làm bậy. Hơn nữa, có mấy bận tui còn thấy chị ấy dẫn đàn ông về nhà!"

Hai cô gái kia kinh ngạc thốt lên: "Thật á hả? Lan Hinh, cô mau mau chuyển ra khỏi đó đi! Ai biết chị ta dẫn về có phải loại đàn ông đứng đắn không. Nhỡ đâu bắt nạt cô thì phải làm sao giờ?"

Vẻ mặt Điền Lan Hinh chợt cứng đờ: "Ui, sao vậy được, có chị họ ở đó, họ không thể làm gì tui đâu..."

Ngay tại lúc này, một thanh âm vang lên chặn đứng câu chuyện của cô ta: "Điền Lan Hinh, cô thực sự ở ngoài dám nói tôi như vậy ư?"

Động tác của Điền Lan Hinh như ngừng lại, quay đầu hốt hoảng: "Chị, chị họ..."

Manh Điềm không hề giận quá mất khôn mà ngược lại tỉnh táo lại, vứt hành lý của cô ta xuống, "Điền Lan Hinh, đồng nghiệp của cô nói rất đúng, cô tốt nhất cút ngay ra ngoài cho tôi, Vương Manh tôi không chứa nổi cái thứ con giời nhà cô!"

Điền Lan Hinh hoảng hồn: "Chị họ... Sao, sao đột nhiên chị lại muốn đuổi em đi? Em cũng, cũng đâu có nói gì đâu!"

Manh Điềm cười khẩy, "Cái mồm cô nói ra mà bảo là không nói gì? Tôi là một mukbang vlogger, cô dám nói tôi stream nude? Cô ở ngoài xào nấu bại hoại thanh danh của tôi như thế, còn bảo không có gì? Cô ăn trộm mỹ phẩm của tôi, này cũng là chả có gì nốt? Điền Lan Hinh, tôi miễn tiền thuê nhà cho cô, cho cô vào ở miễn phí, mà cô lại đối xử với tôi như vậy đó hả?"

Cô còn chưa nói đến chuyện mấy con tượng đất, vì trong lòng cô rõ ràng dù có nói ra cũng chẳng có mấy ai tin.

Đồng nghiệp bên cạnh cũng không sợ đời không loạn, nhìn Điền Lan Hinh, vẻ mặt có chút vi diệu: "Ủa Lan Hinh, không phải cô nói tiền thuê nhà là cô trả sao?"

Manh Điềm tiếp tục cười mỉa: "Vài cắc tiền lương của nó, sao có thể đủ trà tiền thuê nhà?"

Điền Lan Hinh triệt để bị doạ luôn rồi, cô ả tuyệt đối không thể bị đuổi đi được. Chưa nói hiện giờ đã muộn, cô ta có thể tìm chỗ qua đêm hay không còn chưa biết, mà cho dù có tìm thấy, kiểu gì cũng phải trả một số tiền. Cô ta cầu khẩn nói: "Chị ơi em sai rồi, em không phải cố ý nói xấu chị, em chỉ là ghen tị... Chị nhìn đi, chị vừa xinh đẹp, tài ăn nói cũng khéo, ở trên mạng còn có nhiều follower như vậy, em chỉ là nhất thời nghĩ không thông nên mới ăn nói lung tung... Chị ơi, coi như em lạy chị, chị tha cho em lần này đi, sau này em không dám nói vậy nữa..."

Đồng nghiệp bên cạnh thực sự không nhìn nổi nữa: "Bà mẹ, cô từ lúc nhận việc đến giờ toàn đi nói xấu chị họ của cô với bọn tui, còn dám nói chị họ cô từng mang thai nữa..." Vị đồng nghiệp này liếc mắt đánh giá Manh Điềm một cái: cô gái trẻ này lớn lên da trắng nõn, gương mặt trứng vịt hơi tròn, tức muốn nổ phổi mà vẫn ăn nói còn tính là lịch sự, nào có hư hỏng giống như Điền Lan Hinh kể cơ chứ?

Manh Điềm hít sâu một hơi, cô thực sự không muốn vì một người như vậy mà tức giận nữa. Cô móc từ trong túi ra mấy bình mỹ phẩm, ở ngay trước mắt Điền Lan Hinh ném vào thùng rác, "Đồ của tôi, cho dù sau này có vứt đi cũng không cho cô dùng! Cô cút cho tôi nhờ!"

Choang một tiếng, mấy lọ thuỷ tinh rơi vào thùng rác.

Drama vừa mới nổ, cửa hàng quần áo đã tụ tập không ít người, hiện tại đang chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán với nhau. Khuôn mặt Điền Lan Hinh đỏ bừng, cô ta vốn có lòng ái mộ hư vinh cực nặng, lúc này không nhịn được gân cổ lên nói: "Chị ra vẻ cái gì? Không phải có cái mặt ưa nhìn thôi à? Rõ ràng chúng ta sinh ra từ cùng một nhà, dựa vào cái gì mà mày chỉ cần ở nhà ăn ăn uống uống là có thể kiếm tiền? Còn tao thì phải làm một con bán hàng suốt ngày phải nhìn sắc mặc người ta?"

"Rõ ràng mày chỉ cần tuỳ ý kéo tao đi cùng là có thể làm tao nổi tiếng, sao cứ nhất quyết bắt tao đi tìm việc làm? Mày chính là đang sợ tao nổi tiếng hơn mày chứ gì? Còn nói cái gì mà chăm sóc tao. Mời ăn bữa cơm mà coi là chăm sóc hả? Cho tao một chỗ ở cũng coi là chăm sóc chắc? Bà thèm vào! Bản thân mày dùng mỹ phẩm tốt như thế, lại cho tao dùng mấy loại rẻ tiền này! Cái này mà gọi là chăm sóc ấy hả? Mày đúng là một con ** đạo đức giả!"

Lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng Điền Lan Hinh thoải mái sung sướng giống như được hít một điếu cần vậy. Cô ta từ lâu đã muốn lột cái mặt nạ dối trá của Vương Manh xuống rồi, cho mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của người chị họ kia. Cô chị này ấy à, chỉ là một con tiện nữ cha không yêu mẹ không thương thôi!

Tuy nhiên, Vương Mạnh cũng không lăn lộn khóc lóc om sòm như trong tưởng tượng của cô ả, mà chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, khiến cho cô ta bỗng rợn lên cảm giác sợ hãi khó giải thích nổi. Điền Lan Hinh nuốt khan một ngụm nước bọt, "Chị, chị nhìn tao như vậy là có ý gì? Chả lẽ tôi nói không đúng?"

Vương Manh cười lạnh, "Không, cô nói đúng lắm. Tôi đúng là người chỉ cần ăn ăn uống uống mà vẫn có thể kiếm tiền. Còn cô, cô chỉ là một nhân viên bán hàng, cả đời này chỉ có thể làm một đứa bán hàng! Không bởi vì lý do gì khác, mà là do cô quá ngu xuẩn và độc ác."

Dứt lời, cô cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào, quay đầu nhấc gót. Cô đang có một cuộc sống rất tốt, không muốn phí thời gian vào những kẻ đần độn kia.

Khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo của Điền Lan Hinh trước lời nói của Manh Điềm, chợt nghĩ đến cái gì đó, phớt lờ ánh mắt tò mò tọc mạch của các đồng nghiệp cùng sự chỉ trỏ của những người xung quanh, cầm điện thoại di động, chạy ra ngoài. Điện thoại vừa bắt được, cô ả liền sốt ruột quát: "Đại sư, không phải ông nói mấy con tượng đất kia sẽ khiến cô ta đoản mệnh rất nhanh sao? Sao cô ả vẫn còn chưa chết, hơn nữa, hơn nữa còn đuổi tôi ra khỏi nhà?"

Đầu bên kia nói gì đó, sắc mặt Điền Lan Hinh tái nhợt đi, "Cái gì? Chết rồi? Không! Không liên quan đến tôi! Không... tôi không chấp nhận điều tra!"

Nhưng chờ đến khi cô ta ngẩng đầu lên, có hai vị 'quân triều đình' đã bước tới trước mặt cô ta: "Điền Lan Hinh, chúng tôi điều tra được cô có liên quan đến một vụ án mạng, mời cô hợp tác đi cùng chúng tôi một chuyến."

Chiếc điện thoại có giá trị không nhỏ như thể bị bôi mỡ rớt khỏi tay cô ta, Điền Lan Hinh hai chân như mềm nhũn, bị hai cảnh sát áp giải đi, trong lòng vô cùng hối hận không sao tả nổi, nhưng lúc này tất cả đều đã quá muộn.

&&&

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm dần khuya, thành phố chợt yên tĩnh bất thường. Tuy nhiên, ở vị trí của Thượng Thanh cùng lúc càng huyên náo, dù sao, đêm tối mới là sân nhà của âm hồn. Y và Thiệu Ngôn đã đẩy lùi vài đợt tiến công của nhóm ác quỷ, song vẫn không hề thả lỏng cảnh giác. Bởi vì chưa đến giây phút quỷ môn đóng lại, đám ác quỷ bên dưới kia sẽ không bỏ qua cơ hội chạy trốn.

Lục tục đám âm hồn bay ra. Âm hồn đi ra sau nửa đêm đa số đều mặc quần áo lam lũ, bọn họ đều là không còn người thân nào trên đời, cho nên không còn ai cúng tế bọn họ. Bọn họ cũng chẳng có nhà để mà vội về, song mỗi năm quỷ môn mở bọn họ đều ra ngoài coi như thông khí một lần. Thượng Thanh cau mày nhìn vài cái, lấy ra vài cây nhang đốt lên, cho bọn họ nếm thử chút mùi vị đèn nhang. phihan.wordpress

Nhưng mà, ngay tại lúc này, trong quỷ môn bỗng nhiên uỳnh một tiếng thật lớn, giống như thể có vật gì bất ngờ sụp xuống vậy, một đợt sóng xung kích cực mạnh đột ngột phát ra ngoài. Mà theo đợt sóng xung kích lan toả, vô số âm hồn bị đẩy ra, trong đó tất nhiên còn trộn lẫn không ít ác quỷ cùng oán quỷ. Chỉ là những âm hồn này đã trở nên máu thịt be bét, thịt trên người bọn họ như thể là bị thứ gì cắt gọt hết đi vậy, lộ ra xương trắng rậm rạp phía dưới.

Đám âm hồn còn đang túm tụm ngay trước cửa nhất thời loạn lên:

"Là nước sông Minh! Vì sao lại có nước sông Minh ở đây?"

"A a a cú tui cú tui! Nước sông Minh sẽ tước hồn phách! Tui chưa muốn chết á!"

"Chuyện gì đang xảy ra ở Địa phủ vậyyyyy?!"

Ngay vào thời điểm họ đang hoảng loạng, trong quỷ môn quan lại rung chuyển thêm một trận nữa. Lần này quả thực không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, nước sông Minh u ám vẩn đục ào ào lao ra. Thượng Thanh nhanh tay nhanh mắt mở ra một tấm bình phong bằng linh lực, bảo vệ được toàn bộ nhóm âm hồn ở gần quỷ môn quan, đồng thời hô to: "Bày trận!"

Thiệu Ngôn nhanh chóng phản ứng lại, bày lên trận pháp phòng hộ dưới sự che trở của Thượng Thanh, trong miệng còn nói: "Không thể để cho nước sông Minh trào ra! Nếu không toàn bộ thành phố Thanh Vân đi đời luôn đấy!"

Thượng Thanh còn hiểu rõ hơn so với anh ta, nhưng vấn đề bây giờ là nên làm như thế nào?! Vô số âm hồn bị nước sông Minh tước xé hồn thể nửa sống nửa chết vội lao ra ngoài, không khí âm u trước quỷ môn lại càng lúc càng đặc, như thế nước sông cuồn cuộn kia đang chực chờ một giây toàn lực xông ra. Rốt cục địa phủ đã xảy ra chuyện gì?

Từ mấy ngàn năm trước tam giới chia lìa, địa phủ chỉ có trật tự luân hồi trấn giữ, không còn Diêm Vương hay âm soa, sao đột nhiên lại chấn động cơ chứ? Chẳng lẽ là trật tự luân hồi cũng xảy ra vấn đề rồi?

Song nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể lãng phí thời gian thêm nữa, hai tay Thượng Thanh quăng ra mười mấy tấm bùa, bay lơ lửng trước cửa quỷ môn. Ánh sáng bùa chú chặt chẽ niêm phong lại khí tức âm u của quỷ môn, đồng thời cũng ngăn trở thế tiến mãnh liệt của sông Minh.

Thượng Thanh xoay xoay cổ tay, bùa chú hẳn là không cầm chân được bao lâu, vẫn phải nghĩ biện pháp khác. Quỷ môn chỉ là mở ra theo lời thiên đạo, mạnh bạo phong ấn nó căn bản là không có khả năng... Y đưa mắt nhìn cánh cửa âm u quỷ quái kia... Có lẽ, có thể có biện pháp khiến quỷ môn sớm đóng lại!

Phía sau, Thiệu Ngôn khổ sở chống đỡ trận pháp, đồng thời hô to: "Anh đã báo cho sư phụ sư huynh rồi, bọn họ đang trên đường tới, Thượng Thanh, cậu chú ý đừng để bị thương!"

Thượng Thanh giơ tay về phía sau ngăn lại, nước sông Minh có thể tước thịt mòn xương, nếu như không nghĩ ra được biện pháp, có nhiều người tới hơn nữa cũng vô dụng, chỉ cần một cơn sóng liền cuốn trôi hết thảy không còn gì. Y ngẩng đầu nhìn trời, hai tay đẩy về phía trước, linh lực quanh thân mạnh mẽ phun trào ra ngoài, xông vào quỷ môn quan đối diện –

Quỷ môn thuận theo thiên đạo mở ra, mục đích là để âm hồn ra ngoài. Nếu như cảm nhận được có thứ gì muốn chui vào, nó sẽ cho là có kẻ muốn làm gì đó trái đạo trời, tất nhiên là sẽ đóng sớm lại một chút. Chỉ là nếu làm như vậy, kẻ muốn làm trái đạo trời này sợ là sẽ không có kết quả tốt, dễ bị sét đánh chết tươi.

Thượng Thanh thậm chí không run tay khi kết xuất linh lực ra ngoài, trong lòng đã nghĩ rõ ràng: trước làm Quỷ môn quan đóng lại rồi tính, sau rồi tìm cách đối phó thiên kiếp là được.

Trên trời tiếng sấm ầm ầm vang lên, kiếp vân ngưng tụ mà đến.

Quỷ môn hơi chấn động động đậy, thế mà thực sự chậm rãi đóng lại!

Trái tim Thượng Thanh hơi buông lỏng, không khỏi tiếp tục trút ra linh lực toàn thân. Tốc độ khép lại của Quỷ môn quan càng lúc càng nhanh, song so với tốc độ vạn vật vận chuyển lúc này thì vẫn là quá chậm, mà kiếp vân kia đã ngưng tụ thành cụm, mắt thấy ánh chớp lập loè, một tia chớp to như thân người chuẩn bị bổ xuống!

Ngay vào lúc này, khu biệt thự ở thành phố Thanh Vân bỗng vang lên một tiếng rồng ngâm –

Tiếp đó một bóng dáng to lớn phóng lên trời, cái đuôi lay động bay đến phía trên đầu Thượng Thanh. Mây đen ngưng tụ lại, che kín bầu trời, ngay cả lôi kiếp đều cũng che hết, mây mù tối om om tràn ngập khắp nơi.

Trong mảnh sương đen đó, chỉ thấy một thân ảnh mang thân rắn, năm chân, đuôi cá, râu dài, tư thế giống như một dãy núi uốn lượn ở bên trên bay vòng, uy áp trực tiếp đè cho sinh vật và âm vật trong phạm vi mười mấy dặm không thể bò dậy nổi. Đến cả kiếp vân cũng chợt chạy đâu không thấy nữa luôn!

Thân ảnh xoay xoay trên đầu Thượng Thanh một chốc, sau đó một cái đầu rồng khổng lổ từ bên trong lò ra. Đầu rồng kia đè thấp đến bên người Thượng Thanh, cực kỳ không biết xấu hổ mà cọ cọ lên bả vai y vài cái, rồi phụt một ngụm long tức vào quỷ môn đối diện.

Rầm –

Quỷ môn quan đóng rồi!