Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 60: Bắt cóc, Hoá ra là cấm linh thạch



Edits: hanna

Sau khi quỷ môn quan đóng lại, đầu rồng kia mở miệng hút một cái – nước sông minh còn đang cuồn cuộn xung quanh liền bị hút vào trong miệng hắn. Âm khí bốn phía rốt cục cũng khôi phục về trạng thái bình thường, hoặc là nói, thứ duy nhất không bình thường ở đây chính là thân ảnh bự chảng kia.

Thượng Thanh nhìn quả đầu rồng đứng bên cạnh mình kia: "Phó Liễm Tri?"

Đầu rồng cọ cọ ở trên bả vai y, thân hình hơi uốn éo vài cái, nó nhoáng một cái lại thu nhỏ một vòng, nhoáng cái lại nhỏ thêm một vòng... Mãi cho đến lúc cuối cùng đã thu nhỏ lại chỉ dài bằng một bàn tay, to bằng một ngón tay, sau đó rớt bẹp xuống đất. Thượng Thanh ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một cây gậy nhỏ chọc chọc, đây thực sự là Phó Liễm Tri ư?

Cho đến giờ phút này, Thiệu Ngôn mới phản ứng lại, cả người đều choáng váng, chỉ vào một cục trên mặt đất kia mà khiếp sợ không thôi: "Rồng, rồng kìa..."

Thượng Thanh ngẩng đầu: "Anh đang nghĩ cái quái gì thế, trên thế giới này rồngđã sớm tuyệt chủng rồi!"

Thiệu Ngôn hít sâu một hơi, lòng nói có cậu mới đang tưởng tượng cái quần què ý! Cái thứ sống sờ sờ trước mặt bọn họ, không phải rồng thì là cái gì?!

Thượng Thanh nói: "Nếu như Thần Long xuất thế, làm sao trên trời lại không có hiện tượng gì xảy ra? Huống chi hắn chỉ là một âm hồn mà thôi, nếu như một con rồng chết đi, cảnh tượng kỳ dị long trời lở đất sẽ càng dễ dàng xảy ra hơn!"

Thiệu Ngôn: "..." Anh trầm tư một chốc, hình như... cũng có lý nhỉ?!

Thượng Thanh: "Này chỉ sợ là Giao hoá hình thất bại, nhưng đáng tiếc thiên đạo không cho phép rồng xuất hiện nữa, cho nên, hắn chỉ có thể trở thành Giao mà thôi." Thứ gọi là Giao, chính là rắn hoá hình thành rồng nhưng thất bại. Nói tóm lại, chỉ là một con thằn lằn mà thôi. Y dùng gậy nhỏ khều một cái, phát hiện dưới bụng con rắn nhỏ kia có năm cái móng vuốt, í... một con thằn lằn dị dạng.

Y thử dùng khế ước liên lạc với Phó Liễm Tri, nhưng phát hiện đầu khế ước bên kia chỉ có thể mơ hồ truyền tới cảm xúc vui buồn đơn giản, song không thể tiến hành giao lưu. Lại nhìn về con thằn lằn này tuy rằng thân hình nhỏ nhưng vẫn đang liều mạng hấp thu âm khí từ bốn phía, hẳn là đang ở trong thời kỳ tu luyện mấu chốt, thần thức bị phong bế lại rồi.

Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, y không nhịn được lại chọc chọc đối phương: Không cố gắng tu luyện cứu người ta, đi cứu tôi làm gì, tôi cần anh cứu đâu chứ?! Hiện giờ thì hay rồi, hoá hình thất bại, người cũng biến ngốc!

Thượng Thanh nhặt lên lọ sữa bổ sung canxi AD vừa mới uống được một ngụm, ực một cái tu sạch chai, sau đó nhấc thằn lằn lên bỏ vào, vặn chặt nắp bình. Thiệu Ngôn trợn mắt há mồm, "Cậu, đó... không phải..." Cho dù đây chỉ là một con Giao nhưng cũng rất là quý giá có được không?! Cậu cứ thế mà cho nó vào chai rỗng như bắt giun vậy à?

Bản thân Thượng Thanh còn cảm thấy này bao tiện, dán thêm vài tấm tụ âm phù trên bề mặt chai. Dù sao âm hồn cũng đâu có cần thở, không bị ngạt chết được.

Lúc này, người trợ giúp từ tứ phía cũng rốt cục cũng chạy tới. Ngoại trừ Tôn Ngu cũng mấy Huyền thuật sư ở phụ cận, ngay cả Vân Hư đạo trưởng cũng tự mình chạy đến. Trước ngực áo của mấy vị đạo trưởng đều là bùn, có lẽ là mới bị uy áp kia đè nằm rạp cả đám.

Lão đạo trưởng chạy tới đầu tiên là nhìn bốn phía, sau đó bái lễ thật sâu với Thượng Thanh: "Đa tạ tiểu hữu ngăn cơn sóng dữ!"

Thượng Thanh nhanh chóng đỡ ông ấy lên: "Ngài nói quá lời, là phận sự của ta mà thôi."

Vân Hư đạo trưởng lúc này mới thở phào một hơi, lão nhân gia cũng không dễ dàng, bị doạ tới toát mồ hôi lạnh. Ông đánh gia Thượng Thanh từ trên xuống dưới một phen. Thượng Thanh vốn cho rằng ông ấy sẽ hỏi về long hồn kia, ai biết lão đạo trưởng chỉ vuốt râu mép, cười híp mắt nói: "Công đức kim quang trên người tiểu hữu so với thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt quả là dày đặc hơn nhiều."

Thượng Thanh phản ứng lại, cũng có chút buồn cười. Lão đạo trưởng nói chuyện quá mức uyển chuyển. Mệnh cách của y đặc thù, trước giờ làm việc tốt chưa từng có công đức dính thân. Lần trước gặp mặt Vân Hư đạo trưởng, trên người một tia kim quang cũng không có. Nếu không phải lúc trước cơ duyên xảo hợp có được hạt châu chứa đựng quy tắc thiên đạo từ trên người Trương Mạn Nhân, chắc cả đời này y cũng không nhận được tí công đức nào.

Vân Hư đạo trưởng lại vỗ vỗ vai y: "Trừng gian diệt ác chính là một trong những bổn phận của chúng ta, mong rằng tiểu hữu có thể tiếp tục cố gắng."

Tôn Ngu nghe lời đoán ý, phát hiện hai người đều không đề cập đến long hồn, cũng mù quáng bỏ qua đề tài này, hỏi rằng: "Thượng Thanh đạo hữu, cậu có biết vừa nãy cụ thể đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao nước sông Minh lại đột nhiên chảy ngược?"

Thượng Thanh đáp: "Trước khi nước sông Minh chảy ngược, trong quỷ môn đột ngột rung chuyển một trận, không rõ hai chuyện này có liên hệ gì với nhau hay không."

Tôn Ngu: "Chẳng lẽ địa phủ có kẻ quấy rối, có khi nào là do đám ác quỷ không?"

Thiệu Ngôn: "Không thể nào, ác quỷ không phải đều sợ nước sông Minh sao?"

Hai người suy nghĩ hồi lâu đều không nghĩ ra cái gì, chỉ có thể nhìn Vân Hư đạo trưởng và Thượng Thanh.

Vân Hư đạo trưởng vuốt râu: "Nói mới nhớ, mấy chục năm gần đây, âm khí trong đất trời tăng lên rất nhiều, âm hồn hoạt động bên ngoài cũng gia tăng đột biến." Ông quay đầu nhìn Thượng Thanh, "Đúng không?"

Thượng Thanh muốn nói ông hỏi ta ta biết hỏi ai, mấy chục năm trước ta còn chưa có sinh ra đâu.

Tôn Ngu đồng ý nói: "Quả đúng như vậy. Hơn mười năm trước, ta mới chân ướt chân ráo theo sư phụ học phương pháp đuổi quỷ. Khi đó đi khắp nơi muốn tìm ra được một con quỷ để luyện tập mà mãi vẫn không thể tìm được. Hiện giờ tuỳ tiện đi trên đường là có thể đụng phải vài con."

Thiệu Ngôn suy nghĩ một chút, "Sư phụ, ý của người là, đây là khí tức trong thiên địa biến hoá? Như vậy có bình thường không?"

Vân Hư đạo trưởng hiền lành vỗ đầu đệ tử, "Là thiên tai hay nhân hoạ, ai biết trước được đây?" Ông quay đầu nhìn Thượng Thanh lần thứ hai, "Không bằng, tiểu hữu tính một quẻ xem?"

Này không thành vấn đề... Thượng Thanh móc ra Âm dương thuật mệnh bàn, đứng trước mấy người cùng nghề, nhẹ nhàng khảy quẻ bàn một cái. Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, trên trời vốn dĩ lôi kiếp đã bị dẹp đi đột nhiên giáng xuống, bổ vào bên cạnh chỗ Thượng Thanh đứng! Tiếng vang uỳnh oàng khiến lỗi tai mọi người nhất thời bị điếc đột ngột, trong không khí từng sợi điện quang trôi nổi xung quanh làm bọn họ có cảm giác tóc gáy dựng đứng.

Thượng Thanh khom lưng, nhặt lên quẻ bàn không cẩn thận đánh rơi mất, quẻ tượng phía trên đã rối loạn. Tất cả mọi người ngẩn ra trợn to mắt. Tôn Ngu không biết bói toán, nhưng mà cũng hiểu đây không phải dấu hiệu tốt gì, "Thượng Thanh đạo hữu, chuyện này..."

Thượng Thanh nói rằng: "Kỳ thực không có kết quả cũng chưa chắc là kết quả xấu nhất." Y xua tay: "Thôi, nếu quỷ môn quan đã đóng sớm, mọi người tan làm sớm về nghỉ ngơi đi thôi."

Nói rồi y cõng cái ba lô của mình bước đi. Đám người Tôn Ngu cũng ngơ ra, không có kết quả chưa chắc đã là kết quả xấu nhất?

Thiệu Ngôn vẫn còn chút lo lắng, "Sư phụ, chuyện này..."

Vân Hư đạo trưởng cười nói: "Đừng lo, trời sập còn có cao nhân cõng mà, ha ha ha."

Thiệu Ngôn: "... Sư phụ, ngài chính là người cao nhất trong giới huyền thuật đấy!"

Bên kia Thượng Thanh đi được mấy bước, chọt nghe sau đầu có một trận gió rít, quay đầu nhìn lại, thấy chai sữa AD đang bay lơ lửng đằng sau đầu y. Y ngẩng đầu nhìn trời, vớt tên gia hoả này xuống... Hai ngón tay y kẹp lấy cái chai rồi nhét vào trong ba lô, bắt xe trở về biệt thự.

Sau khi về nhà, y lên phòng ngủ chính trước, đổ con thằn lằn từ trong cái chai ra, hẩy nó lên giường, sau đó bày một cái tụ âm trận. Trận pháp bày xong, y đặt Phó Liễm Tri cào trong trung tâm trận pháp, nghĩ một chút lại dán thêm một tấm bùa tụ âm nữa cho hắn. Lá bùa màu vàng đối với thể tích của thằn lằn hiện giờ mà nói thì chẳng khác nào một cái chăn to, trùm hết lên cả cái thân hình đen sì sì kia. Âm khí ùn ùn kéo tới khiến cho lá bùa cũng phần phật lay động. Phó Liễm Tri bắt đầu hấp thu âm khí như ăn cướp, phải dùng đến hết sức lực tất nhiên không hề nhỏ chút nào rồi.

Thượng Thanh không nhịn được cong cong khoé miệng, đi ra khỏi phòng ngủ.

Quản gia đang đứng ở cửa chờ y, nhiệt tình hỏi: "Tiểu thiếu gia, hôm nay hãy ở lại đi. Hoa hồng trong vườn đang đến mùa, chú sẽ bảo dì Vương làm bánh hoa tươi cho cậu thưởng thức, bỏ thêm đường nhé, có được hay không?"

Thượng Thanh chép miệng một cái, quả thật có chút đói bụng, "Dì vương có hầm canh không?"

Quản gia: "Có hầm có hầm! Hôm nay là canh đậu tương hầm móng giò, đã hầm suốt mấy tiếng rồi, lập tức có thể ăn ngay!"

Thượng Thanh xoay người hướng về phía phòng ăn, quản gia ở phía sau cười mắt híp lại thành một đường chỉ, có thể coi như giữ được chân tiểu thiếu gia lại rồi!

Chỉ chốc lát sau, dì Vương bưng đồ ăn tới. Bánh hoa tươi mềm dẻo thơm ngọt, một chén cơm rang nhỏ màu sắc rực rõ, mấy món ăn kèm được bày trong những chiếc đĩa với hình dáng rất chi là ngộ nghĩnh, còn có canh móng giò màu trắng sữa đặt bên trong chiếc nồi đất nhỏ. Thượng Thanh nào biết rằng, dì Vương và quản gia đều coi y là trẻ nhỏ mà dỗ dành á! Y vốn đang đói bụng, lại ngửi thấy hương vị đầy đủ chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bắt đàu làm ầm ỹ, mau chóng cầm đũa gắp một cái bánh hoa tươi lên cho vào miệng.

Dì Vương thấy vậy liền vui mừng, cười nói: "Đừng gấp, còn nóng đấy! Dì múc cho cậu một chén canh trước nhé..." Nói rồi, dì ấy mở nắp nồi đất ra.

Ngụm bánh hoa tươi trong thực quản Thượng Thanh như nghẹn lại!

Chỉ thấy trong nồi, giữa phần canh trắng nùng và miếng chân giò heo muối màu đỏ au, đang có một con thằn lằn lơ lửng bay ở giữa. Canh giò heo hầm hương vị từ xa truyền tới, hoà lẫn với âm khí của thằn lằn, bồng bềnh tản ra.

Thượng Thanh 'cách' một cái, đẩy nắp nồi vẫn còn chưa hoàn toàn mở hẳn đóng trở lại. Dì Vương thấy quái quái: "Tiểu thiếu gia, không phải muốn ăn canh sao?"

Thượng Thanh: "... Bưng về đi dì, hầm thêm một lát nữa."

Dì Vương: "Hầm thêm một lát? Muốn hầm thêm bao lâu?"

Thượng Thanh nghiến răng nghiến lợi, "Hầm đến sáng mai luôn, hầm nát hắn luôn đi!" Nói rồi y đứng dậy giậm chân bước đi. Đi được một nửa, liền quay lại bốc hai cái bánh hoa tươi, nhìn về cái nồi đất đang đóng chặt nắp nặng nề hừ một cái, sau đó quay đầu một đi không trở lại.

Đi thật xa vẫn còn có thể nghe được quản gia đang lẩm bẩm, "Tiểu thiếu gia nhà chúng ta có phải giờ mới bước vào thời kỳ dậy thì không?"

Dì Vương đáp: "Nói không chừng đấy... Ôi chao, hay tôi nên làm vài món canh lót dạ bổ sung canxi nhỉ?"

Quản gia nói tiếp: "Bày biện bên ngoài cũng phải thay đổi một chút, thanh thiếu niên thời kỳ này đều thích kiểu cool... ặc, kul ngầu còn gì..."

Thượng Thanh:.... Tui tức á!

Nhưng mà, Thượng đại sư vẫn chưa biết, bất ngờ này mới chỉ là một cái bắt đầu mà thôi.

Y gặm hết hai cái bánh hoa tươi, muốn đi đánh răng, nhấc ly nước lên để súc miệng – bên trong có một con thằn lằn phưỡn bụng.

Rửa mặt xong đi tắm, phát hiện buồng tắm vòi hoa sen bị tắc nước, nhắm mắt vươn tay mò mò -- ở trên miệng đường ống thoát nước có một con thằn lằn bự chảng.

Tắm xong muốn đi ngủ, đứng trước giường vén chăn lên – trên gối một con thằn lằn đang nằm úp sấp ngủ.

Người khác máu ngon bị muỗi bu, Thượng Thanh cảm thấy đến lượt mình là bị thằn lằn bu mới đúng, cảm giác tất cả các xó xỉnh trong tầm mắt đều là thằn lằn!

Tức giận, y trèo lên giường, nắm đuôi thằn lằn hung hăng quất cho một phát, "Phó Liễm Tri? Anh dám giả đò với tôi hả? Mau trả lời tôi ngay!"

Y liền câu thông khế ước, chỉ cảm thấy đầu bên kia khế ước đang có một đám ý niệm đơn giản như 'tu luyện', 'âm khí', 'hoá hình',... đang bay lơ lửng, còn có một ý niệm khác đặc biệt làm người ta chú ý – 'A Thanh'. Cảm xúc ấm áp rừng rực bao quanh ý niệm kia cực kỳ chặt chẽ, như là đám thiêu thân vây quanh ngọn đèn leo lét giữa đêm tối.

Chú rắn nhỏ bị ngã xuống đất lại từ từ bay lên, đáp lên dây buộc áo choàng tắm của Thượng Thanh, liều mình buộc lại thành cái nút, rồi bất động. Mãi hồi lâu, Thượng Thanh mới phản ứng lại, nhìn một đống đen thùi lùi trước ngực, "... Xấu cay mắt!"

Y gỡ rắn nhỏ xuống, dùng khăn mặt cuốn lại, đặt ở chân giường, hù doạ nói: "Nếu muốn ở lại thì ngoan ngoãn nằm chố này, nếu không sẽ ném anh đi đấy!"

Rắn nhỏ không nhúc nhích, phảng phất như đang ngủ.

Thượng Thanh nhắm mắt lại yên tâm ngủ. Sáng sớm ngày tiếp theo, ở trên gối một bên đầu y, có một cuộn xà đang nằm ngủ thơm ngọt.

Thượng Thanh:...

&&&

Hơn mười giờ sáng, đường Tiên Vị phía sau chợ thực phẩm, một thiếu niên đang đứng ở trước cửa một nhà bán thịt rắn. Giờ này thực ra không mấy ai tới ăn cơm, chủ quán liếc mắt một cái liền thấy người, lập tức nhiệt tình chào đón: "Nhóc đẹp trai, tới dùng cơm sao? Cậu em yên tâm, rắn quán bọn anh đều là nuôi trồn có giấy phép đầy đủ, ban ngành liên quan tuần nào cũng đến kiểm tra một lần đó! Hôm nay nhóc đến sớm, coi như là mở hàng giúp anh, anh bớt tiền cho nhóc, tới tới tới..."

Nói rồi kéo y vào.

Thượng Thanh tìm cái bàn ngồi xuống, hỏi: "Có canh rắn không?"

Chủ quán gật đầu: "Có chứ có chứ, anh gọi cho cậu một phần nhé?" Còn rảnh rỗi thắc mắc, đứa nhỏ này sao vừa nói vừa nghiến răng ken két vậy?

Thượng Thanh: "Vậy, cho em một phần lớn, phải hầm nát nhừ!"

Chủ quán: "Khách quý yên tâm, đảm bảo hầm nát cho nhóc." Nói xong chạy vào bếp sau.

Sau khi anh ta đi, Thượng Thanh móc ra cái chai sữa canxi kia, con thằn lằn đang nằm năm chân chổng vó ở đáy bình, nhìn không khác gì một con thằn lằn chết. Chỉ chốc lát sau, chủ quán bưng một tô canh rắn thật lớn đi ra, "Canh xà tới đây, mau nếm thử đi... Ủa, sao lại bỏ bánh cuộn socola vào trong chai đựng đồ uống thế này, rồi sao mà ăn được nữa?"

Thượng Thanh đang uống nước nghe thế liền sặc một cái, giơ tay hất âm khí trong cái chai ra, thân hình thằn lằn liền biến mất. Chủ quán đi tới gần ngó lại: "Ủa, hoá ra là cái chai không à, anh nhìn lầm. Nhóc ăn trước đi, cần gì thì cứ gọi anh bất cứ lúc nào."

Thượng Thanh gật gật đầu, kéo cái tô canh còn to hơn cả cái đầu y lại gần.

Ăn một ngụm lại nhìn cái chai, sự uy hiếp lộ rõ trên mặt.

Chậc, canh rắn ăn ngon quá.

Một bát canh nhanh chóng cạn đáy, y cảm thấy cơn tức trong lồng ngực tiêu tan không ít. Chẳng biết vì sao, tuy sợ rắn từ nhỏ, nhưng y lại không sợ ăn thịt rắn. Hoặc nói chính xác hơn thì không phải là sợ, mà không muốn nhìn thấy chúng. Mỗi lần nhìn thấy đuôi rắn dài ngoằng là trong lòng y luôn có cảm giác là lạ.

Chợt đúng lúc này, di động của y vang lên, cầm lên nhìn, thế mà lại là Chu phu nhân. Vừa bắt máy, tiếng khóc nức nở của Chu phu nhân từ đầu bên kia truyền tới, "Thượng Thanh! Chu Chính Lương bắt cóc Viên Viên đi rồi!"

Thượng Thanh hơi nhướn mày, "Bà bình tĩnh đã, từ từ nói, đã báo cảnh sát chưa?" Một tay khác y đã lấy quẻ bàn ra.

Chu phu nhân khóc đến nức nở nghẹn ngào: "Hôm nay là cuối tuần, tôi dẫn Viên Viên đến công viên chơi, đang chơi dở tôi phải chạy qua bên nhận một cuộc điện thoại, lúc trở về liền thấy Chu Chính Lương muốn ôm Viên Viên đi! Viên Viên không nhìn thấy tôi, không muốn đi cùng với ông ta, ông ta liền kêu bảo tiêu cướp Viên Viên đi luôn rồi!"

"Tôi đã báo cảnh sát, Viên Viên sẽ không sao chứ?"

Kim chỉ của quẻ bàn dần dần dừng lại, Thượng Thanh nhìn quẻ tượng ở vị trí đó, mi tâm nhíu càng chặt, Chu Chính Lương mang Viên Viên tới thủ đô? Ông ta muốn làm gì?

Di động lại báo có một cú điện thoại khác đang gọi tới, Thượng Thanh nhấn tiếp, là giọng nói của Du Minh Trì: "Chu Chính Lương bắt cóc đưa nhỏ đi phải không?"

Thượng Thanh: "Sao các anh đã biết, việc bắt cóc người Tổ điều tra đặc biệt cũng quản ư?"

Du Minh Trì đáp: "Bởi vì Chu Chính Lương có liên quan đến vụ án trước chúng tôi điều tra, cho nên Cục cảnh sát tỉnh sẽ báo cáo tình hình của ông ta đến chỗ bọn tôi bất cứ lúc nào, cẩn tắc vô áy náy. Đừng nói chuyện này nữa, cậu bói ra vị trí của ông ta chưa?"

Thượng Thanh trả lời: "Ông ta đang ở thủ đô. Hiện giờ tôi sẽ đuổi theo ông ta, sẽ báo vị trí với anh bất cứ lúc nào."

Du Minh Trì: "Đã hiểu."

Thượng Thanh chộp chai sữa rỗng nhét lại vào trong túi, không trở về nhà mà trực tiếp đến sân bay. Đợi đến lúc xuống máy bay, liền phát hiện vị trí của Chu Chính Lương lúc này đã thay đổi đến rìa ngoại ô thành phố về phía tây bắc thủ đô. Thượng Thanh gọi điện thoại cho bác cả, sau đó chạy đến ngoại ô thành phố.

Chỉ chốc lát sau, Du Diên Thận gọi lại một cú, nói: "Có chắc chắn là ở ngoại ô phía tây bắc thành phố không? Người của bác ở bên kia kiểm tra đã mấy vòng, vẫn chưa tìm được."

Thượng Thanh bình tĩnh nói: "Ông ta và Ngưu Thắng đã hợp tác nhiều năm, khó trảnh khỏi biết được một vài thủ đoạn của Huyền thuật sư. Nếu người bình thường không tìm được, bác gọi họ trở về đi, tránh bị thương lây. Cháu tự đi tìm ông ta."

Du Diên Thận trầm giọng nói: "Gặp chuyện không nên mạo hiểm, có việc gì thì gọi cho bác."

Thượng Thanh: "Dạ, cảm ơn bác."

Tìm người đối với Thượng Thanh là chuyện dễ như ăn cháo, ở trong mắt y, chẳng khác nào trên người Chu Chính Lương đang cài một cái máy định vị GPS ấy mà. Chỉ là, đợi đến khi y lần theo vị trí đến ngoại ô phía tây bắc thành phố, lại nhìn thấy Chu Chính Lương xuống xe, ôm Viên Viên vào một căn biệt thự.

Đầu điện thoại bên kia, Du Minh Trì thông báo: "Chúng tôi đang chạy tới khu ngoại ô, bây giờ cậu đang ở đâu?"

Thượng Thanh báo vị trí, sắc mặt có hơi nghiêm trọng. Căn biệt thự kia mang đến cho y một cảm giác rất khó chịu. Chu Chính Lương rốt cục muốn làm gì?

Du Minh Trì nói gấp: "Đã thu được vị trí, cậu trước tiên đừng nên manh động, đợi chúng tôi tới cùng nhau..."

Bất ngờ, từ bên trong biệt thự truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết của Viên Viên. Du Minh Trì ở đầu bên kia điện thoại lập tức ngưng miệng lại.

Thượng Thanh nhanh chóng quyết đinh: "Tôi lẻn vào trước, các anh mau nắm chặt thời gian."

Dứt lời, y cúp cái rụp, siết chặt dây kéo balo rồi chạy tới bên tường biệt thự, tung người nhẹ nhàng nhảy vào. Ngay tại thời khắc chạm chân xuống đất, như thể là cảm ứng được cái gì, y liền lăn một vòng về phía trước. Chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, bốn bức tường đá từ tứ phía đổ xuống, bao bao vây lấy y không còn lối chạy.

Thượng Thanh đứng dậy cau mày.

Hoá ra là cấm linh thạch!

Thời đại này, ai lại có thể ra tay lớn như vậy?

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!