Ta Không Làm Thiếp

Chương 49



Chân thấp chân cao loạng choạng bước về đến nhà, Thẩm Lan mất hồn mất vía khép cửa lại, đứng ngẩn ngơ trong sân.

Bóng ngả về tây, nắng chiều tà tà phủ lên những phiến đá xanh trong sân trông như vàng nóng chảy, vài sợi cỏ dại len giữa kẽ nứt trong những tảng đá vẫn còn sắc tươi xanh.

Nhìn chằm chằm mấy cọng cỏ dại mạnh mẽ đâm chồi từ dưới lòng đất một lúc lâu, Thẩm Lan dần bình tĩnh lại.

Nếu kịch viết về Bùi Thận đã lan truyền ra, ít nhất có thể chứng minh được đối phương sớm đã trở về kinh đô. Lúc này sợ là đã rảnh tay để tìm nàng.

Rốt cuộc có nên rời khỏi Tô Châu hay không?

Thẩm Lan lúc này cảm thấy có phần do dự. Biết đâu Bùi Thận vốn dĩ chưa phát hiện ra, nhưng động tĩnh của nàng lại khiến nàng bị để mắt đến. Chưa biết chừng tiên sinh mù kia hát vở đó cũng là để rút dây động rừng khiến nàng hốt hoảng trốn đi, lộ ra sơ hở.

Nhưng nếu không hành động, lỡ như Bùi Thận đã tra được nàng ở Tô Châu, chẳng phải là đứng im chờ chết sao.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Lan vẫn lưỡng lự khó xử.

Nàng đứng suy tư chốc lát, sửa sang lại quần áo, ra ngoài tìm gì đó để ăn. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Đi xa một chút quẹo vào hẻm, có cửa tiệm bán món cờ xào. Bột mì nhào nặn kỹ càng, cắt thành từng viên nhỏ cỡ quân cờ vây, xào chín rồi rải mè đen lên. Cắn một miếng, vừa mềm vừa giòn, còn thoang thoảng mùi lúa trong bột.

Thẩm Lan mua một phần hết mười văn, cầm bao cờ xào, thong thả nhai nuốt từng viên.

Đang vào dịp trung thu, các gia đình đoàn viên ngắm trăng, tặng quà ngày lễ, chủ thưởng cho nô bộc, học sinh tặng lễ cho thầy, chủ cửa hàng thưởng cho người hầu trà, những cửa hàng hạch toán số nợ, chủ nợ tới cửa đòi tiền, con nợ thì lo trốn đi… Ai cũng bận rộn việc của mình.

Chỉ có mình Thẩm Lan vừa ăn bánh vừa chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ đi.

“La ca, sao nàng lại đi vào chỗ hẻo lánh như vậy?” Một tên Cẩm Y Vệ nhận nhiệm vụ theo dõi Thẩm Lan nhíu mày nói.

La Bình Chí xa xa nhìn theo bóng Thẩm Lan, suy tư: “Mặc kệ nàng ta đi đâu, cứ theo sau là được.” Chỉ cần đừng để lạc mất nàng, an phận chờ người phía trên tới, coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Hai người tiếp tục giả dạng hai anh em đang trên đường về nhà, vừa tán gẫu vừa bám đuôi Thẩm Lan.

Đi được một đoạn, người kia lại chần chừ: “Phía trước là cái hẻm chữ Đinh (丁), càng đi càng xa. Nàng không phải là phát hiện chúng ta, muốn chạy trốn chứ?”

La Bình Chí hơi ngừng lại, lắc đầu: “Nói bậy bạ gì đó! Mỗi lần theo dõi chúng ta đều cử những người khác nhau đến, không có ai quen mặt, nàng chỉ là một nữ tử khuê các thôi, làm sao nghĩ được tới đó.”

Dù nói vậy, nhưng để đảm bảo, hắn vẫn nói: “Ngươi đi bảo mấy đứa khác chạy qua đây, khu này cũng chỉ khoảng bảy tám cái ngõ thôi, bảo tụi nó đứng canh trước ngõ, nhìn chằm chằm cho ta.”

Người kia nhận lệnh, quay người rời đi.

La Bình Chí đứng đợi một lát, thấy người phía trước biến mất, lập tức đuổi theo sau, ai ngờ vừa bước vào trong nhỏ, Thẩm Lan lại vòng ra đầu hẻm. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

La Bình Chí lập tức quay người lại, gõ ầm ầm vào cánh cửa trước mặt: “Trốn gì mà trốn. Cái đồ đần độn ngu si kia! Mau ra đây gặp ông nội ngươi này!”

Hung hăng càn quấy, nhìn là biết chủ nợ tới đòi tiền mùa trung thu.

Thẩm Lan nhìn La Bình Chí, thấy người này dữ dằn như vậy, nàng nhanh chóng cúi đầu bước vội rời khỏi, không muốn dính vào đám lưu manh du côn này.

Liếc thấy Thẩm Lan đã ra khỏi ngõ nhỏ, hắn lại mắng thêm vài câu, khiến hàng xóm chung quanh ào ào đóng cửa lại, La Bình Chí lúc này mới vội vàng đuổi theo Thẩm Lan.

Lúc bấy giờ, Thẩm Lan nhai bánh, quẹo ra khỏi bảy, tám cái ngõ nhỏ, thong thả dạo bước trên đường.

Thành Tô Châu nằm ở vùng sông nước Giang Nam, người dân đã quen nếp sinh hoạt trên sông. Thẩm Lan đi dạo một lát, cuối cùng chờ được một thuyền nhỏ đang xuôi về thành, Thẩm Lan kêu thuyền, bảo chở nàng về gần cầu Như Kinh, bên ngoài cổng Bàn Môn.

Nhà đò nhận tiền, vui vẻ cầm mái chèo, lái thuyền trôi lãng đãng trên dòng nước trong xanh.

Thẩm Lan đứng ở mũi thuyền quay người nhìn lại, lúc này trăng đã treo trên cành liễu, phần đông người trên phố đã về xum vầy cùng gia đình. Trên đường chỉ thấy thưa thớt mấy người thong thả qua lại.

Thẩm Lan nhìn một lát, cảm thấy phía sau không còn người theo đuôi, mới quay đầu nhìn ra phía trước.

Lát sau, trên sông lại xuất hiện một con thuyền nhỏ, người lái đò ngăm đen chống sào trúc, người khách mặc trực chuyết xanh ngọc ngồi trong khoang thuyền, gọi một đĩa đậu phộng, thảnh thơi uống rượu.

Thẩm Lan thấy thế, chỉ nói: “Nhà đò, đổi hướng, không đi cầu Như Kinh nữa, đổi sang đi hướng khác.”

Người lái đò sửng sốt, nhưng Thẩm Lan lại lấy thêm tiền ra, thế là lại theo yêu cầu của Thẩm Lan, lái xa ra khỏi con thuyền đằng trước.

Thẩm Lan lại đứng ngắm cảnh một hồi, thấy trước sau không còn thuyền bè nào nữa, những trên bờ vẫn còn vài người đi đường.

Thẩm Lan lại hối nhà đò lái nhanh nhanh, bảo nàng đang có việc gấp, nhà đò cầm tiền, vừa nhủ thầm nàng lắm việc, vừa cố sức chèo nhanh hơn. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thuyền nhỏ xuôi theo dòng nước, tất nhiên nhanh hơn người đi bộ. Dần dà, người đi dạo hai bên bờ sông đều bị bỏ lại phía sau.

Lại qua ít lâu, ở một khúc quanh trên sông lại có con thuyền nhỏ quẹo ra. Có lẽ là một người lái đò về muộn, chèo con thuyền trống hướng về nhà.

Thẩm Lan đứng ở mũi thuyền cười cười, lấy thêm tiền bảo người lái đò lái về cầu Như Kinh.

Dạo quanh một chốc, khi Thẩm Lan về tới cầu Như Kinh, trăng đã treo cao giữa trời.

Thẩm Lan vào nhà khép cửa lại, nhai miếng bánh lạnh ngắt cuối cùng, cười lạnh một tiếng.

Nàng đi vào ngõ nhỏ, có người tới ngõ nhỏ đòi nợ. Nàng lên thuyền, đằng trước có thuyền khách du lãm phong cảnh. Nàng né con thuyền này, hai bên lại có người đi dạo bờ sông ban đêm. Nàng bảo thuyền lái thật nhanh bỏ lại người đi đường, lại gặp một người lái thuyền trống về nhà.

Thẩm Lan lúc này còn nơi nào không hiểu mình đã bị theo dõi.

Có thể giấu giấu giếm giếm, cẩn thận tỉ mỉ thế này, không thể chỉ là du côn đầu đường xó chợ, nhất định là Bùi Thận.

Thẩm Lan cười nhạt, không biết mình lộ sơ hở chỗ nào, để Bùi Thận vừa về kinh đã tìm được nàng.

Lòng nàng nặng nề, vội vào nhà hé cửa sổ lá liễu, liếc thấy nhánh sông ngoài cửa sổ có một con thuyền nhỏ đang neo.

Thẩm Lan biết rõ, có lẽ không chỉ có cửa sổ, cửa chính mà thậm chí ngoài bờ tường đều có người đứng gác.

Cẩn trọng chặt chẽ đến mức này, đúng là có chạy đằng trời.

Nàng giả vờ đứng trước cửa sổ ngắm cảnh, ngắm một lát, dường như thấy hơi lạnh mới khép cửa sổ lại, thổi tắt đèn, ngồi vào bàn trầm ngâm nghĩ cách đối phó.

Nhóm người này thủ đoạn tinh vi, quen thuộc việc theo dấu, nếu Thẩm Lan thật sự chỉ là một nữ tử khuê phòng, chắc chắn không thể nhận ra mình đang bị theo dõi. Tới lúc này, Thẩm Lan cũng không có chứng cứ xác thực, chẳng qua nhìn thấy vài manh mối mà thôi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan thở dài một tiếng, rót chén trà lạnh uống vào. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bọn họ theo dõi nàng, nhưng không hành động gì thêm, chắc hẳn đang đợi lệnh từ phía trên hoặc là đang đợi Bùi Thận đến Tô Châu.

…… Bùi Thận. Thẩm Lan lắc đầu tự giễu một phen, nàng không khỏi quá tự đề cao mình. Bùi Thận là người thế nào, nàng còn không rõ sao?

Người này vô cùng đam mê quyền lực, lúc này có lẽ đang bận giao du khắp nơi ở Kinh đô, hoặc đang lo sắp xếp khen thưởng sau cuộc chiến. Sao có thể vì một đứa thiếp hầu mà ngàn dặm xa xôi xuôi nam đến Tô Châu? Nhất định là muốn kêu người bắt lấy nàng rồi áp giải về Kinh.

Dù là trường hợp nào đi nữa, thì đám người này dù canh phòng nghiêm mật nhưng chưa hề ra tay, nàng vẫn còn cơ hội.

Thẩm Lan trấn tĩnh lại, trải chăn mỏng, thả màn lụa, lên giường chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Thẩm Lan mở cửa sổ thông gió, thấy con thuyền neo bên sông đêm qua đã biến mất, mặt sông thuyền bè tấp nập, không thể phân biệt rõ ai với ai.

Lòng Thẩm Lan càng thêm nặng nề, thầm nhủ đối phương quả là thận trọng. Đứng ngắm cảnh một lát, nàng mỉm cười khép cửa sổ lại, ra ngoài tìm Dương Duy Học.

Thẩm Lan đi được một đoạn, tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giác, mới cảm nhận được có người theo đuôi. Nàng biết phép thử hôm qua đã khiến bọn họ sinh nghi, tăng cường giám sát.

Kỳ thật cách tốt nhất hiện nay là đóng cửa không ra ngoài, nghỉ ngơi mấy ngày khiến đối phương lơ là, sau đó tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng Thẩm Lan không biết khi nào bọn họ hành động, đang cần phải tranh thủ thời gian, nàng đâu dám dùng cách đó.

Nàng chậm rãi dạo bước, cuối cùng tới được Dương phủ ở Hồng Kiều.

Dương phủ là gia tộc lớn ở Tô Châu, cổng vòm bằng đá, mặt đông sát đường, diện tích chừng bảy lô, có đầu thú sơn son, sân sâu cửa rộng.

Tới cửa dù không có thiếp mời, nhưng người hầu trong phủ biết hắn là bạn tốt của thiếu gia, cung kính bẩm: “Vương công tử, hôm qua thiếu gia thi xong thì về nhà ngủ một mạch. Lão gia dặn dò không cho phép tới quấy rầy.”

Thẩm Lan biết thi Hương một mạch chín ngày, mình đồng da sắt cũng phải về ngủ bù. Nàng lấy một lượng bạc trong tay áo ra đưa cho hắn, cười nói: “Khi nào thiếu gia nhà ngươi dậy, nhờ nói ta từng tới bái phỏng.”

Người hầu vui vẻ nhận lời.

Thấy thế, Thẩm Lan mới xoay người rời đi, lại dạo chỗ này chỗ kia một lúc, cảm thấy quả thực không có cơ hội thoát thân, nàng đành từ bỏ.

Ngày tiếp theo, Thẩm Lan tiếp tục ra ngoài đi dạo, nhưng nhóm người này thận trọng, theo dõi vô cùng gắt gao. Nàng biết nếu bỏ chạy nhất định sẽ có người đuổi theo, nếu bất chấp chạy đi mà bị bắt lại, nàng sẽ hết đường chạy trốn nữa.

Không còn cách nào, Thẩm Lan đành tiếp tục chờ đợi cơ hội.

Một ngày nữa trôi qua, đến mười chín tám tháng, sáng sớm Dương Duy Học tới thăm.

Dương Duy Học khỏe mạnh, ngủ một mạch hai ngày đã tỉnh táo lại. Nghe nói Thẩm Lan từng ghé qua cho nên sáng sớm hắn mới tới đây.

Hắn gõ cửa, thấy Thẩm Lan hôm nay mặc bộ trực chuyết bằng vải cát, vạt áo thuôn dài, gương mặt phong lưu, mới chắp tay cười nói: “Sắc mặt của Lãm đệ ngày càng tốt, chẳng giống huynh đây, đi thi liên tục chín ngày, bây giờ ngơ ngác viết văn, gặp ai tới cũng hai mắt tối thui.”

Thẩm Lan cười khẽ. Nghĩ bụng người này đã thích chọc ghẹo người khác thì chớ, ngay cả chính mình cũng không buông tha, nàng cười nói:

“Dương huynh nói đùa,

Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra

Sớm nay thoả chí nức lòng ta

Gió xuân thả sức cho phi ngựa

Ngày trọn Trường An xem hết hoa.” (Sau khi thi đỗ – Mạnh Giao)

Dương Duy Học bị nàng chọc cười, nghiêm mặt nói: “Đa tạ lời chúc phúc của Lãm đệ. Huynh đây nếu có ngày cưỡi ngựa dạo phố, nhất định sẽ gọi đệ đến ngắm.”

Thẩm Lan nhất thời ngạc nhiên, cười mắng: “Ta không thích đến xem lúc huynh cưỡi ngựa dạo phố vinh quy đấy, ta chỉ chờ xem lúc người ta bắt rể trên bảng vàng, huynh hoang mang bỏ trốn ra sao!”

Nói rồi, hai người đồng thời cười ha hả. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

La Bình Chí đang chèo thuyền cách đó không xa líu lưỡi không thôi, yên lặng ghi nhớ kỹ những lời này, sau đó còn phải đọc lại cho cấp trên nghe.

Hai người cười một trận, Dương Duy Học nói: “Lãm đệ tìm ta có việc gì sao?”

Thẩm Lan cười khanh khách: “Hôm qua thi xong, ta sợ huynh lo lắng khi nào có kết quả, định rủ huynh ra ngoài du ngoạn để giải sầu.”

Dương Duy Học thấy lòng ấm áp, lại nghĩ người bằng hữu này quả thực không tệ, cười vang đáp: “Tháng chín mới công bố kết quả, bây giờ ta có rất nhiều thời gian để lãng phí đây.” Dứt câu, xòe cây quạt trong tay, theo Thẩm Lan ra ngoài.

“Xương Môn đích thực là nơi phồn hoa nhất ở cái thành Tô Châu này.” Dương Duy Học là người sinh ra và lớn lên ở Tô Châu, tất nhiên nằm lòng cảnh sắc nơi đây.

Nghe hắn nói xong, Thẩm Lan nhìn quanh bốn phía, mặt đất lát gạch đá xanh lớn, đường phố rộng rãi, có thể đủ chỗ cho năm chiếc xe đi song song, dưới cầu là dòng sông đầy ắp du thuyền. Hai bên là dày đặc những mái đình ngang dọc, san sát, nối tiếp nhau.

“Lãm đệ có muốn vào xem không?” Dương Duy Học chỉ vào tiệm tranh Kim Phúc Tinh Họa hỏi.

Thẩm Lan thấy bên trong có mấy người đang cầm tranh bàn luận với nhau, tò mò hỏi: “Ở đây là nơi bán tranh sao? Nhà Ngô nương tử hình như cũng mở tiệm bán tranh.”

“Đúng vậy.” Dương Duy Học gật đầu: “Thường có thương nhân bán tranh.” Lại đi về phía trước mấy bước là một cửa hàng đồ cổ có tên là Thanh Hạc Trai.

Thẩm Lan thấy câu đối trước cửa tiệm có ghi “Cửa hàng nhỏ đối diện phủ tam công, rìu to chuyên đánh vạn thạch nhà”, cười nói: “Cửa hàng này thật là có cá tính.” Định vị khách hàng thuộc phân khúc không giàu thì sang, thuộc cả hàng tam công.

Dương Duy Học liền cười nói: “Lãm đệ có lẽ không biết, gần đây Tô Châu xuất hiện làn gió mới, rằng là người Tô Châu, chơi đồ cổ, thử trà mới, mới xem là đúng mốt đương thời.”

Thẩm Lan đoán đây có lẽ ý chỉ trào lưu mới tương tự ở hiện đại.

Dương Duy Học nói tiếp: “Cửa hàng này tên là Thanh Hạc Trai, không chỉ có đồ cổ, còn có bán vật bài trí trên bàn, trong đó có ngựa ngọc của Lục Ngọc Quang, đồ đồng của Triệu Lương Bích, mực Huyền Hương Thái Thú của Uông Trung Sơn. Nếu Lãm đệ quan tâm có thể ghé vào xem.”

“Độ này hơi quẫn.” Thẩm Lan than thở.

Dương Duy Học bật cười ha ha: “Cũng không phải vật gì quý báu, nếu Lãm đệ thích, ta mua tặng đệ một món là được chứ gì.”

Thẩm Lan xua tay: “Không công nào dám nhận thưởng.”

Thấy nàng khăng khăng từ chối, không vì thấy lợi mà tham, lòng Dương Duy Học càng vui mừng, dẫn nàng vừa ngắm cảnh vừa ăn uống.

Đến Kim Xương Thư Lâm đọc mấy cuốn 《 Đỉnh Tuyên Ngọc Trâm Ký 》, 《 Đông Tây Tấn Diễn Nghĩa》, đi Tàng Châu Lâu ăn chén cháo tiên nhân, bánh các lão. Lại đi quán rượu Hồ gia dùng ly cao nhấm nháp Cốc Khê Xuân nổi danh.

Một ngày trôi qua, Thẩm Lan được Dương Duy Học dẫn đi ngắm cảnh khắp nơi, cảm nhận phong cảnh ngày thu, bốn phương tám hướng hội tụ về Tô Châu, khiến nơi đây trở thành chốn trù phú gấm hoa, đặc sắc khác thường.

Ba ngày liên tục, Thẩm Lan chơi đến khi tận hứng mới trở về.

Lúc này đã là hai mươi hai tháng tám, mỗi ngày nàng ra khỏi nhà giờ mẹo, quay về vào giờ dậu, thấy đối phương không còn cảnh giác theo dõi như lúc ban đầu, Thẩm Lan biết, cơ hội của nàng đã đến.