Ta Không Làm Thiếp

Chương 50



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai mươi hai tháng tám, ban ngày Thẩm Lan ra ngoài du ngoạn cùng Dương Duy Học, đến giữa buổi chiều, nàng đề nghị: “Dương huynh, mấy ngày trước chẳng phải huynh muốn đi Thạch Hồ chơi thuyền sao? Hôm nay sắc trời sáng sủa, chi bằng chúng ta cùng đi?”

Dương Duy Học tất nhiên không từ chối, cười khanh khách đồng ý, lại nói: “Lãm đệ đợi một chút, chờ ta lấy bút mực lát nữa ra giữa hồ vẽ tranh!”

Thẩm Lan hơi ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Lát sau, Dương Duy Học dẫn một gã sai vặt tới, người kia mặc một bộ quần áo ngắn bằng vải mịn, xách rương đựng họa cụ và một chiếc ghế gập gỗ sồi lưng thẳng.

Thạch Hồ nằm ở giữa hai huyện Hổ Khâu và Ngô Trung của Tô Châu, diện tích trải dài vài dặm. Đang vào chính thu, mặt hồ và những ngọn núi soi bóng xuống vài bông sen còn sót lại, tạo nên một khung cảnh thật là ý nhị.

Ba người lên một chiếc thuyền con chèo ra giữa hồ.

Chẳng được bao lâu, Thẩm Lan liền trông thấy hai ba con thuyền khác xuất hiện giữa hồ.

Ước chừng sợ nàng phát hiện, lại cảm thấy Thẩm Lan không cách nào biến mất tại chỗ này, nhóm người đó chỉ theo dõi từ phía xa. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

“Lãm đệ nhìn kìa, bên kia là cầu Hành Xuân, mười bảy tám tháng có thể thấy được cảnh “Trăng trên cầu đá” đấy.” Nói rồi, hắn lại tiếc hận: “Tiếc thay lúc này đã là hai mươi hai, để lỡ mất rồi.”

Thẩm Lan quét mắt qua những người đi bộ trên cầu, cười nói: “Có gì mà phải tiếc, năm sau ta lại theo Dương huynh du ngoạn Thạch Hồ là được chứ gì. Đến lúc đó, hai ta đi dạo bộ trên cầu Hành Xuân chứ nhỉ.”

Dương Duy Học cười ha ha.

Thấy tâm trạng hắn khá tốt, Thẩm Lan bất chợt nhăn nhó thở dài.

“Sao thế?” Dương Duy Học nhíu mày: “Lãm đệ có chuyện phiền lòng gì sao?”

Thẩm Lan vì để xúc tiến tình cảm giữa nàng và Dương Duy Học nên đã đi chơi cùng hắn liên tục ba ngày, lúc này thấy quan hệ đôi bên đã ấm lên, nàng chuẩn bị mở lời. Ai ngờ Dương Duy Học đột nhiên cười nói: “Để huynh đây đoán xem nhé, chắc là vì chuyện làm ăn đúng không?”

Thẩm Lan hơi giật mình.

Dương Duy Học thấy nàng sững sờ, càng cảm thấy mình đã đoán đúng, mỉm cười nói tiếp: “Ngày đó Lãm đệ từng nói muốn làm ăn bằng văn bát cổ, chắc hẳn là định mở hiệu sách, nhưng những ngày qua Lãm đệ dẫn ta đi khắp nơi giải sầu, chưa hề nhúc nhích gì chuyện đó. Huynh đây thật lòng cảm động, mới nghĩ hôm nay phải vẽ một bức《 Thạch Hồ Du Nhạc Đồ》để tặng cho Lãm đệ.”

Thẩm Lan trầm ngâm một lát thì hiểu rõ, Dương Duy Học nghĩ rằng nàng túng thiếu nên muốn tặng tranh cho nàng. Đến khi cần, nàng có thể cầm tranh bán đổi lấy tiền.

Thảo nào hai ngày trước Dương Duy Học còn nói muốn tặng nàng một món đồ cổ, có lẽ cũng là vì tiện cho nàng bán đổi sang tiền.

Bèo nước gặp nhau mà đối phương nguyện lòng giúp đỡ như thế, Thẩm Lan có thể nào không cảm động?

Lòng người đều làm bằng thịt, Thẩm Lan hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Dương huynh có tấm lòng Xích Tử Chi Tâm như vậy, khiến ta có vẻ thật là tiểu nhân.” (1)

Dứt lời, nàng kề sát vào Dương Duy Học, cười nói: “Dương huynh nhìn xem, trên vành tai của ta có cái gì?”

Vành tai thì có thể có cái gì? Dương Duy Học không hiểu ra sao, khom người sát vào để nhìn.

Vành tai trắng như bạch ngọc bị gió lạnh thốc thốc làm cho hơi đỏ hồng, Dương Duy Học đang định mở miệng bảo mình có mang theo áo choàng, hỏi xem nàng có muốn mặc thêm không. Lời chưa kịp ra khỏi miệng, ánh mắt chợt quét thấy trên vành tai có một vết hình tròn rất nhạt, bên trong hình như mới bắt đầu liền lại.

…… Vết tròn? Lỗ tai!

Dương Duy Học giật mình biến sắc: “Đệ, đệ……”

Thẩm Lan đặt ngón tay lên môi, ý bảo hắn im lặng. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Dương Duy Học nhận một cơn kích thích to lớn, đột nhiên lúng túng không biết nói gì.

Thẩm Lan cười khổ: “Dương huynh có thấy những con thuyền xung quanh kia không?”

Dương Duy Học còn đang lâng lâng, nhìn theo hướng nàng chỉ, trông thấy xa xa có vài con thuyền nhỏ phiêu đãng trên mặt hồ.

“Thấy.” Dương Duy Học thoáng tỉnh táo lại, nhíu mày nói: “Những thuyền đó có vấn đề gì sao?”

Thẩm Lan cười khổ: “Không dối gạt Dương huynh, ta vốn là nhân sĩ vùng Dương Châu, phụ thân là Diêm Thương buôn muối. Ta lớn lên xinh đẹp, phụ thân vì để bắt quàng với quan to quý tộc, muốn đem hiến ta cho họ để làm thiếp.”

Dương Duy Học lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Quan to quý tộc nào đó?”

Thẩm Lan do dự một lát, rốt cuộc thành khẩn đáp: “Ngự sử tuần muối khu vực Lưỡng Hoài.”

“Những người đó là do phụ thân phái tới bắt ta, bọn họ đã theo dõi ta, chỉ đợi phụ thân ta vừa đến sẽ bắt ta mang về Dương Châu.”

Nàng buồn bã nói: “Dương huynh, ta thật sự không muốn làm thiếp. Hai ta tương giao bấy lâu nay, mong Dương huynh có thể giúp ta một lần.”

Dương Duy Học nhíu mày nói: “Cha con máu mủ ruột rà. Chờ phụ thân của cô tới, ta sẽ giúp hai người giảng hòa.”

Thẩm Lan cười chua chát: “Dương huynh, nếu huynh giúp ta hoà giải, sợ phụ thân ta lại nảy ra ý nghĩ leo lên Dương gia của huynh.”

“Cái này……” Dương Duy Học lắp bắp, liếc nhìn Thẩm Lan, thấy nàng mặt mày đa tình như hồ nước xuân, lại nghĩ tới đã nhiều ngày hai người như hình với bóng du ngoạn khắp nơi, bỗng dưng hắn thôi vẻ phong lưu lang thang xưa nay, đỏ mặt lúng ta lúng túng: “Cô cứ yên tâm, ta sẽ tự nói với phụ thân cô, nhất định không để ông ấy đưa cô đi làm thiếp.”

Thẩm Lan lo lắng hãi hùng, liên tục cầu xin, như đóa hoa lê dầm mưa, như Tây Thi ôm ngực, yếu ớt đáng thương.

Dương Duy Học cũng chỉ vừa mười chín, sao chịu nổi mỹ nhân nức nở cầu xin, cuối cùng đành nói: “Thôi, cô muốn ta giúp cô thế nào?”

Thẩm Lan lập tức hạ giọng: “Cũng đơn giản thôi, Dương huynh chỉ cần gọi hai kỹ nữ chèo thuyền sang đây, đến lúc đó ta sẽ đổi quần áo với người nọ.”

Dương Duy Học suy tư một chút thì hiểu rõ: “Cô muốn ta đi chung với kỹ nữ kia về nhà cô, dắt những người kia rời khỏi, sau đó cô sẽ chèo thuyền trốn đi?”

Thẩm Lan gật đầu, để hắn yên tâm hơn, nàng lại nói: “Chờ rời khỏi Thạch Hồ, ta sẽ đi tìm một nơi ở tạm, đợi một thời gian sau sẽ gửi tin tức báo cho Dương huynh.”

Mà còn cần gì phải gửi tin báo đâu? Thạch Hồ nối liền với Thái Hồ trải dài hơn tám trăm dặm, kéo dài qua địa phận hai tỉnh, ba châu, vào được Thái Hồ, những người này sẽ không còn cách nào đuổi kịp nàng nữa. (Bản đồ ở cuối chương) Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Hai người bàn bạc thêm một lát, Dương Duy Học hô gã sai vặt đang tán gẫu với người lái thuyền, bảo hắn gọi kỹ nữ tới, hạ giọng dặn dò: “Chiều cao, vóc dáng tương tự với Lãm đệ là được.”

Gã sai vặt kia xưa nay lanh lẹ, nghe vậy cũng không khỏi há hốc mồm nhìn hai vị công tử, đứng sững sờ ra đó.

“Còn sững ra đấy làm gì mà không đi!” Dương Duy Học sầm mặt, biết rằng trong suy nghĩ của tên này, hắn đã biến thành loại vô liêm sỉ, tơ tưởng chính huynh đệ của mình.

Đợi người lái cập bờ, gã sai vặt xuống thuyền, chạy như bay.

La Bình Chí từ xa nhìn lại, thấy Thẩm Lan còn ở trên thuyền, cũng không bận tâm hành tung của gã sai vặt kia làm gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Lan.

Trời ngả về tây, chiều hôm buông xuống, Thẩm Lan lúc này đang ngồi trên thuyền, lo lắng ngóng trông gã sai vặt quay về.

Ngay lúc nàng đang chờ đợi người hầu của Dương Duy Học, thuyền chở Bùi Thận đã cập bến ở Trạm Cô Tô, Tô Châu.

Từ Kinh đô đến Tô Châu, dọc đường không gặp cản trở, đi thuyền ngày đêm, nếu không tiện đi đường thủy thì có thể đổi sang cưỡi một người hai ngựa (2) phóng đi. Nhanh nhất có thể đạt quãng đường ba trăm dặm một ngày. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Đi đường kiểu này cũng không khác gì phi hỏa tốc tám trăm dặm. Chưa tới bảy ngày đã đến được Tô Châu.

“Đại nhân nhìn kìa, đó là trạm Cô Tô.” Đàm Anh chỉ về phía không xa lắm: “Trạm Cô Tô là trạm dịch cho cả đường thủy và đường bộ, một nửa tiếp sông, một nửa trên đất liền. Bên trái có đình Nguyệt Châu, bên phải có đình Hoàng Hoa, phía bắc là quán Diên Tân, phía nam là lầu Chiêu Tứ, đều là những nơi thích hợp ngắm cảnh.” Dứt lời, hắn lại nói “Đại nhân có cần vào trạm nghỉ ngơi, tắm gội thay quần áo không?”

Bùi Thận nhìn mặt sông lắc đầu, hỏi: “Đã chuẩn bị ngựa xong chưa? Như mọi khi, vừa xuống thuyền thì cưỡi một người hai ngựa, lập tức lên đường!”

Đàm Anh hơi giật mình, chắp tay nói: “Đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ làm việc tuy đôi khi có sai sót, nhưng lần này ta đã dặn đi dặn lại đám trẻ phải chú ý không được làm trễ nãi. Cho nên chúng ta có thể từ từ một vài ngày cũng không sao, chắc chắn không để nàng chạy thoát.”

Bùi Thận lắc đầu: “Tính tình nàng xảo trá, ngươi nếu khinh thường nàng sẽ phải sớm hối hận.”

Người đi trăm dặm thì chín mươi dặm cũng chỉ là nửa đường. Cẩn thận như Bùi Thận tất nhiên phải cất vào túi rồi mới yên tâm được.

Y cười nói: “Đi thêm một đoạn nữa, tranh thủ tối nay vào thành, kết thúc công việc trong hôm nay, ta mời chúng huynh đệ đi quán rượu tốt nhất Tô Châu một bữa.”

Bùi Thận đã nói vậy, những người khác cũng chắp tay xưng vâng.

Vừa xuống thuyền, lập tức có Cẩm Y Vệ đang đứng trực ra đón, báo rằng giờ ngọ, La bách hộ từng sai người tới báo người kia đang đi dạo Thạch Hồ cùng bạn.

“Bạn?” Bùi Thận ghìm cương ngựa, lạnh giọng hỏi: “Nàng lấy đâu ra bạn?”

Tiểu kỳ báo tin chợt lúng túng: “Là công tử của gia tộc Dương thị vùng này, tên là Dương Duy Học, chừng mười chín tuổi, đi học ở xa, chuyến này về lại Tô Châu để thi Hương.”

Bùi Thận nắm chặt roi ngựa cười lạnh một tiếng, đang định vung roi chạy đến Thạch Hồ, lại đột nhiên dừng lại. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Y thuộc làu bản đồ, cũng biết rõ Thạch Hồ của Tô Châu nối liền với Thái Hồ, mà Thái Hồ trải dài qua địa phận hai tỉnh, ba châu.

“Ngươi đi tìm mấy chiếc thuyền, phái vài người tới đường thủy nối giữa Thạch Hồ và Thái Hồ chờ lệnh của ta.”

Đàm Anh sửng sốt: “Đại nhân, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, chắc không đến mức dám một mình chèo thuyền từ Thạch Hồ tới Thái Hồ đâu nhỉ?” Thái Hồ diện tích hơn tám trăm dặm, khắp nơi đều là đảo nhỏ đá ngầm. Nếu không rành đường mà đi vào đó, sợ là bước vào cửa tử không có đường sống.

“Phòng hờ thôi.” Bùi Thận đáp, rồi vung roi giục ngựa phóng thẳng đến Thạch Hồ.

Lúc bấy giờ, người hầu của Dương Duy Học đã tìm được kỹ nữ tới, sĩ phu chơi gái vốn là chuyện thường, thấy gã sai vặt dẫn hai kỹ nữ tới, La Bình Chí cũng không hề bận tâm.

Bóng đêm dần dần lan ra, Thẩm Lan cùng Dương Duy Học bước lên chiếc thuyền của kỹ nữ kia.

“Công tử, tên của nhi là Hoán Kiểu nương.” Người có dáng vẻ cao gầy, cúi đầu rũ mi nói.

Thẩm Lan khẽ cười: “Cô là Hoán Kiểu nương, thế cô lái thuyền tên là gì?”

Hoán Kiểu nương liền lắp bắp: “Nàng tên Cẩm nương, là tỷ tỷ của nhi.”

Thẩm Lan trêu nàng mấy câu, cũng không hề động tay động chân, Hoán Kiểu nương dần dần yên lòng lại.

Thấy sắc mặt nàng giãn ra, Thẩm Lan ngước nhìn bóng đêm đen như mực, ánh trăng mênh mang. Biết đã đến lúc, nàng mở miệng nói: “Dáng người cô cao ráo, cũng tương đồng với ta.”

Hoán Kiểu nương thấy lòng nao nao, cho rằng nàng cười nhạo dáng người của mình, thế là cúi đầu trầm mặc. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thẩm Lan mỉm cười nhìn nàng: “Đứng cạnh cô là công tử Dương gia, cô từng nghe nói chưa?”

Hoán Kiểu nương ngại ngùng gật đầu: “Tất nhiên là có nghe rồi.” Dương gia là đại tộc, Dương Duy Học từ bé đã là thần đồng nổi danh, thành Tô Châu này không có ai là không biết đến.

Dương Duy Học nghe nhắc đến mình, biết đã đến lúc mở miệng: “Ta cùng Lãm đệ ban nãy chơi cá cược, cược rằng nếu có người đóng giả đệ ấy thì liệu có gạt được người khác không. Cô với đệ ấy bây giờ đổi quần áo cho nhau, cô đóng giả Lãm đệ, nếu giả như thật sẽ được thưởng đậm.”

Hoán Kiểu nương hơi giật mình nhưng vẫn đồng ý. Không cần bán da thịt, chỉ đóng giả một người thôi, có gì khó đâu?

Thẩm Lan bảo Cẩm nương chèo về phía dưới cầu Hành Xuân. Tại vòm cầu tối đen, Thẩm Lan và Hoán Kiểu nương nhanh chóng đổi quần áo cho nhau.

Chờ thuyền ra khỏi cầu, Thẩm Lan lả lướt bước ra mũi thuyền: “Tỷ tỷ, Dương công tử gọi tỷ vào, để đấy muội chèo cho.”

Cẩm nương đang ngạc nhiên sửng sốt, chợt nghe Thẩm Lan thấp giọng: “Ta đánh cược với người ta, cô chớ có vạch trần ta.”

Cẩm nương cười rộ lên đáp: “Tất nhiên là sẽ không vạch trần công tử. Công tử nếu cần gì khác thì cứ việc nói ra.”

Thẩm Lan nhận sào trúc từ tay nàng, mỉm cười: “Lát nữa muội muội cô và Dương công tử sẽ rời thuyền, cô cứ ở yên trên thuyền, sau đó ta thả cô rời đi. Rồi cô cứ về thẳng nhà là được.”

“Vâng.” Cẩm nương nhanh chóng nhận lời, lại chần chừ hỏi: “Vậy muội muội của ta……”

“Yên tâm, trời sáng nàng sẽ trở về.” Nói rồi, Thẩm Lan nhìn về phía Dương Duy Học dù hơi nôn nóng bất an nhưng vẫn cố dạy Hoán Kiểu nương tư thế đi đứng, cảm thấy có mấy phần áy náy.

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm Dương Duy Học, ai ai cũng đều bị nàng lừa bịp. Dù cho bị phát hiện, cũng sẽ không có ai lại quay sang trách Dương Duy Học.

Đây là một chút bảo vệ cuối cùng nàng có thể dành cho hắn.

Bóng đêm ngày càng đậm, sương mù bốn phía bắt đầu là là nổi trên mặt hồ, La Bình Chí đang chăm chú theo dõi buồn bực nói: “Sắp vào cuối giờ dậu (3) rồi, sao vẫn chưa chịu về đi nhỉ?”

Vừa dứt lời đã thấy thuyền kia cập bờ, Dương Duy Học cùng Thẩm Lan nói nói cười cười leo lên một chiếc xe ngựa. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

La Bình Chí tức khắc ra lệnh ngừng thuyền, cập bờ, từ xa theo đuôi xe ngựa kia.

Xe ngựa từ từ lăn bánh qua con đường lát đá xanh, rất nhanh đã tới được cầu Như Kinh, dừng lại trước cửa nhà Thẩm Lan.

Dương Duy Học vén màn xe lên, cười nói với Vương Lãm vừa xuống xe ngựa, đang cúi đầu lục tìm chìa khóa: “Lãm đệ, ngày mai huynh lại tới đón đệ đi viếng mộ Hương Sơn, bái kiến danh kỹ Tô Tiểu Tiểu một phen.” (4)

Vương Lãm nhỏ giọng đáp lời, đẩy cửa bước vào nhà.

Xa phu lại vung roi lên, chú ngựa thở phì một tiếng, chậm rãi chạy về Dương phủ.

Ánh trăng mờ mờ, bóng đêm se lạnh, Thẩm Lan đã tìm một vị trí thả Cẩm nương rời thuyền, sau đó một mình chèo về hướng Thái Hồ.

Mà Bùi Thận đang ra roi thúc ngựa chạy đến cầu Như Kinh nằm trên đường tới Thạch Hồ.

Vừa đến trước cửa gỗ mun, thấy dưới mái hiên có hai người đàn ông rảnh rỗi đang nằm, Đàm Anh mở lời chào: “Có phải La Bình Chí đấy không?”

La Bình Chí nhảy dựng lên, thấp giọng đáp: “Đúng vậy! Xin hỏi các hạ là vị nào?”

Đàm Anh cười hỏi: “Là ở đây sao?” Dứt lời, chỉ về cánh cửa gỗ mun.

La Bình Chí gật đầu: “Đúng vậy, người nọ vừa dạo hồ về, tới trước hai vị đại nhân một chút thôi.”

Bùi Thận lạnh mặt xuống ngựa, co chân đá nứt nửa cánh cửa gỗ, dọa mọi người giật mình thon thót.

Hoán Kiểu nương vừa vào trong thì nghe một tiếng động lớn, nàng hãi hùng trắng bệch khuôn mặt, tưởng rằng phường trộm cướp tông cửa xông vào, giật mình quay người nhìn lại, vậy mà lại thấy một người công tử mặc áo gấm, đeo đai ngọc. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Hai người chỉ cách nhau vài bước chân, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt vốn lạnh lẽo của Bùi Thận càng thêm khó coi, chẳng buồn nhìn lại Hoán Kiểu nương, tung người lên ngựa phóng thẳng đến Thạch Hồ.

Đàm Anh theo sau Bùi Thận, khuôn mặt sa sầm mắng chửi: “Làm ăn kiểu gì thế này! Một đứa con gái yếu đuối mà cũng để chạy thoát!”

La Bình Chí tái mặt, sau đó giận dữ quát: “Đồ trứng chim này! Dám lừa ông nội ngươi!” Dứt lời định nhào tới túm lấy Hoán Kiểu nương.

Đàm Anh mắng: “Ngươi quát nàng ta làm gì! Không lo ngẫm lại người kia trốn đi lúc nào đi hả?” Nói rồi cũng không màng tới La Bình Chí, giục ngựa đuổi theo Bùi Thận.

Trăng treo đêm lạnh, gió sương rét căm, Bùi Thận ra roi thúc ngựa, dùng thời gian một nén hương chạy tới Thạch Hồ.

Thạch Hồ tĩnh lặng ngập sương mù, chỉ còn thấp thoáng thấy dáng cầu cùng vài bông sen sót lại trên mặt hồ, chung quanh yên ắng không một bóng người.

Bùi Thận cười lạnh một tiếng, lệnh thân vệ tìm chiếc thuyền con tới, lại đi tìm ngư dân quanh năm đánh bắt cá ở Thái Hồ để làm người dẫn đường.

Chưa tới nửa canh giờ, người và thuyền đều có đủ.

Bùi Thận lên thuyền con, ngư dân kia đang đánh bắt bỗng bị người ta túm tới đây, còn đang lâng lâng không rõ, lại thấy người bắt mình đều mặc gấm, đeo đao, trong lòng sợ hãi, hỏi gì đáp nấy.

“Đường nào gần nhất để từ Thạch Hồ vào Thái Hồ?” Ngư dân run run rẩy rẩy, “Vậy chúng ta đi hướng Bàng Gia Đường đi.”

“Ngươi dẫn đường đi.” Bùi Thận bảo thân vệ lấy hai mươi lượng ngân phiếu đưa cho ngư dân.

Ngư dân nghèo khổ bất chợt nhận được hai mươi lượng ngân phiếu, phảng phất như đang nằm mơ, đứng sững sờ ra đó, cảm thấy không thể tin được. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Chờ hắn tỉnh táo lại, dùng giọng địa phương Tô Châu liên tục cam đoan, dẫn thuyền hướng thẳng về Bàng Gia Đường.

Lúc này, Thẩm Lan đã chèo được hơn nửa canh giờ, bóng đêm càng thêm lạnh lẽo, thể lực của nàng bắt đầu có dấu hiệu cạn kiệt, toàn bộ dựa vào ý chí mà cắn răng kiên trì.

Nàng vốn dĩ có thể nhân lúc tránh thoát đám người theo đuôi, ngồi con thuyền hoặc xe ngựa mà Dương Duy Học chuẩn bị sẵn, chạy thẳng tới cửa thành hoặc bến tàu.

Nhưng những người này có thể tìm được nàng nhanh như vậy, tất là có móc nối với quan trên. Thẩm Lan sợ cửa thành, bến tàu cũng có đồng bọn của họ, thế là bỏ qua cách này, một mình chèo thuyền bôn ba về Thái Hồ.

Nếu đi vào Thái Hồ, xuất phát từ Thạch Hồ là tốt nhất, cho nên Thẩm Lan mới nảy ra ý thay quần áo thoát thân ở Thạch Hồ.

Gió đêm thêm lạnh, đôi cánh tay ngọc ngà bắt đầu nhiễm sương, Thẩm Lan xoa tay chân để làm ấm thân thể, tự cổ vũ bản thân tiếp tục chèo.

Nhanh lên chút nữa, ăn màn thầu hớp ngụm nước, lại xuôi theo dòng sông, dọc theo bờ, không đến hai ngày sẽ vào được địa phận Chiết Giang. Lúc đó tùy cơ chọn một chỗ cập bờ, sẽ càng ổn hơn là cập vào trạm dịch do quan phủ quản lý.

Thẩm Lan thầm hạ quyết tâm, cắn răng tiếp tục chèo, đường sông tuy hẹp nhưng vẫn đủ sức chứa một con thuyền nhỏ.

Nàng lại chèo thêm một lát, chợt thấy cửa sông phía trước cũng có một chiếc thuyền nhỏ đang neo.

Sao nơi đây lại có thuyền neo?

Thẩm Lan bắt đầu căng thẳng, nàng vuốt ngực tự trấn an, có lẽ là ngư dân vào Thái Hồ bắt cá sinh sống trên thuyền, thả neo nghỉ tạm ở chỗ này.

Thẩm Lan nắm chặt sào trúc vờ như không có gì, định vòng qua thuyền nhỏ kia. Ai ngờ trong khoang thuyền bỗng có một người đàn ông đeo đao bước ra, vừa thấy Thẩm Lan bèn rút đao quát lớn: “Nhanh ngừng thuyền lại!”

Sao lại có người đeo đao ở đây? Thẩm Lan cả kinh, cố tỏ ra ngây thơ, khom lưng cúi đầu: “Quan gia, ta đang vội để mờ sáng kịp ra Thái Hồ đánh cá, phía trước không được đi qua sao?”

Cẩm Y Vệ kia được lệnh đem thuyền ra chặn ở Bàng Gia Đường, cũng chưa từng gặp Thẩm Lan, chỉ thấy nàng lẻ loi một mình, bộ dạng xinh đẹp, sinh lòng khả nghi bèn mở miệng nói: “Cô ở đây, đừng nhúc nhích.”

Lòng Thẩm Lan nóng như lửa đốt, tự biết mình đánh không lại ba người đàn ông lực lưỡng trên thuyền, đành phải cười nói: “Quan gia, nô gia đánh cá kiếm sống, xưa nay tay làm hàm mới có nhai. Ngày mai mà không đánh được cá, sợ là chết đói mất thôi. Mong quan gia từ bi rủ lòng thương, cho nô gia đi qua đi mà.” Dứt lời, móc hai văn tiền trong tay áo ra đưa cho Cẩm Y Vệ kia. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Hai văn tiền? Cẩm Y Vệ cười nhạo, còn đùa cợt với hai người bên cạnh.

Thẩm Lan cũng không biết làm sao, nàng vào vai này, sao có thể đột nhiên móc ra mười lượng bạc được. Sợ những người này thấy nàng xinh đẹp nổi tà tâm, nàng cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở chỗ này. Thừa dịp trời còn chưa sáng, lập tức đổi con đường khác

Mấy Cẩm Y Vệ cảm giác nàng khả nghi, thấy nàng muốn đi, trù trừ không biết có nên đuổi theo không, một người trong đó nói: “Chúng ta nhận nhiệm vụ đứng chặn chỗ cửa này. Nếu chúng ta đi rồi, sau đó cấp trên hạch tội xuống thì biết làm thế nào?” Thế là cả ba quyết định không đuổi theo.

Thấy bọn họ không đuổi theo, Thẩm Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng sợ những người này là cùng một nhóm với những người theo dõi nàng, nếu vậy nghĩa là con đường đi Thái Hồ này đã bị phá. Bây giờ xem ra không phải vậy, có lẽ họ ở đây cần làm gì đó mà nàng tình cờ đụng trúng thôi.

Nếu thế, đổi hướng khác là được.

Thẩm Lan quay đầu thuyền chèo ngược trở về.

Lúc này đã vào giờ sửu, hai bên bờ sông núi non xanh rờn, sương mù bao phủ.

Mặt sông dần dần dày đặc sương mù, Thẩm Lan không treo đèn lồng, lại thấy phía trước hình như có ngọn đèn dầu le lói, chầm chậm lướt tới.

Thẩm Lan hơi giật mình, nắm chặt sào trúc, thần kinh căng cứng. Chẳng lẽ là người theo dõi đã đuổi tới? Tại sao lại bị phát hiện được?

Tinh thần Thẩm Lan căng thẳng, vừa suy tư, vừa quăng bỏ sào trúc, chui vào khoang thuyền. Để con thuyền neo trên sông, ngụy trang thành ngư dân nghỉ tạm buổi đêm.

“Đại nhân, phía trước có thuyền!” Đàm Anh tinh mắt: “Đứng yên không nhúc nhích, có lẽ là một ngư dân.” Thường có những ngư dân sinh sống ở trên thuyền, ban ngày đánh cá, ban đêm thả neo trên sông.

Bùi Thận bắn cung thiện xạ, thị lực rất tốt, tính cách lại cẩn trọng tỉ mỉ, lạnh lùng nói: “Ngư dân kiểu gì mà thuyền lại không có mùi cá!” Chỉ có đám kỹ nữ trên thuyền vì để hút khách mới cố tình dọn dẹp thuyền sạch sẽ không mùi như thế.

Thẩm Lan nằm trong khoang thuyền đột nhiên nghe như sét đánh ngang tai. Nàng theo Bùi Thận ba năm, có thể nào không nghe ra được tiếng Bùi Thận.

Bùi Thận sao lại ở đây? Không đúng, nàng đã nhẩm tính rồi, Bùi Thận cuối tháng bảy, đầu tháng tám mới về kinh, từ đó đến nay mới đâu hơn nửa tháng, ngồi thuyền đến Tô Châu không thôi cũng đã cần hơn nửa tháng rồi, chưa nói tới việc tra hành tung nàng. Sao Bùi Thận có thể nhanh chóng đến vậy?

“Thấm Phương, nàng muốn tự bước ra, hay là đợi ta đi vào?” Bùi Thận khoanh tay đứng ở mũi thuyền đã kết luận thuyền này có vấn đề, y thu vẻ phẫn nộ, cười khanh khách hỏi. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thẩm Lan cắn nát răng ngà, đưa mắt quét nhìn xung quanh một vòng, ngặt nỗi mắc kẹt trên thuyền này, thật là lên trời không đường, xuống đất không cửa.

Thẩm Lan bi thương quá độ, cắn răng cố giãy giụa đứng lên.

Hai thuyền chạm nhau, Bùi Thận sải bước lên thuyền của Thẩm Lan, mỉm cười vén màn trúc lên.

Thẩm Lan đã đứng trong khoang thuyền ngẩng đầu nhìn y.

Gió thu lạnh lẽo rét căm, mênh mang một dòng sông trăng, đôi bờ bóng núi xa xa, liễu rũ um tùm, bốn mắt nhìn nhau cách tấm màn trúc, một người mặt mũi trắng bệch, một người hớn hở hân hoan.

Bùi Thận đưa tay ra, bảo: “Lại đây.”

Tác giả có chuyện nói:
  1. Văn nhân đời Minh tiếp tế bằng hữu sẽ không trực tiếp đưa tiền, mà chọn đưa tranh mình tự vẽ, để đối phương cầm đi đổi tiền, chiếu cố lòng tự trọng của đối phương.——《 đời Minh Tô Châu khu vực thi họa giao dịch phương thức nghiên cứu thảo luận và phân tích 》
  2. Đời Minh, gần trạm Tô Châu thật sự có đình Nguyệt Châu, quán Tân Diên… ——《 đời Minh Tô Châu thành thị xây dựng cùng quản lý 》
  3. Đời Minh kỹ nữ nói chuyện với tình nhân, sẽ tự xưng là nhi ——《 đời Minh xã hội sinh hoạt sử 》
Chú thích:

1 Xích tử chi tâm: tâm hồn ngây thơ của đứa trẻ chưa rành thế sự, không phân thiện ác, theo quan niệm của Mạnh Tử

2 Một người hai ngựa: trang bị tiêu chuẩn khi hành quân ngày xưa, bảo đảm ngựa có thể nghỉ ngơi thay ca vì sức bền của ngựa không trụ nổi qua nhiều ngày

3 Cuối giờ Dậu: từ 18h20 – 19h00. Giờ dậu từ 17h đến 19h

4 Tô Tiểu Tiểu: danh kỹ Nam Tề thời Nam Bắc triều, tài hoa nhưng bạc mệnh. Chú thích về nàng đã từng xuất hiện ở chương 24 khi Bùi Thận đi dạo chùa Linh Hà với Thẩm Lan.

Ghi chép sớm nhất về Tô Tiểu Tiểu xuất hiện trong tập thơ “Ngọc Đài Tân Vịnh” thời Nam Bắc triều, trong đó có bài “Tiền Đường Tô Tiểu ca” với bốn câu thơ ngắn:

“Thiếp thừa du bích xa

Lang kỵ thanh thông mã

Hà xứ kết đồng tâm

Tây Lăng tùng bách hạ”

Bản dịch thơ của Điệp Luyến Hoa:

Thiếp đi xe du bích,

Chàng cưỡi ngựa đốm xanh.

Đồng tâm nơi nào kết?

Dưới tùng bách Tây Lăng.

Đoạn thơ trên kể về một giai nhân ở Tiền Đường (nay là Hàng Châu) tên là Tô Tiểu Tiểu, nàng đem lòng yêu chàng trai cưỡi con ngựa lông trắng xanh ở Tây Lăng (nay là bờ tây sông Tiền Đường). Ngày ấy, dưới tán cây tùng bách, cả hai đã trao lời thề non hẹn biển, ước nguyện trọn đời bên nhau. (NTDVN.net)

Bản đồ Thái Hồ cho các nàng tham khảo, hình vuông màu đỏ là Thạch Hồ. Thái Hồ rất lớn, kéo dài qua 2 tỉnh gồm Giang Tô và Chiết Giang, 3 châu gồm Vô Tích Châu, Tô Châu và Hồ Châu.