Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 10



Trong cuộc sống sẽ luôn tràn ngập vui buồn, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết tiếp theo sẽ phải nghênh đón cái gì.

Hoàng hầu thực sự đã được cứu, nhưng nàng ấy cũng sắp chết.

Một người nhỏ yếu như vậy, vốn dĩ thể trạng đã không tốt, sau khi rơi xuống nước lại mắc bệnh nặng hơn, cộng thêm phiền muộn đã tích tụ lâu trong lòng nên không thể chịu đựng nổi một tháng.

Hoàng hậu biết là ta cứu nàng, nên lúc hấp hối còn sai người đến tìm ta.

Trong tẩm cung tinh xảo yên tĩnh trống tải, nàng ấy sắp chết đi, nhưng trước khi chết lại không có lấy một người đến thăm nàng ấy.

Cung nhân dẫn ta vào trong phòng ngủ của Hoàng hậu, bên trong giản dị mộc mạc, chỉ có những đồ đạc cần thiết, ngay cả hoa cỏ cũng không có.

Rốt cuộc lòng người phải hoang vắng đến mức độ nào mới có thể khiến một người ngay cả cuộc sống cũng chẳng thể tươi mới được nữa.

Ta bước vào tấm màn che, nữ hầu thân cận của Hoàng hậu đang quỳ gối bên mép giường nắm tay nàng ấy, nghe thấy bước chân lập tức quay đầu lại.

Bởi vì lúc trước đã khóc nức nở nên viền mắt nàng ấy sưng lên, nhìn thấy ta đi tới thì nhanh chóng lau nước mắt hai cái, đặt tay Hoàng hậu xuống rồi đứng dậy cúi đầu đứng nghiêm sang một bên.

Hoàng hậu dựa vào gối lưng, mái tóc đen dài xõa ra càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng.

Nghe thấy ta tới, đôi mắt Hoàng hậu di chuyển, nhìn lên người ta: "Đến cuối cùng lại là ngươi."

Giọng nói kia như tiếng gió lùa vào ô cửa sổ vỡ, mơ hồ nghẹn ngào, nàng ấy từ từ vươn bàn tay đã gầy trơ xương ra vẫy một cái ra hiệu cho ta đi tới.

Ta đi đến ngồi xuống mép giường, đón lấy tay của nàng ấy.

Bàn tay kia đã không còn cảm nhận được da thịt, Hoàng hậu gầy đến mức không còn hình dạng, có vẻ đôi mắt đen trắng rõ ràng kia đã to hơn, nước mắt mạnh mẽ tuôn ra như suối.

"Đến cùng hắn cũng không muốn gặp ta, chỉ vì ta là người của Tôn gia..." Nàng ấy cắn chặt môi, tâm trạng kích động đến mức cắn bật cả máu: "Chỉ dì di mẫu của ta đã giết mẫu phi của hắn."

Máu chảy xuống quá cằm, ta chỉ đành dùng tay còn lại đỡ lấy mặt nàng: "Không phải là lỗi của ngươi, ngươi đừng tự làm khó mình, ngươi nên buông tay đi..."

Ta dùng ống tay tùy tiện lau máu trên cằm nàng đi, muốn gọi cung nhân nhưng lại phát hiện ngay cả nữ hầu kia cũng đã rời đi rồi.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại ta và Hoàng hậu.

Nàng ấy đang không ngừng nói, dường như muốn kể ra hết tất cả tình yêu và nỗi đau khổ mà nàng chưa từng nói với Phó Đình Ngạn ở đây.

Hoàng hậu yêu Phó Đình Ngạn rất nhiều năm, nhưng những năm này tất cả tình cảm cũng bởi vì Tôn Thái phi mà đều phải chôn vùi sâu trong lòng.

Nàng ấy càng nói sức lực càng hao nhanh, hô hấp trở nên khó khăn, ánh mắt cũng dần sáng lên tỏa ra sức sống.

"Ngươi cũng biết ta ghen tị với ngươi đến mức nào mà."

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng hậu cười, nụ cười sạch sẽ thuần khiết: "Không phải ghen tị vì ngươi được thịnh sụng, mà là ghen tị vì... Sự dịu dàng cả đời này của Phó Đình Ngạn đều chỉ dành cho ngươi."

Tất cả tình cảm dịu dàng đều dành cho một người, mà một chút ngươi cũng không có, sống chết của ngươi, nỗi thống khổ của ngươi thì có liên quan gì đến hắn đâu chứ?

Đây không gọi là máu lạnh, mà là sự chung thủy đáng sợ.

Cảm xúc khó tả không nói lên lời cứ ập vào lồng ngực khiến cổ họng ta như nghẹn lại, ta nói với nàng ấy: Ngươi sẽ ổn thôi, chờ khi thân thể ngươi khá lên thì ta chắc chắn sẽ nghĩ cách cầu xin bệ hạ giúp ngươi, kêu hắn cho ngươi xuất cung. Ngươi có thể đi bất cứ nơi nào mà ngươi muốn. Ngươi muốn đến Sa Châu không? Nơi đó là cố hương của ta, ở đó có bản nhạc gió tình đặc biệt, có thiếu nữ người Hồ mày cao mắt sâu, còn có sa mạc mà ở Trung Nguyên không thể thấy được...

Mặc dù ta nói không ngừng như vậy, nhưng Hoàng hậu cũng không bằng lòng nghe tiếp.

Nàng ấy buông lỏng tay ta ra, cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.

Ta đờ đẫn nhìn khuôn mặt của nàng ấy, cuối cùng bật khóc nghẹn ngào.