Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 11



Chuyện của hoàng hậu đã tạo thành đả kích rất lớn đối với ta. Điều này khiến ta càng không biết phải đối diện với Phó Đình Ngạn như thế nào.

Ta đến từ Sa Châu, chưa bao giờ gặp Phó Đình Ngạn, sao một Hoàng đế lòng dạ sắt đá có thể trao trái tim cho một nữ nhân chưa từng gặp gỡ chứ.

Ta tin rằng Phó Đình Ngạn chỉ ham muốn thân thể của ta.

Nhưng cũng không đúng, vì ta chỉ ngủ với hắn một lần. Có lẽ lần đó đối với hắn cũng không thể nào quên, dù sao bả vai hắn cũng bị ta bẻ trật khớp, sau lưng cũng bị ta cào thành nhiều vết.

Từ sau lần đó, Phó Đình Ngạn không còn ngủ với ta nữa.

Ta cũng không dám nhận cái gì mà “mọi sự dịu dàng đều dành cho ngươi” như Hoàng hậu nói.

Vào tang lễ của Hoàng hậu trời đổ mưa, bầu trời mù mịt, vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Ta ở trong cung nhìn về hướng đoàn người đưa tiễn Hoàng hậu, hành một lễ.

Cho dù là chết Phó Đình Ngạn cũng không cướp đi danh phận Hoàng hậu của nàng ấy. Có lẽ đây cũng là điều duy nhất mà Phó Đình Ngạn có thể làm.

Nhưng Hậu vị để trống, đương nhiêu sẽ có người muốn trở thành chủ nhân mới của vị trí này.

Còn ta không có chỗ dựa, lại có được ân sủng cực lớn, liền trở thành mục tiêu công kích của đám nữ nhân.

Người đầu tiên chính là Minh phi Ân Diêu.

Ân Diêu xuất thân từ Ân tộc Vạn Châu, phụ thân là Thượng thư Bộ binh Ân Lâm Thăng, là một vị đại thần được Phó Đình Ngạn trọng dụng, lại thêm gần đây vẫn luôn đánh trận với Hung nô, nên Ân Lâm Thăng càng nhận được nhiều sự chú ý hơn.

Vì thế Ân Diêu cảm thấy mình nắm chắc vị trí này.

Trước đây vì chuyện của Hoàng hậu, ở trước mặt Phó Đình Ngạn ta luôn rất căng thẳng, ta rất sợ tất cả đều chỉ là giả dối, mà ta lại tin đó là sự thật.

Thái độ như vậy của ta khiến cho Phó Đình Ngạn rất khó chịu. Nên khi thực hiện “Văn thư mê hoặc quân vương”, chúng ta đều rất lo lắng.

Phó Đình Ngạn vẫn luôn ho, ta hỏi thăm Trần Nội thị, nghe nói vì chuyện chiến sự với Hung nô mà mấy ngày nay Phó Đình Ngạn đã không ăn uống tử tế được một bữa.

Nên ta tìm A Yên nấu một ít cháo, coi như là một phần lễ vật nho nhỏ để xoa dịu quan hệ.

Đó là một buổi chiều bình thường, ta xách đồ đến Phụng Lâm cung, kết quả đến cổng lại bắt gặp Ân Diêu.

Nàng ta mặc một bộ váy tươi tắn rạng rỡ, đã trang điểm cẩn thận, đến cả trâm cài tóc cũng lựa chọn tỉ mỉ.

Bởi vì là đích nữ của Ân Thượng thư, có lẽ từ nhỏ đã được cưng chiều, khí thế của Ân Diêu cũng nhiều thêm một chút tùy hứng và kiêu ngạo.

Mà loại khí thế này trong lúc vô ý đã lộ ra giữa lông mày của nàng ta.

Ta nhận ra đối phương là đến để gây chuyện.

Ta khuyên nàng ta trở về, bây giờ Phó Đình Ngạn đã sứt đầu mẻ trán vì chuyện chiến sự, Ân Diêu đến lúc này sẽ chỉ tự chuốc họa vào thân.

Nhưng Ân Diêu không tin, một bộ dạng phóng đại có chuyện quan trọng nhất định phải gặp bệ hạ.

Cuối cùng tiếng huyên náo đã làm cho Phó Đình Ngạn chú ý.

Trong Phụng Lâm cung chỉ có một mình hắn, ngay cả mở cửa cũng phải do hắn đích thân làm. Phó Đình Ngạn âm u đi từ bên trong ra, Ân Diêu bước nhanh đến trước mặt Phó Đình Ngạn, cúi người quỳ trên mặt đất, nói hết chuyện xảy ra trong buổi dạ yến ngày hôm đó.

Nàng ta nói ta cậy sủng mà kiêu, còn cởi đồ trước mặt mọi người, làm nhục mặt mũi hoàng thất, hy vọng Phó Đình Ngạn trừng phạt ta thật nặng.

Sắc mặt của Phó Đình Ngạn không đổi, ánh mắt ẩn hiện sự mất kiên nhẫn. Hắn bước lên, đỡ Ân Diêu dậy, bình tĩnh nói với nàng ta, khi đó là tình huống nguy cấp. Nhưng Ân Diêu không chịu từ bỏ, nói để mặc cho ta hành động như vậy sẽ có một ngày gây ra hỗn loạn trong cung.

Hắn yên tĩnh đứng im tại chỗ, nghe Ân Diêu nói xong, cuối cùng đáy mắt dâng lên một tia lạnh lẽo.

“Vậy thì đợi đến ngày nàng ấy gây hỗn loạn trong cung, ta sẽ đích thân vặn cổ của nàng ấy xuống.”

Ta nín thở, rụt người đứng sang một bên, đêm nay nhất định sẽ khó khăn hơn.

Cuối cùng Ân Diêu khóc lóc rời đi. Ta trầm mặc đợi sau khi hắn đi vào rồi mới đi theo, Phó Đình Ngạn lại đứng trước mặt ta.

Cảm giác áp bức khiến cho người ta hoảng sợ. Ta buộc phải giả vờ bình tĩnh nhìn trở lại.

“Đồ ngốc đánh nhau.” Hắn mắng.

Sao ngay cả ta cũng trở thành đồ ngốc rồi? Ta không có nói gì mà...

Ta nhìn chằm chằm Phó Đình Ngạn mà đi vào, bị hắn nói đến bực cả mình, lại không làm gì được, chỉ có thể nén giận cùng đi qua đó.

Hình như sách trên bàn lại nhiều thêm một chút.

Phó Đình Ngạn không hề để ý ta, lại vùi mình vào án thư, hỏi ta một câu.

“Đó là cái gì?”

“Cháo nấu cho bệ hạ.” Nói xong, ta mở hộp thức ăn, mang cháo ra. “Trần Nội thị nói đã rất lâu bệ hạ không ăn một bữa cơm tử tế, thiếp bèn mang đến một ít.”

“Ta không ăn thức ăn chưa được kiểm tra.”

Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy. Ta thầm mắng trong lòng, nhưng lại nén giận gọi hắn một tiếng.

“Bệ hạ.”

Hắn mới ngẩng đầu lên. Ta bưng bát cháo, dùng thìa múc một muỗng bỏ vào miệng, sau khi nuốt xuống lại thổi một cái, đặt bát lên bàn.

“Bệ hạ ăn đi, thiếp đã thử độc rồi. Thiếp không chết.”

Đáp lại ta là một tiếng cười.

Phó Đình Ngạn vùi đầu vào cuốn sách: “Đúng là giống như Ân Diêu nói, bình thường là ta quá dung túng nàng rồi.”

Khí huyết của ta lập tức xông lên tận đỉnh đầu, thật muốn đập một phát vỡ đầu cái tên này.

Chỉ là ta còn chưa kịp làm thật thì đột nhiên bụng đau dữ dội.

Cảm giác đau đớn khiến ta phải gập bụng lại, sau đó cảm giác mất thăng bằng khiến ta trực tiếp quỳ xuống đất.

Phó Đình Ngạn nhận ra sự bất thường của ta, ngẩng đầu nhìn về phía ta, bụng ta quặn lên sau đó phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Trong tầm mắt dần mơ hồ thấy bóng dáng của Phó Đình Ngạn.

Hắn đẩy sách sang một bên, phi về phía ta.

Cánh tay của Phó Đinh Ngạn dùng lực ôm lấy ta. Đầu của ta dán vào ngực hắn, cách một lớp y phục cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của hắn.

Hắn hướng về phía ngoài điện lạnh giọng quát: “Gọi thái y.”

Còn ta lại nghe thấy giọng nói của hắn có chút run rẩy.

Ta đã nói không thành tiếng, chỉ đành dùng lực kéo tay áo của hắn, dùng ánh mắt ra hiệu bát cháo trên bàn.

“Ta biết.” Hắn đỡ phía sau gáy của ta, thấp giọng nói: “Chịu đựng một chút... Tưởng Mộ, nói chuyện với ta.”

Đó là câu nói cuối cùng ta có thể nghe rõ, ngũ quan của Phó Đình Ngạn bắt đầu mơ hồ lẫn lộn, giống như bị làn nước che khuất. Ta muốn cố gắng nghe xem hắn đang nói gì, nhưng mà ngay cả giọng nói của hắn cũng dần bay xa.

Ý thức của ta bắt đầu chìm xuống, ta không thể cố gắng được nữa, nhắm mắt lại.

Ta không biết mình đã hôn mê bao nhiêu lâu, khi tỉnh lại người đã nằm trên giường. Mùi hương an thần bay trong không khí, ta nhìn thấy cách trưng bày trong phòng, phát hiện ra đây là tẩm cung của Phó Đình Ngạn.

Người đầu tiên đi tới là cung nhân trong phòng, nghe thấy âm thanh vang lên liền đi vào màn trướng, thấy ta tỉnh lại lập tức vội vàng đi ra gọi người.

Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, một đôi bàn tay xương khớp rõ ràng vén màn lên.

Là Phó Đình Ngạn.

Đường quai hàm của hắn sắc nét sạch sẽ, đôi môi mỏng kéo căng thành một đường. Sắc mặt có chút tiều tụy lại có cảm giác xinh đẹp, sức hút vẫn không hề giảm bớt.

Phó Đình Ngạn vươn tay muốn chạm vào mặt của ta, nửa đường lại thu trở về. Hắn cẩn thận, giống như chỉ cần ta bị hắn chạm vào sẽ lập tức vỡ tan.

“Ta không sao.” Ta còn chưa có sức lực, giọng nói nghe có chút ủ rũ: “Khiến bệ hạ lo lắng rồi.”

Hắn im lặng, tất cả cảm xúc đều bị lặng lẽ che đậy.

“Là ta bất cẩn.”

Nhưng chuyện này không liên quan đến hắn.

Ta giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, Phó Đình Ngạn vươn tay, đặt bàn tay rộng lớn ấm áp và mạnh mẽ lên vai ta.

“Không liên quan đến bệ hạ.” Ta ngồi dậy hỏi hắn, “Người có giữ lại bát cháo đó không?”

“Đã phái người kiểm tra rồi, thịt bằm trong cháo có độc.”

Bát cháo đó là A Yên đích thân làm.

Ta hỏi: “A Yên đâu? A Yên ở đâu?”

“Đang thẩm vấn, đã ba ngày rồi.”

Lông mi của Phó Đình Ngạn khẽ động, bình tĩnh nói ra chân tướng, không hề có suy nghĩ muốn giấu ta. Sự lo sợ trong lòng ta dâng lên như cỏ dại không ngừng sinh trưởng, vội vàng nói với hắn: “Bệ hạ, A Yên là người của ta, đã lớn lên bên ta từ nhỏ. Nàng ấy chưa từng đặt chân đến chốn thâm cung, chưa từng có dính dáng gì đến bệ hạ, nàng ấy không có động cơ hạ độc.”

Đáy mắt của Phó Đình Ngạn chứa hàm ý áp bức: “Không có động cơ, đợi đến khi có lời khai tự nhiên sẽ biết.”

A Yên tính tình ngay thẳng, thủ pháp thẩm vấn trong cung phong phú, nói không chừng tính mạng cũng sẽ lâm nguy. Cho dù có hỏi ra chân tướng, ai có thể đảm bảo rằng không phải là bị ép cung?

“Bệ hạ cho ta gặp nàng ấy.” Ta nắm lấy cánh tay của hắn, “Để ta điều tra, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự.”

“ Ta cho nàng hai lựa chọn.” Phó Đình Ngạn do dự một hồi, đánh giá ta, “Lựa chọn thứ nhất, để nàng điều tra, hạ độc Hoàng đế là trọng tội, nếu như nàng không thể điều tra ra, hậu quả sẽ do một mình nàng chịu.”

“Ta chọn lựa chọn đầu tiên.”

Lựa chọn thứ hai phía sau ta không nghe, nếu A Yên bị kết tội hạ độc, có lẽ ta cũng sẽ bị liên lụy và bị thẩm vấn.

Đột nhiên ta cảm thấy rất vui mừng vì đã ăn bát cháo kia trước mặt Phó Đình Ngạn, nếu không ngay cả cơ hội trở mình A Yên cũng không có.

A Yên là người thân cận nhất của ta ở đây, ta không thể trơ mắt nhìn nàng ấy đi chết được. Chỉ có ta mới có thể vì nàng ấy dốc hết sức lực để tìm ra hung thủ.

Ta kiên định nhìn về phía Phó Đình Ngạn, còn hắn lại giống như không hài lòng về sự lựa chọn của ta, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói gì nữa.

Tối hôm đó, A Yên đã bị đưa đến đây.

Nàng ấy chịu đòn roi, áo trong đều là máu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không giấu vẻ sắc lạnh.

Hai cung nhân kéo nàng ấy qua đây như kéo con chó chết. Nhìn thấy ta, nước mắt chất chứa dưới lông mi của A Yên nhất thời không giấu nổi nữa, cổ họng nàng ấy run rẩy gọi một tiếng tiểu thư.

Những vết máu đó giống như rút ra từ trên người ta, da thịt toàn thân ta cũng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn.

Nhân lúc nàng ấy còn ở đây, ta mau chóng bôi thuốc cho nàng ấy, sau đó bắt đầu hỏi A Yên nguyên nhân của sự việc.