Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 20



Cuối cùng Phó Đình

Ngạn lặng lẽ đưa ta trở về, hắn dẫn ta đi dạo một vòng, lúc trở lại phòng ngủ

hai mi mắt đã muốn nhắm chặt vào nhau, không bao lâu sau đã thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau,

lúc dùng điểm tâm, ta tình cờ gặp Ân Diêu, nàng ta dường như rất mệt mỏi, đáy mắt

đỏ ngầu, nét mặt mệt mỏi, ta ngậm bánh kếp trong miệng nhìn nàng ta một cái,

lúc đối phương nhìn thấy ta, sống lưng đang sụp xuống liền thẳng lên.

Ân Diêu nhìn về

phía ta, ta bình tĩnh quay mặt đi, chuyên tâm dùng bữa, ánh sáng trước mắt bỗng

tối sầm lại, Ân Diêu ngồi trước mặt ta.

Ta gắp một đũa rau

xanh, bình tĩnh nói: “Minh phi cũng chưa ăn à?”

“Ăn uống vô độ, có

khác gì lợn chứ?”

Không ngờ lại đang

âm thầm mắng ta.

Ta nâng mắt lên,

im lặng bình tĩnh nhìn thoáng qua bộ dạng đầy sát khí của Ân Diêu.

Phó Đình Ngạn luôn

nói rằng, xét về thủ đoạn, ta không phải đối thủ của Ân Diêu.

Nhưng ta vẫn luôn

thắc mắc, một người như Ân Diêu, sao có thể tồn tại trong hậu cung đến tận bây

giờ?

Ta không khỏi hỏi

ra miệng thắc mắc của mình, dù sao bọn ta cũng có địa vị như nhau, nàng ta cũng

không dám làm gì ta.

“Minh phi, hậu

cung hiểm ác, tính tình này của ngươi, sao có thể sống đến bây giờ?”

Ban đầu Ân Diêu

còn cho rằng ta đang trêu chọc nàng ta, nhưng có lẽ dáng vẻ của ta quá mức

nghiêm túc, biểu cảm trên mặt nàng ta cứng đờ trong chốc lác, sau đó lại lộ ra

biểu cảm mà ta không hiểu nổi.

“Ta vào cung bốn

năm, không biết đã đạp lên đầu bao nhiêu người mới có thể ngồi lên vị trí hiện

tại, một người luôn thuận buồm xuôi gió leo lên như ngươi thì biết cái gì?”

Có lẽ ta đã chạm

vào ký ức không mấy tốt đẹp của Ân Diêu, khiến nàng ta không còn hứng thú giày

vò ta nữa, nàng ta xoay người bỏ đi, để lại cho ta một bóng dáng đỏ rực như lửa.

Dường như mỗi người

ở trong cung, nếu không có mục đích, thì rất khó có thể sống sót qua những đêm

điên cuồng đó, không kể ngày đêm như Phó Đình Ngạn, muốn đoạt phượng vị như Ân

Diêu, còn có kẻ vì cố gắng sống sót như ta.

Tất cả chúng ta đều

cần có một mục đích, mới có thể mang lại ý nghĩa cho cuộc sống vô vọng này.

Ta đặt đũa xuống,

điểm tâm trước mắt không còn thơm ngon nữa, A Yên lại bưng đến hai bát sữa

chua, theo tầm mắt của ta nhìn thấy Ân Diêu, hỏi ta: “Nàng ta đến đây làm gì thế?”

Sau đó nàng ấy thấy

tâm trạng của ta có chút không đúng, còn tưởng rằng ta bị Ân Diêu bắt nạt, lông

mày lập tức nhếch lên trời: “Ta đi tìm nàng ta!”

Nói xong liền đặt

bát xuống định đi lên lầu, ta sợ đến mức vội vàng đứng dậy khỏi bàn, túm lấy

tay nàng ấy.

“Bình tĩnh… bình

tĩnh! Ngươi thành tiểu thư của ta rồi sao? Bình tĩnh…” Ta vừa lôi vừa kéo A Yên

ngồi xuống ghế, nhìn thấy bộ dạng như đang chuẩn bị giết chết Ân Diêu của nàng ấy

thì có chút dở khóc dở cười: “Nàng ta không làm gì ta cả, nói hai câu thôi.”

“Lần sau người có

thể tránh xa nàng ta ra.” A Yên chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, giống

như một lão mẫu thân mạnh mẽ răn dạy đứa con không đàng hoàng của mình, tay run

run chỉ lên lầu: “Nàng ta y hệt một con bọ cạp có độc, người lại lương thiện

như vậy, đến lúc đó cắn trúng người, người chỉ có thể hét lên thôi.”

Ta liên tục trấn

an A Yên, lửa giận của A Yên dần dập tắt, quay sang cùng ta ăn sữa chua, không

còn muốn tìm Ân Diêu tính sổ nữa, cùng lúc đó, người hầu của Dịch quán gõ cửa

phòng ta.

Người hầu hành lễ

với ta rồi nói: “Tưởng quý phi, người trong phủ Tưởng Tướng quân đến cầu kiến.”

Ta đi theo người hầu

đến hậu viện, phát hiện đối phương là quản gia trong phủ của cha ta.

Quản gia thấy ta đến,

vội quỳ xuống đất thỉnh an, ta để người hầu lui xuống, xung quanh không có ai,

ta vội vàng đỡ lão quản gia đứng dậy: “A Ông mau đứng dậy đi, ở đây không có

ai, không cần làm mấy nghi thức này.”

“Vâng.” Quản gia từ

dưới đất đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, mới lấy từ trong tay áo ra một tờ

giấy, nhỏ giọng nói với ta: “Lão gia sợ bại lộ cho nên để ta đến truyền tin cho

tiểu thư, chuyện ngày đó tiểu thư yêu cầu, những gì lão gia tra được chỉ có từng

này.”

Hình như cha ta đã

tra ra được một số manh mối về vụ ám sát.

“Tiểu thư, nếu

không phải tình thế bắt buộc thì đừng tiết lộ ra ngoài, người môi giới phải mạo

hiểm rất lớn đó.”

Trước khi đi quản

gia đã dặn dò ta một câu rồi vội vàng rời đi, ta nhanh chóng quay về phòng, mở

tờ giấy ra.

[Một nữ tử còn trẻ,

nói giọng trong Kinh thành, hơn mười tám tuổi.]

Manh mối này không

có gì phân biệt để tra ra cả mà?

Trong nhóm người

tính cả ta gồm hơn ba mươi nữ tử, kiểm tra từng người một sẽ mệt chết.

Ta đưa tờ giấy vào

chậu than đốt cháy, sau đó ném vào trong, suy nghĩ một chút rồi gọi A Yên đến.

A Yên đang giặt quần

áo, lúc bị ta tìm đến thậm chí còn chưa buông ống tay áo xuống.

“Làm sao vậy?” A

Yên lau tay vào vạt áo.

“Giúp ta điều tra

một chuyện, ngày bị ám sát, có nữ tử trẻ tuổi nào rời khỏi đoàn người không.”