Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 21



Phải cam đoan vừa không đả thảo kinh xà, vừa có thể đạt được tin tức hữu hiệu, điều tra sẽ tốn chút tinh lực.

Cho đến trước lễ hội Lưu Hoả, vẫn còn hơn chục người chưa điều tra được, bởi vì ta lo lắng trong đội ngũ sẽ có nội ứng nên chỉ có thể tự mình làm.

Hơn mười người kia đều là người hầu của Ân Diêu, nàng ta có thành kiến với ta, chỉ nghĩ cách để nàng ta cho phép ta điều tra cũng khiến ta đau đầu rồi.

A Yên tra xét mấy ngày, toàn thân đã uể oải, thỉnh thoảng nhìn những người bán mặt nạ lễ hội Lưu Hoả ở dưới lầu, ánh mắt đăm đăm, hỏi ta bằng giọng điệu trống rỗng: “Tiểu thư, ta muốn ăn nho đông lạnh.”

“Tra xong rồi hãy ra ngoài mua.”

Sự chú ý của ta vẫn còn đang tập trung vào tràng giấy ghi tung tích của thị nữ, bên kia, giọng nói của A Yên như có thể khóc bất cứ lúc nào: “Tiểu thư, người nói sẽ cho ta đi dự hội lửa trại cũng là gạt ta phải không? Nói không chừng đến lúc đó người lại không cho ta đi.”

“Cho ngươi đi, sao ta lại không cho ngươi đi chứ?”

Nếu A Yên chán một việc nào đó, nàng ấy tuyệt đối sẽ không làm tiếp nữa. Ta ổn định nàng ấy trước: “Ngày mai khi đi dự hội lửa trại, sẽ mua nho đông lạnh, được chưa?”

“Người nói đó nha! Nếu ngày mai mà có việc đột xuất thì ta tuyệt đối sẽ không đi cùng người!”

Ngươi ngoài miệng thì nói không giúp ta, nếu thực sự có chuyện, không phải vẫn sẽ ở bên cạnh ta đấy à?

Trong lòng ta thầm nghĩ như vậy, kiên quyết nói: “Ta cam đoan, ngày mai ta không cùng ngươi ra ngoài thì ta chính là đồ ngốc… Được chưa?”

Lúc này A Yên miễn cưỡng đứng dậy và đi đến bên cạnh bàn, cùng ta tra xét.

Khi điều tra tung tích của những thị nữ đó, trong lòng ta đột nhiên nảy ra một kế hoạch, ngày mai tại lễ hội Lưu Hoả, nếu Ân Diêu có thể đến đó với Phó Đình Ngạn, có lẽ ta sẽ có cơ hội để điều tra thị nữ của nàng ta.

Ta bỏ lại A Yên, vội vã ra ngoài tìm Phó Đình Ngạn.

Thời gian không còn nhiều, ngày mai chính là lễ hội Lưu Hoả rồi, ta phải tra cho ra mười mấy người cuối cùng kia.

Sau khi ta đến trạch để của Thứ sử Sa Châu, ta cảm thấy bội phục sự kiên định của Ân Diêu. Sau khi trải qua rất nhiều sự tra hỏi, nàng ta vẫn muốn đến bên cạnh Phó Đình Ngạn cho bằng được.

Sau khi thị nữ của Thứ sử lúc soát ta xong, ta mới nhặt quần áo lên, rất nhanh đi đến chỗ của Phó Đình Ngạn, nhưng bị thủ vệ ở cửa chặn lại.

Thủ vệ nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài tóc trên đầu ta, kiên quyết nói: “Xin quý phi gỡ trâm cài tóc xuống.”

Một cây trâm cài tóc có thể trở thành vũ khí đâm vào yết hầu của Phó Đình Ngạn.

Ta dứt khoát tháo trâm xuống, giao cho thị vệ, dặn dò: “Đi ra phải đưa lại cho ta đấy.” Nói rồi, ta để tóc tai bù xù đi vào.

Văn thư án quyển của Phó Đình Ngạn ở đây còn nhiều hơn so với Phụng Lâm Cung.

Thứ sử trạch không thể rộng hơn Phụng Lâm Cung, ta có ảo giác rằng Phó Đình Ngạn sắp bị nhấn chìm trong các loại công văn này, ta cẩn thận tránh đống giấy tờ và giải thích cho hắn ý đồ mình đến đây.

“Kêu nàng ta đến đây để làm gì?” Phó Đình Ngạn tỏ vẻ chán ghét nói: “Cắt giấy còn cắt vào tay, kêu nàng ta đến đây để khiến ta thêm phiền à?”

Ta nói toàn bộ chân tướng cho hắn nghe, Phó Đình Ngạn nhìn ta với vẻ mặt rất kỳ lạ: “Có rất nhiều người muốn giết ta, căn bản không thể tra được.”

Ta không quan tâm có bao nhiêu người muốn giết hắn, nhưng có thể ta sẽ bắt được, dù chỉ bắt được một người thì Phó Đình Ngạn sẽ an toàn hơn một chút.

Phó Đình Ngạn dựa vào bàn, nhìn ta: “Nhất định phải tra à?”

Ta gật đầu.

“Tại sao?”

“Bởi vì đây là chuyện mà thiếp có thể làm vì người.” Ta không chút rụt rè quay đầu nhìn lại: “Thiếp cũng muốn làm hết khả năng của mình.”

… Để bảo vệ người.

Phó Đình Ngạn đột nhiên quay đầu đi, một lúc sau mới quay đầu lại.

“Nàng nghiêm túc như vậy…” Hắn dừng lại, sau đó lại nhướng mi, khóe miệng cong lên: “Khiến cho ta muốn hôn nàng.”

Phó Đình Ngạn nói rằng phải dùng một nụ hôn để đổi yêu cầu của ta.

Vốn dĩ, ta muốn bảo vệ mạng của hắn, không được đưa ra điều kiện với ta.

Cuối cùng, hắn đồng ý đưa Ân Diêu đi, thứ sử Sa Châu đã chuẩn bị xong lễ hội Lưu Hoả, mời Phó Đình Ngạn cùng tham dự ngày hội, mang theo Ân Diêu cũng không có vấn đề gì.

Cuối cùng ta cũng có thể thẩm vấn những cung nhân bên cạnh Ân Diêu.

Sau khi vui mừng ta lại lâm vào ưu sầu, hơn mười cung nhân, nhiệm vụ thẩm vấn rất nặng nề, sợ là không đi đến dự lễ hội lửa trại với A Yên được.

Ta trở lại trạm dịch nói chuyện với A Yên, nàng ấy đã điều tra nhiều ngày qua nên cuối cùng đã gục ngã, đã bị ta chọc tức chết.

“Sao người lại làm như vậy hả? Người tưởng ta là con nít lên ba sao? Nói lừa là lừa! Tiểu thư, người là tên ngốc… đại ngốc!”

“Phải phải phải, ta là kẻ ngốc, đại ngốc…”

Ta tự biết mình đuối lý nên không dám nhìn nàng ấy, chỉ cần có nàng ấy hỗ trợ, ta có trở thành tên ngốc cũng được.

Ở trạm dịch này, thân tín của ta cũng chỉ có A Yên.

Ta đợi nàng ấy khóc xong, nhỏ nhẹ kiên trì, nói hết lời tốt đẹp, A Yên cũng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, cuối cùng suýt nữa ta sứt cả miệng thì A Yên mới miễn cưỡng đồng ý.

Hành động của Phó Đình Ngạn rất nhanh chóng, vào đêm hôm đó đã ban một đạo thánh chỉ cho Ân Diêu, yêu cầu nàng ta ngày mai bồi giá.

Ta có thể nhìn thấy tất cả niềm vui sướng của Ân Diêu.

Vào ngày lễ hội Lưu Hoả, Ân Diêu trang điểm lộng lẫy rồi rời đi. Ta đã thoả thuận với A Yên rằng chia ra thẩm vấn, tốc độ phải nhanh, cố gắng trong một ngày phải xong.

Để cân bằng giữa chất lượng và hiệu quả, cả ngày hôm đó ta không ăn không uống gì, mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây.

Đèn bên ngoài dịch quán dần dần sáng lên, vào thời khắc màn đêm buông xuống, không khí của lễ hội Lưu Hoả đã hoàn toàn bùng cháy, đường phố chật kín người, pháo hoa nở rộ trong đêm tối, chiếu sáng cả bầu trời.

Đúng lúc này, tin dữ truyền đến.

Khi ta còn đang thẩm vấn cung nhân thì trong dịch quán đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn, ta nghe thấy tiếng động bèn đẩy cửa ra, tất cả thị vệ dưới lầu của dịch quán đều chạy ra ngoài, ta túm lấy một thị vệ đang chạy xuống, hỏi có chuyện gì.

Thị vệ nhanh chóng đáp lại: “Hoàng thượng bị tập kích ở trên đường Chu Tước.”

Thủ vệ kia nói xong thì chạy nhanh xuống lầu, trong nháy mắt, đầu óc ta trống rỗng, tiếp theo một suy nghĩ lạnh toát tràn đến ngực ta.

“A Yên!”

Ta buộc mình phải bình tĩnh, hét lớn.

Không ai đáp lại.

Ta gọi đi gọi lại, nhưng chỉ có một thị nữ đi tới.

“A Yên đâu?” Ta hỏi nàng ta.

Có thể do vẻ mặt của ta quá đáng sợ nên thị nữ kia hơi sợ hãi, rụt rè nói: “A Yên nói nàng ấy thẩm vấn mệt quá nên đã đi mua nho lạnh rồi.”

“Lúc nào?”

“Một canh giờ trước.”

Nỗi sợ hãi giống như một tảng đá lớn, đập vào đỉnh đầu của ta.

Hai mắt trống rỗng, ta không kìm được vươn tay muốn nắm lấy thứ gì đó, thấy tình thế không ổn, thị nữ nhanh chóng giữ cánh tay ta lại.

Bát cháo đó chỉ qua tay nàng ấy, ta chỉ nói cho mình nàng ấy biết vị trí doanh trại của Phó Đình Ngạn bên ngoài thành Sa Châu, chỉ nàng ấy biết ta đến doanh trại của Phó Đình Ngạn, hôm nay, cũng chỉ có nàng ấy biết về hành tung của Phó Đình Ngạn.

Ta chưa bao giờ nghi ngờ nàng ấy.

Sau một hồi ngạt thở, ta hít một hơi thật sâu, đẩy tay thị nữ ra rồi chạy vụt ra khỏi cửa.

Ta chộp lấy con ngựa của thủ vệ ngoài cổng, phi nước đại về phía đường Chu Tước, ta không ngừng tự nói với chính mình, vẫn còn kịp, vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế.

Xa xa nhìn lại, đường Chu Tước có khói bốc lên mù mịt, tại ngã tư, chiếc xe ngựa mà Phó Đình Ngạn đang ngồi đã bị ngọn lửa thiêu rụi, một số ngôi nhà gần đó cũng bị thiêu rụi.

Trong không khí có mùi thuốc súng nồng nặc, một số người đã bắt đầu chữa cháy.

Con ngựa sợ lửa không chịu đi thêm nữa, ta kiên quyết bỏ ngựa chạy về phía đám đông, gần xe ngựa có mấy tên thị vệ, ta thấy có một người rất quen nên nắm lấy ống tay áo của hắn ta lại.

“Phó Đình Ngạn đâu?”

Thị vệ nhận ra ta, nghe ta gọi tên tục của Hoàng đế thì sợ hãi, sau đó cung kính đáp: “Tặc nhân đã ném hoả lôi nổ tung xe, bệ hạ mang theo Minh phi nhảy xuống xe rồi.”

“Ta hỏi người đâu?”

Ta không muốn biết chuyện gì đã xảy ra, ta chỉ muốn biết liệu hắn có còn sống hay không.

Thủ vệ chỉ nói cho ta biết Phó Đình Ngạn đã mất tích.

Ân Diêu vẫn còn sống, có điều cánh tay đã bị gãy.

Ta bảo thị vệ đưa ta đến chỗ Ân Diêu, nàng ta đang ngồi trên một chiếc ghế dài tạm bợ, phủ đầy thạch cao, tay trái buông thõng xuống một cách yếu ớt, vẻ mặt đờ đẫn và đôi mắt đỏ hoe, như thể nàng ta vẫn chưa hoàn hồn sau sự hoảng sợ vừa rồi.

“Phó Đình Ngạn còn sống không?”

Ân Diêu giống như một kẻ ngốc, hai mắt đờ đẫn nhìn vào hư không. Ta đã sớm mất kiên nhẫn, nắm cằm của nàng ta, ép nàng ta nhìn ta: “Nói!”

Cuối cùng nàng ta cũng tỉnh lại, hít sâu một hơi, nước mắt như hạt châu vỡ vụn, run rẩy nói: “Bệ hạ còn sống.”

“Lúc gặp chuyện không may đã xảy ra chuyện gì?”

Ân Diêu nói năng lộn xộn nhưng ta cũng hiểu được. Nàng ta và Phó Đình Ngạn định đi đến trên thành lầu, từ nơi này có thể nhìn thấy phong cảnh phồn hoa trong thành, cho nên Thứ sử Sa Châu đã thiết yến riêng ở trên đó.

Xe ngựa của Phó Đình Ngạn phải đi qua đường Chu Tước mới có thể đến cổng chính của thành Sa Châu.

Khi đi ngang qua đường Chu Tước, một đội tung hứng bất ngờ chào đón họ, không biết tại sao mà họ nhấc một người đàn ông đeo mặt nạ lửa lên không trung, người đàn ông này nhảy thẳng lên nóc xa giá của Phó Đình Ngạn, ném hoả lôi vào cửa sổ. Ân Diêu chỉ ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng nặc, sau đó Phó Đình Ngạn đã ôm nàng ta nhảy ra khỏi xe ngựa.

Cánh tay của nàng ta đập xuống mặt đất, tiếp theo chỉ thấy cơ thể Phó Đình Ngạn đè lên người nàng ta, sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Ân Diêu choáng váng vì tiếng nổ, khi nàng ta phản ứng được, sức nặng trên người đã biến mất.

Trong lúc bàng hoàng, nàng ta chỉ nhìn thấy gót chân của Phó Đình Ngạn đi về phía nam.

Trong giây lát, thần kinh của ta vừa thả lỏng đã căng thẳng trở lại, nếu Phó Đình Ngạn chưa chết, vậy ta phải tìm thấy Phó Đình Ngạn trước đối phương.

Đột nhiên phía sau có người nói: “Bái kiến Tưởng Tướng quân.”

Ta đột nhiên quay đầu lại, cha ta đã dẫn theo người đi tới, khi nhìn thấy ông ấy, hốc mắt ta bỗng đỏ hoe.

“Cha…”

Ta hơi nghẹn ngào, cố gắng nuốt nước mắt xuống.

Bây giờ không phải là lúc để khóc, vẫn còn nhiều thứ đang chờ đợi ta.

“Ta đã nghe nói rồi.” Cha ôm lấy bả vai ta, an ủi: “Thế nào?”

“Còn sống.” Ta bình tĩnh lại, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, nói với ông ấy: “Kêu người đóng cổng thành, toàn thành truy bắt A Yên.”

Đúng như dự đoán, cha ta cũng bị sốc.

Ta chưa kịp giải thích đã đưa tay gỡ thanh bội đao trên người ông ấy ra, ông ấy vừa định ngăn cản, đã bị ta lấy được.

“Con làm gì vậy?”

“Cứu người.”

Cha gào lên với ta: “Không được!”

“Không ai hiểu rõ tòa thành này hơn con cả!”

Cha ta im lặng, cuối cùng đưa một quả đạn phát ra âm thanh cho ta.

“Có chuyện nhớ cầu viện.”

Ông ấy hiểu ta, biết không thể ngăn cản ta nên cứ để mặc cho ta đi.

Ta đáp lại, bóng dáng biến mất trong đám đông. Ta vô cùng đau đớn và lo lắng chạy về phía nam, cảm xúc phức tạp như độc dược điên cuồng sôi trào chạy khắp tứ chi ta. Ta đằng đằng sát khí chạy trên con đường phía trước, nắm chặt thanh trường đao.

Hôm nay, cho dù là ai muốn lấy mạng của Phó Đình Ngạn, ta sẽ lấy đầu của kẻ đó.