Ta Không Muốn Trở Về

Chương 3: Tiểu tử, ngươi có gì nào?



"Chàng trai này võ công rất khá, lúc nãy hắn cũng chỉ mới dùng một phần ba công lực mà thôi, giang hồ từ khi nào đã có thêm một nhân tài như vậy?" - Nghĩ đoạn lão cất giọng hỏi.

Thiếu hiệp không phải người ở núi Lạc Sơn, cậu đến có việc gì không?

Vãn bối tên Tần Phong, không giấu gì tiền bối, vãn bối cũng vì Bộ Dẫn Sinh mà đến, đúng lúc gặp đám người áo đen kia đang đuổi theo người.

Ta sống trên núi Lạc Sơn này, lúc xuống núi kiếm chút củi đốt thì gặp vị bằng hữu kia đang bị đám người áo đen vây đánh. Ta liền ra tay giúp hắn thì bị một tên trong số đó đuổi giết. Cũng may có thiếu hiệp đây ra tay cứu giúp. Còn vị bằng hữu kia không rõ sống chết thế nào.

Ông lão tỏ vẻ tiếc nuối, Tần Phong liền xoa dịu.

Tiền bối đừng quá lo lắng, người cứ trở về trước, vãn bối sẽ giúp người đi tìm vị bằng hữu kia.

Nói rồi Tần Phong cáo biệt ông lão rời đi. Hắn quay lại chân núi để tìm kiếm, nhân tiện tìm hiểu đám người của Tam Hải Giáo.

Sự việc xảy ra tại chân núi Lạc Sơn, vừa vặn toàn bộ đều được thu vào tầm mắt của một người, người này đã đứng trên ngọn cây lớn phía xa quan sát hết thảy.

Tần Phong đi đến một con suối nhỏ, cúi xuống vốc một vốc nước toan đưa lên miệng uống, chợt phía sau có tiếng người vang lên.

Đừng uống! nước con suối này không uống được.

Nghe vậy Tần Phong bèn hất nước đi, thì ra người vừa nói là vị bằng hữu mà hắn đang tìm giúp vị tiền bối kia.

Người này khoảng ngoài ngũ tuần, dáng vẻ cao lớn, thân hình cường tráng, ánh mắt tinh anh, giọng nói ấm rất có lực và nhìn vô cùng đáng tin.

Người trẻ tuổi, Lạc Sơn rừng núi hiểm trở, cạm bẫy khắp nơi, ngươi lại không phải là người nơi này, phải hết sức thận trọng. Con suối này thoạt nhìn trong lành, tươi mát nhưng nước của nó lại có độc, đặc biệt một chỗ là chỉ có hại với con người, còn những loài khác thì lại không làm sao cả.

Tần Phong có chút kinh ngạc, tỏ thái độ cung kính.

Đa tạ tiền bối nhắc nhở, thật tình cờ, vãn bối cũng đang đi tìm ngài.

Vương Lão kêu ngươi đi tìm ta à? Chỉ là một đám tép riu của Tam Hải Giáo mà thôi, lão lại nghĩ ta không đối phó được sao.

Tiền bối biết chúng là người của Tam Hải Giáo?

Tần Phong ngạc nhiên hỏi lại, nhưng trong tích tắc lại thấy câu hỏi của mình có vẻ thừa thãi. Bèn gãi gãi đầu đánh trống lảng.

Vãn bối vẫn chưa biết cao danh của tiền bối?

Gọi ta Lão Thất là được. Tam Hải Giáo là một giáo phái khá thần bí, có phần tà đạo, chúng có mặt ở khắp mọi nơi có thông tin về Bộ Dẫn Sinh.

Lão Thất là thuộc hạ thân tín đi theo Lạc Thần từ khi nàng còn nhỏ. Được sự phân phó của Lạc Thần, tới núi Lạc Sơn thăm dò tình hình của Gia Gia nàng, đồng thời âm thầm tìm hiểu hành tung của Tam Hải Giáo. Lúc đến chân núi, vừa vặn lại gặp đám người Tam Hải Giáo đang đuổi theo Vương Lão, có vẻ hành tung của ông ấy đã bị bại lộ. Nghĩ đoạn, Lão Thất nói với Tần Phong.

Ngươi đến tìm Bộ Dẫn Sinh đúng không? Ta cũng xem như khá quen thuộc nơi này, nếu người cần ta có thể đi cùng ngươi một đoạn.

Tần Phong nghe thế cảm thấy lạ bèn trố mắt hỏi lại.

Tiền bối giúp ta tìm Bộ Dẫn Sinh?

Ta không nói sẽ giúp ngươi tìm Bộ Dẫn Sinh, chỉ là nếu cần ta sẽ tương trợ cho ngươi.

Lão Thất luôn bí mật đi theo Lạc Thần bảo vệ nàng, nên ông ta biết việc nàng và Tần Phong hợp tác tìm Bộ Dẫn Sinh. Tuy nhiên, lúc này ông ta chưa vội nói với hắn chuyện đó.

Chỉ cần thế thôi, mắt Tần Phong sáng rỡ, hắn mừng ra mặt, chắp tay đa tạ, cũng không mảy may nghi ngờ gì. Không ngờ giữa đường còn gặp quý nhân. Hơn nữa hắn có niềm tin rằng Lão Thất hoàn toàn không có ý nhắm vào Bộ Dẫn Sinh.

Trong rừng trúc, lá trúc bay rợp trời, từng cây trúc cao vút ngả rạp như rạ, tiếng kiếm va vào nhau leng keng bắn ra tia lửa. Hai người, một hắc y nhân và một thiếu nữ đang giao tranh quyết liệt, từng đường kiếm hắc y nhân đánh ra đều muốn đoạt mạng đối phương.

Nếu đứng ngoài quan sát, sẽ thấy thiếu nữ là người nắm ưu thế toàn bộ, có thể trong vòng ba chiêu kết thúc đối thủ nhưng nàng vẫn không làm vậy. Kẻ áo đen dốc hết công lực đỡ chiêu, cuối cùng yếu thế bèn bỏ chạy. Trong lúc giao tranh, hắn đã bị lưỡi kiếm của thiếu nữ chém trúng cánh tay phải, máu chảy thành dòng loang trên lớp lá trúc.

Thiếu nữ đứng dưới tán trúc khí thế hiên ngang, ánh mắt sác bén khiến bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng bảy phần run sợ. Nàng nở một nụ cười nhạt, lấy khăn tay lau vết máu trên kiếm, tra vào vỏ rồi bước ra khỏi rừng trúc.

Hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, như mọi lần, Lạc Thần đến Phương Hoa Lầu tìm Tiểu Thúy để kiểm tra tình hình sức khỏe của nàng ấy và Hàn Ngọc Tước. Vừa bước đến Phương Hoa Lầu, người đón nàng lại không phải là bà chủ Phương Hoa mà là Tiểu Miên.

Lạc Thần công tử, hôm nay bà chủ chúng ta bị ốm không thể ra đón tiếp công tử được, bà ấy sai ta ra đón ngài. Để ta đưa ngài đi gặp Tiểu Thúy tỷ tỷ.

Lạc Thần theo chân Tiểu Miên đi đến đình viện trong hoa viên. Chờ một lúc mới thấy Tiểu Thúy từ bên trong đi ra, trên người khoác một lớp áo choàng lông vũ, vẻ mặt khá nhợt nhạt, nhìn thấy Lạc Thần liền lên tiếng.

Muội đến rồi à, ta lại có chút không khỏe, sực nhớ hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, biết muội sẽ tới thăm.

Lạc Thần nhìn Tiểu Thúy như vậy có chút xót xa.

Phải chăng Hàn Ngọc Tước bị giảm tác dụng do đã rời cơ thể người quá lâu?

Ta cũng nghĩ như muội, nhưng chắc một thời gian nữa khi nó thích nghi lại thì sẽ ổn thôi.

Nhìn thần sắc Tiểu Thuý không tốt, Lạc Thần cẩn thận đỡ tỷ tỷ trở về phòng nghỉ ngơi. Vô tình nàng thấy trên mu bàn tay Tiểu Thúy có vết bầm lớn, bèn ngạc nhiên hỏi.

Tỷ tỷ tay tỷ bị làm sao vậy?

À! hôm qua ta bất cẩn va trúng thành giường nên bị bầm, ta đã sai người lấy trứng gà lăn rồi. Muội còn nhiều việc phải làm, ta tự đi về phòng được.

Nói rồi Tiểu Thủy xoay người bước về phòng, Lạc Thần trong lòng có chút mơ hồ nhìn theo bóng dáng dần khuất sau khóm hoa cúc bên đường.

Trở về Hỷ Lạc Cư, Lạc Thần nhận được bức thư từ Lão Thất.

"Chủ nhân, Vương Lão vẫn bình an. Có điều, hành tung của ông ấy đã bị đám người của Tam Hải Giáo phát hiện. Thuộc hạ cũng đã gặp được Tần Phong, hắn đến tìm Bộ Dẫn Sinh - Lão Thất".

Đọc thư xong, trong lòng Lạc Thần có chút khó tả, ánh mắt lại đăm chiêu nhìn về phía cây tùng.

Lại nói đến Tần Phong, lúc này hắn và Lão Thất vẫn đang thăm dò quanh núi Lạc Sơn.

Thất tiền bối, vãn bối nghe nói manh mối của Bộ Dẫn Sinh được phát hiện ở núi Lạc Sơn này. Không rõ ai là người đã tìm được.

Tần Phong ra vẻ tò mò, muốn xem vị tiền bối trước mặt này có biết được nhiều thông tin hơn hắn không.

Ngươi nghĩ ta biết nhiều hơn ngươi sao?

Lão Thất biết thừa tiểu tử này có ý muốn moi móc thông tin từ mình, nên chẳng khách khí mà quăng cho hắn một câu dằn mặt.

Nếu ta biết được nhiều như thế, lại không tự đi tìm Bộ Dẫn Sinh làm của riêng, lại còn giúp ngươi tìm? Ngươi khôn lỏi nhưng cũng đừng nghĩ kẻ khác bị ngốc chứ.

Tần Phong biết ý đồ đã bị vạch trần bèn cười hì hì biện bạch.

Không phải vãn bối muốn moi móc tin tức từ tiền bối, chỉ nghĩ rằng tiền bối nắm rõ núi Lạc Sơn như vậy, chắc hẳn sẽ có nhiều thông tin hơn ta, như vậy việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ngươi xem ngươi có gì nào? Không phải thứ đó chỉ có một mình ngươi có sao?

Lão Thất hất mặt về phía cây sáo trúc giắt bên hông Tần Phong. Lão biết trong đó có tờ giấy mà Lạc Thần đưa cho hắn.

A!

Tần Phong bất giác a lên một tiếng, theo phản xạ vội đưa tay giữ lấy cây sáo trúc, lùi về sau, ánh mắt có chút đề phòng.

Tiền bối, ngài... ngài biết ta có gì sao?

Lão Thất nhìn dáng vẻ đề phòng của tiểu tử trước mặt cũng chẳng thèm để ý, chỉ nhàn nhạt chọc hắn.

Nếu ngươi sợ ta giết người diệt khẩu hòng lấy cắp thứ đó thì ngươi mau chạy đi còn kịp.

Sao ta có thể nghĩ tiền bối như vậy chứ, ta không có ý đó. Chỉ là thắc mắc tại sao tiền bối biết ta có thứ kia.

Lão Thất cảm thấy thăm dò tiểu tử này đã đủ, bèn mang chuyện ông ta là người của Lạc Thần nói với hắn.

Ngươi và Lạc Thần công tử hợp tác tìm Bộ Dẫn Sinh, vừa hay ta cũng là chỗ quen biết của ngài ấy. Vì có lời gửi gắm nên ta mới có mặt ở đây.

Vừa nghe xong, Tần Phong liền thở phào một hơi, trút bỏ đề phòng với Lão Thất. Mới nãy, hắn còn tự nghi ngờ bản thân, từ khi nào đôi mắt của hắn lại kém như vậy, có thể nhìn một tên thổ phỉ thành một vị đại hiệp như thế.

Thất tiền bối, vãn bối thất lễ với ngài rồi, hóa ra là người một nhà cả. Haha

Ngươi có suy nghĩ gì về mấy chữ đó?

Lão Thất nhìn tiểu tử trước mặt, cho rằng tên này cũng là kẻ thông minh, nên mới hỏi hắn đã tìm hiểu được gì.

Vãn bối hình như đã thấy mấy chữ này ở đâu rồi. Nếu đúng những gì viết trên giấy, chẳng phải Bộ Dẫn Sinh có tới hai cái hay sao.

Tần Phong vừa dứt lời, liền có tiếng xào xạc trên cành cây cách đó không xa.

Có kẻ nghe lén!

Cả hai người cùng lên tiếng, sau đó lập tức đuổi về phía phát ra tiếng động.

Hắc y nhân thân thủ không hề tầm thường, thoáng cái đã chạy về hướng rừng trúc phía sau núi Lạc Sơn.

Lão Thất và Tần Phong đuổi theo đến rừng trúc liền chia nhau đi tìm. Tần Phong đuổi về hướng tây rừng trúc, Lão Thất đi hướng ngược lại.

Rừng trúc bạt ngàn, lại dày đặc, rất khó phân biệt phương hướng. Có cây trúc cao hơn hai mươi trượng, gió thổi vào từng tán lá loạt xoạt, đôi lúc lại rít lên từng tiếng u u nghe rờn rợn.