Ta Không Muốn Trở Về

Chương 2: Hợp tác



Lạc Thần hờ hững nói. Năm trước lúc nhìn thấy Tần Phong ở hang Nhược Hạc này, nàng cũng đã đoán được hắn đang tìm Bộ Dẫn Sinh.

- Haha, ngài nói vậy oan cho ta quá, nhìn ta đẹp trai phóng khoáng như vậy, sao lại không đáng tin được chứ. Hơn nữa, ta luôn cảm thấy ngài có chút quen, nên rất muốn kết bằng hữu với ngài.

Tần Phong luôn có cảm giác Lạc Thần rất quen, nhưng mà hắn cũng không nghĩ ra được đã gặp nàng ở đâu, nên mới ngỏ lời muốn kết bạn với nàng.

- Ta tên Tần Phong, còn ngài?

- Lạc Thần! còn việc kết bạn ta không có hứng thú. Ngoài chuyện hợp tác tìm Bộ Dẫn Sinh ra, thì không có bất cứ quan hệ nào khác. Nhớ kỹ một điều, tuyệt đối giữ bí mật, nếu không đừng trách ta vô tình.

Nói xong nàng lạnh lùng bỏ đi, Tần Phong nhìn theo, bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

"Cảm giác này..."

...

Sáng sớm Lạc Thần đã rời Hỷ Lạc Cư xuống trấn Tam Tiên. Lần này nàng có ý định tìm đến một tiệm đồ cổ. Sau khi đi qua hai con phố đông đúc, nàng rẽ phải vào một con hẻm nhỏ, sau đó rẽ trái cuối cùng lại rẻ phải và đi một đoạn nữa mới tới tiệm đồ cổ.

Tiệm đồ cổ này khá nhỏ, có vẻ xập xệ. Bên ngoài cửa treo cái bảng hiệu chỉ có một chữ Trúc, cửa tiệm đóng kín. Lạc Thần nhìn bảng hiệu rồi đưa tay gõ cửa. Bên trong có tiếng hỏi vọng ra.

- Là ai? Đến có việc gì?

Vãn bối là Lạc Thần, có người thân ở núi Lạc Sơn chỉ đến.

- Vào đi!

Lạc Thần đẩy cửa bước vào. Bên trong khá tối, xung quanh là kệ trưng bày đồ cổ, rất nhiều món đồ có giá trị cao làm bằng đồng, vàng, bạc, sắt, thép,... Nhưng đặc biệt hơn cả lại là cái tủ gỗ trong góc, bên trong tủ để 2 món đồ bằng trúc. Người ngoài nhìn vào thì sẽ cảm thấy kỳ lạ vì món đồ bằng trúc ấy chẳng có gì giá trị so với những món đồ bằng vàng, bạc để bên ngoài.

Lạc Thần đang nhìn ngắm những món đồ cổ trong tiệm thì có một người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra.

- Công tử, mời ngài đi theo ta.

Lạc Thần đi theo ông ta qua cánh cửa phía sau tiệm, đến một khoảng sân rộng, bên trong sân có một cái đình nhỏ. Người đàn ông trung niên nói với Lạc Thần.

- Công tử vào đi, Mạc Lão đang đợi ngài bên trong.

- Đa tạ!

Lạc Thần bước vào trong đình, nhìn thấy một lão niên mặc một bộ đồ cũ kỹ, râu tóc cũng đã bạc trắng, đang ngồi trên ghế mây cho mấy con chim Yến Phụng ăn. Có vẻ đây chính là Mạc Lão.

Trông thấy người vào, Mạc Lão cất tiếng hỏi.

- Ngươi đến là muốn tìm đồ?

Lạc Thần cung kính trả lời.

- Vãn bối theo lời dặn của Gia Gia, đến tìm Mạc Tiền bối, mong Tiền bối chỉ điểm.

- Người tìm Bộ Dẫn Sinh đến hiện tại cũng không ít, bản thân mỗi người đều không ai biết Bộ Dẫn Sinh mặt mũi ra làm sao? Ta cũng chẳng khá hơn ngươi là mấy, có thể chỉ điểm gì được chứ.

Mạc Lão tay vừa rải hạt cho chim ăn vừa từ tốn nói.

- Ta thấy ngươi tuổi trẻ lại không phải kẻ tầm thường, ngươi có thứ đặc biệt, cũng lại xuất thân đặc biệt, nên việc ngươi tìm Bộ Dẫn Sinh cũng không lạ.

Lạc Thần biết Mạc Lão sẽ nể tình Gia Gia mà không nỡ từ chối nàng, bèn nói ra suy nghĩ trong lòng.

- Vãn bối thân thế không rõ ràng, cũng không biết sức mạnh kia là từ đâu mà có. Lại nói, con luôn cảm nhận được bản thân có duyên với Bộ Dẫn Sinh. Không nói đến xuất thân đặc biệt hay không, nhưng thời điểm Gia Gia nhặt được con, lại đúng lúc có manh mối của Bộ Dẫn Sinh.

Mạc Lão im lặng một lúc sau đó lấy từ trong tay áo ra một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết vài chữ, đường nét có vẻ kỳ lạ, không phải chữ mà họ vẫn dùng. Nhưng từ đường nét ấy vẫn có thể dịch ra được là: "Bộ Dẫn Sinh, hai cái, hợp nhất".

- Mạc Lão đưa mảnh giấy đó cho Lạc Thần rồi bảo người đàn ông trung niên tiễn khách.

Lạc Thần cáo từ Mạc Lão rời đi. Trên đường đi nàng vừa thì thầm những chữ trên tờ giấy vừa suy nghĩ.

"Bộ Dẫn Sinh, hai cái, hợp nhất. Hai cái... không lẽ..."

- AAA!

Lạc Thần đang mải suy nghĩ thì bất ngờ va phải một nam nhân. Cú va làm nàng A lên một tiếng, khuôn mặt thoáng ửng hồng ngước lên nhìn người trước mặt.

- Lạc Thần! chúng ta lại gặp nhau rồi. Đi đường chú ý một chút, ngài bất cẩn như vậy, lại va trúng ta. Ngài xem còn dẫm lên chân của ta, ui da đau quá!!

Nhìn kẻ trước mặt đang ra sức làm lố, Lạc Thần rút chân lại lạnh nhạt nói.

- Hừ! ngươi đừng có làm bộ làm tịch với ta. Ngươi không đi tìm Bộ Dẫn Sinh, lại lang thang ở đây làm gì?

- A!

- Ngươi A cái gì?

Lạc Thần bất ngờ vì tiếng "A" của Tần Phong, bèn liếc hắn một cái.

- Sao mặt ngài đỏ vậy? Haha! Không phải đó chứ, ngài mà cũng có lúc đỏ mặt à? Mà sao ngài đỏ mặt ta lại thấy ngài dễ thương nhỉ?

Trước đó Tần Phong đã gặp nàng hai lần, lần một là trong khuôn viên Phương Hoa Lầu, lần hai là trong khu rừng bên trên hang Nhược Hạc. Trong mắt hắn, vị công tử trước mặt dáng vẻ nhỏ nhắn, thư sinh, yếu ớt, mặt hoa da phấn chẳng có chút gì giống nhân sĩ giang hồ, tính cách thì luôn thờ ơ, lạnh nhạt, miệng lưỡi sắt đá. Không ngờ lần này hắn lại bắt gặp nàng ở ngoài đường mà đỏ mặt, trong lòng có chút thích thú liền không nhịn được mà trêu ghẹo nàng một phen.

- Ngươi câm miệng, ăn nói linh tinh, có tin ta cắt lưỡi ngươi không?

Lạc Thần thoáng có chút chột dạ, bất giác đưa tay sờ lên má, miệng lưỡi sắt đá lại buông lời cảnh cáo Tần Phong.

- Ta thấy ngài thư sinh, tuấn tú như vậy, đáng lý ra không nên nói mấy lời máu lạnh như thế mới phải. Hôm đó ta còn chưa bàn chuyện xong với ngài, ngài lại bỏ đi mất. Hại ta đi tìm ngài cực khổ mấy ngày nay.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

- Ngươi nhìn lại mình xem ngươi cực khổ chỗ nào?

Lạc Thần lườm Tần Phong một cái rồi phất tay áo bỏ đi. Tần Phong lại lẽo đẽo chạy theo nàng.

- Lạc Thần công tử, ngài không đói sao? Hay là ta mời ngài một chầu, sẵn tiện chúng ta bàn chuyện Bộ Dẫn Sinh.

Lạc Thần không nói không rằng, hai người đi thẳng đến Phương Hoa Lầu.

- Lạc Thần công tử, mấy ngày nay không thấy công tử đến bổn Lầu.

Vừa thấy Lạc Thần, bà chủ Phương Hoa đã nhanh nhảu ra tiếp đón.

- Mấy ngày này ta bận chút chuyện, hôm nay mới rảnh ghé qua.

- Vị này là?

Bà chủ Phương Hoa có vẻ ngạc nhiên nhìn qua Tần Phong hỏi.

- À ta là Tần Phong, bằng hữu của Lạc Thần công tử.

Lạc Thần nghe hắn nói xong thì lãnh đạm liếc hắn một cái.

- Hóa ra là bằng hữu của công tử, mời hai vị vào. Ta kêu người mang chút gì ra cho hai vị.

- Phiền bà rồi.

Lạc Thần cảm ơn bà chủ Phương Hoa rồi bước lên lầu, Tần Phong theo sau nàng.

- Hai người vừa ngồi vào bàn, thức ăn đã mang lên. Tần Phong nhìn Lạc Thần với vẻ mặt đầy tính hiếu kỳ.

- Ngươi nhìn cái gì?

- Ta luôn cảm thấy ngài có chút kỳ lạ, nhìn sao cũng không giống người có máu phong lưu, mới đầu nhìn ngài có vẻ lạnh lùng nhưng mà khi tiếp xúc thì ta lại có cảm giác ngược lại.

- Không ngờ một kẻ như ngươi cũng biết nhận xét người khác, hơn nữa lại còn bày ra bộ dạng nghiêm túc như vậy. Ngươi nghĩ ai vào tửu lâu cũng tìm cô nương sao?

Lạc Thần vừa khoan thai cầm chum rượu rót vào chén vừa hờ hững nói, sau đó nhẹ nhàng đưa chén rượu lên miệng uống cạn.

Tần Phong từ nãy đến giờ ngồi đối diện, vừa hay hắn lặng lẽ nhìn theo từng hành động của nàng, bất giác cảm thấy trong lòng có chút động. Cảm xúc ấy vừa thoáng qua, hắn đã vội vã lắc đầu định tâm.

"Tần Phong, ngươi đang nghĩ cái quái gì thế hả?" - Hắn vội cầm chum rượu lên rót vào chén của mình rồi nhìn qua Lạc Thần cười haha.

- Lạc Thần công tử, ta mời ngài một chén. Khó khăn lắm ta mới được ngồi uống rượu cùng ngài.

Lạc Thần cũng thuận theo, thoải mái cầm chén rượu của mình lên uống cạn.

Hai người kẻ rót người uống, qua một lúc sau Tần Phong thẫn thờ cầm chén rượu trên tay nhìn chằm chằm Lạc Thần hỏi.

- Lạc Thần, vì sao ngài lại muốn tìm Bộ Dẫn Sinh?

- Lý do của ngươi là gì thì ta cũng như vậy.

Nàng nhìn hắn trả lời cho có. Hắn nghe câu được câu mất rồi gục xuống bàn thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy thì người đã rời đi từ lúc nào rồi. Tần Phong đưa tay vỗ vỗ lên cái đầu đang choáng váng của mình, loạng choạng đứng dậy.

- Tần công tử, ngài tỉnh rồi sao? Lúc Lạc Thần công tử rời đi, có nhờ ta gửi cho ngài cái này.

Tần Phong cầm tờ giấy từ bà chủ Phương Hoa mở ra xem. Trên đó viết lại mấy chữ từ tờ giấy mà hôm qua Mạc Lão đã đưa cho Lạc Thần.

Tần Phong nhét tờ giấy vào trong áo rồi cáo từ bà chủ Phương Hoa rời đi.

Dưới chân núi Lạc Sơn, một ông lão và một người trung niên đang bị đám người áo đen đuổi giết. Tiếng gươm, đao leng keng ánh lên sáng loáng, cùng những tiếng nổ lớn từ chưởng lực của hai bên. Một tên áo đen trên đầu cột sợi vải màu đỏ đang đuổi theo ông lão. Hắn vung đao chém về phía ông lão, lưỡi đao hạ xuống mang theo lực đạo khủng khiếp.

Kengggg!

Lưỡi đao chỉ còn một tấc là chạm vào ông lão, bỗng nhiên bị một cây sáo trúc phóng tới ngăn lại, tên áo đen bị đánh bật trở ra loạng choạng, do bị phản lực của thanh đao nên hắn ôm ngực hộc một ngụm máu.

Người tới ngăn thanh đao chém về phía ông lão chính là Tần Phong. Kẻ áo đen thấy không ổn bèn quay người bỏ chạy, vô tình đánh rơi miếng lệnh bài bằng gỗ. Tần Phong đi tới nhặt miếng lệnh bài lên.

- Tam Hải Giáo! Sao chúng lại muốn giết tiền bối? - Tần Phong quay qua hỏi ông lão.

- Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp. Những tên này đến tìm Hàn Ngọc Tước và Bộ Dẫn Sinh gì đó.

- Tiền bối bị thương rồi, để vãn bối đỡ người.

Tần Phong dìu ông lão đi đến một gốc cây nghỉ ngơi. Ông lão nhìn người trẻ tuổi trước mặt, đánh giá hắn một phen.