Ta Là Bạch Nguyệt Quang Ở Tu Chân Giới

Chương 2



2.

Đến tận đêm trước ngày đại hội Thuần Thú Sư, ta cũng chưa từng nhìn thấy Tạ Tuân.

Cha đưa mọi người trong cốc đến núi Vạn Thú, nghe nói cốc chủ Hoa Cốc chỉ giỏi luyện đan và kiếm thuật, ông luôn xếp cuối trong các đại hội Thuần Thú ở Tu Chân giới, bị không ít người cười chê.

Nhưng năm nay có vẻ khác, trước khi khởi hành, nữ tử xinh đẹp thông minh nở nụ cười rạng rỡ như nắng, bên hông đeo vài chiếc chuông kêu leng keng.

Giọng nói của nàng to và rõ ràng, mang theo chút gian xảo: “Cược một ván không, năm nay người chiến thắng nhất định là ta.”

Các sư huynh đệ đều không tin tưởng, nhưng không thể từ chối được mà đặt cược.

“Linh Thù sư muội, muội cứ khoác lác tiếp đi.”

“Minh Ca sư muội, ngươi có muốn cược không?” Sư huynh nhìn thấy ta, kéo ta về phía hắn ta đang đặt cược.

Linh Thù cũng quay đầu lại nhìn ta: “Tỷ tỷ, ngươi có nghĩ ta sẽ thắng không?”

Đôi mắt nàng đen nhánh, mang theo chút ý cười nhẹ, nhưng đáng tiếc ý cười ấy lại không vương tới đáy mắt.

Ta im lặng hai giây, hình như nàng đang hỏi chuyện này, cũng tựa như không phải vậy.

Ta lắc đầu, không nói gì.

Nàng cười nhạo một tiếng, “Tỷ tỷ ơi, ngươi am hiểu cái gì, luyện đan hay là luyện kiếm?”

Ta hơi đỏ mặt vì lời nói của nàng, do vấn đề sức khỏe, từ khi còn nhỏ ta đã không thể học bất kỳ thuật pháp nào, thậm chí cả ngự kiếm ta cũng không thể học.

Ngày trước, Tiên Môn từng gây rắc rối với Hoa Cốc, không ít lần chế giễu cha vì đã sinh ra một nữ nhi vô dụng.

Nếu hỏi ta giỏi cái gì, thì ta giỏi đọc sách viết chữ, thêu thùa may quần áo, nhưng những thứ này không phải là điều đáng tự hào ở Tu Chân giới.

Linh Thù không đợi ta trả lời, nàng mỉm cười nói với sư huynh: “Sao tỷ tỷ lại khác muội như vậy chứ, tỷ ấy chưa bao giờ tham gia buổi tập luyện buổi sáng.”

Sư huynh đáp: “Từ nhỏ sức khỏe của Minh Ca sư muội đã yếu, không thể tu luyện được, nhưng quần áo muội ấy may rất đẹp, mỗi lần ta ra ngoài làm nhiệm vụ, ai ai cũng khen quần áo của ta.”

Linh Thù nghe vậy thì gật đầu, sau đó cười như không cười liếc ta một cái.

“May quần áo à…….”

Ánh mắt của nàng giống như một cây đao đang thực hiện hình phạt lăng trì, vô cớ khiến ta cảm thấy hơi ớn lạnh.

Ta cũng không hiểu, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, có khuôn mặt giống nhau, thậm chí trước đây chưa từng gặp mặt, nhưng nàng lại chỉ căm ghét một mình ta, xung khắc như nước với lửa.

Ta gật đầu, nhẹ nhàng đáp lời: “Ừ, chưa từng có ai nói quần áo ta may không đẹp cả.”

Ta chưa bao giờ cảm thấy biết may quần áo là một điều mất mặt, khi sinh ra đã không thể tu luyện cũng không phải lỗi của ta, ta nhìn nàng: “Dù sao con người sống trên đời này cũng phải có một thứ nào đó mà người khác không thể phá hủy cũng không thể lấy đi được, không phải sao?”

Nàng nhìn ta, ngón tay run nhè nhẹ, cuối cùng bỗng nhiên mỉm cười.

“Ngay cả khi nó vô dụng?”

Có vẻ như cảm nhận được bầu không khí ở đây không ổn, các sư huynh đệ vội vàng hoà giải.

“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chuẩn bị xuất phát thôi.”

Lần này ta không đến núi Vạn Thú, cha cũng không có báo cho ta biết, chỉ nghe vài đệ tử nói, ông bảo ta ở trong cốc nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nhưng ta cũng nghe nói, nguyên văn lời cha là: "Minh Ca không có căn nguyên, cho dù có đến đó cũng không học được gì, chi bằng ở lại trong cốc nghỉ ngơi thật tốt.”

Mấy năm trước, mỗi khi Tu Chân giới có sự kiện gì, cha đều dẫn ta đi cùng, mỗi khi có người không đồng ý, ông sẽ nói: “Minh Ca ở trong Hoa Cốc suốt ngày cũng chán, coi như là giải sầu đi, chỉ tội cho Minh Ca nhà ta, trên đường phải bôn ba vất vả rồi.”

Trong lòng ta dâng lên chút khổ sở, nhưng ta chỉ có thể tự an ủi chính mình là cha đang lo lắng cho ta.

Còn Tạ Tuân, kể từ lần cuối gặp mặt đã năm ngày rồi ta không gặp hắn, không có người quản thúc, ta chống gậy gỗ xuống núi, tuyết tan làm ướt hết đôi giày ta đang mang, chân cũng thấm nước, lạnh đến mức ta không thể chịu đựng được.

Ta trèo qua đồi, giẫm lên những tảng đá nhỏ bị chôn vùi trong tuyết, bông tuyết bay vào mặt, ta ngẩn người, chớp mắt, cảm thấy bông tuyết đang tan chảy trong đôi mắt mình, ta ngồi im hồi lâu, cuối cùng ở trong rừng núi hoang vu không người gào khóc.

Ta cứ nghĩ bản thân là người rộng lượng, sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, từ nhỏ Linh Thù đã bị thất lạc, bây giờ nàng trở về, đương nhiên là cha sẽ thương nàng nhiều hơn một chút.

Nhưng hóa ra không phải như vậy, ta vẫn sẽ đau lòng vì những điều nhỏ nhặt này, cho dù ta đã tự nói với chính mình rất nhiều lần là không nên như vậy, những năm qua Linh Thù đã thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương, mọi người đối xử tốt với nàng là việc nên làm.

Nhưng ta vẫn đau lòng, thậm chí sinh ra một cảm xúc gọi là ghen tị.

Ta lại đứng lên, khập khiễng đi đến căn nhà gỗ nhỏ của Tạ Tuân.

Cửa căn nhà gỗ được khóa lại bằng một cái khóa lớn, nó còn được bao bọc bởi linh lực, ta cố mở nhưng không được.

Trong nhà không có ai, ta ở thị trấn nhỏ Thính Hoa tìm rất lâu nhưng không tìm thấy.

Trên đường có người chào hỏi ta, khi ta hỏi về Tạ Tuân thì được biết Tạ Tuân đã theo cha đến đại hội Thuần Thú Sư.

Tay chân ta lạnh cóng, đầu hơi choáng váng.

Tạ Tuân là bỗng nhiên xuất hiện, cũng giống như bây giờ, trên lưng đeo một thanh kiếm đen, im lặng, chững chạc, bình tĩnh, luôn ở phía sau bảo vệ, chăm sóc ta.

Tu vi của hắn rất cao, giống như một người bảo vệ, sống ở nơi sâu nhất trong thị trấn nhỏ Thính Hoa, mỗi ngày hắn sẽ đặt một bông hoa trước cửa sổ phòng ta, có hoa đào vào đầu xuân, cũng có hoa mai vào mùa đông.

Hắn không thích nói chuyện, cũng không có nữ tử nào thích hắn, suốt ngày giữ dáng vẻ yên lặng lạnh lùng, ngay cả đôi mắt hẹp dài xinh đẹp kia cũng như một tảng băng chưa tan.

Hắn không biết chữ, ta hỏi hắn tên gì, hắn chỉ nói tên mình là Tạ Tuân, ta dạy hắn cách viết tên của bản thân, sau đó hắn mới mở miệng, hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”

Ta lắc đầu: “Ta luôn cảm thấy ngươi rất quen, ta không sợ ngươi.”

Nghe vậy, vẻ lạnh như băng trong mắt hắn tan chảy, hiếm khi nói thêm vài lời.

“Ừ, ta sẽ không hại ngươi.”

Chúng ta đã ở bên nhau được năm năm, hầu như ngày nào cũng gặp mặt, đây là lần đầu tiên chúng ta xa nhau lâu như vậy.

Hắn đi dự đại hội Thuần Thú Sư, hắn đi cùng với ai chứ.

Ta nghĩ đến tiếng gọi ca ca tốt cực kỳ thân mật của Linh Thù, ở thời điểm ta không biết, bọn họ đã có một bí mật mà chỉ có họ mới biết.

Chân lạnh đến mức có chút đau, ta lại chống gậy gỗ lên núi, lúc về thì đổ bệnh nặng, đầu choáng váng, ta biết mình bị sốt rồi.

Đây là căn bệnh nhẹ mà tu sĩ không bao giờ mắc phải, ta mơ mơ màng màng nghĩ, chỉ cần che lại thì không sao rồi, ta cảm thấy thật kỳ lạ, hình như đã từng có người dạy ta nói điều này, nói che nó lại thì sẽ tốt thôi.

Sau đó lại cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng mình bị bệnh đến mức hồ đồ rồi.

Đến tối khi đệ tử mang thức ăn vào mới phát hiện ta khác thường, sốt ruột vội vàng đút cho ta một viên linh đan.

Nhưng cũng bởi vì viên linh đan này mà bệnh tình của ta dường như trở nên nghiêm trọng hơn, gân cốt như bị ai đó chặt đứt, rồi đem nướng trên lửa than, đau đến nỗi khiến ta lăn xuống giường.

Đêm dài đằng đẵng, trời lại tối đen như mực, ta gượng dậy đi ra ngoài, đến bậc thềm thì ngã xuống.

Tuyết lạnh bao phủ khắp cơ thể, nhưng lại không thể khiến nhiệt độ nóng rực trong cơ thể ta giảm bớt, cơn đau khiến ta không có sức phát ra âm thanh.

Không biết qua bao lâu, có người ôm lấy ta, không ngừng truyền linh lực ôn hòa vào cơ thể ta.

“Ta nên nói cơ thể người phàm mong muốn trường sinh bất lão là không biết tự lượng sức mình, hay là nên nói, một kẻ ngốc đang sống một cuộc đời ngắn ngủi?”

“Chậc, thật là đáng thương.”

Giọng nói của nam nhân vang lên, hắn lẩm bẩm, cuối cùng nhẹ nhàng đặt ta lên giường.

“Quên đi, mỗi ngày ta làm một việc tốt, lòng ta từ bi, ta là Quán Thế Âm Bồ Tát giáng trần, người tốt như ta sẽ sống đến 900 triệu năm tuổi."

“Hôm nay ta sẽ cứu mạng ngươi.” Hắn nói không ngừng nghỉ, có chút ồn ào.

Ta muốn mở mắt ra, nhìn rõ xem người tốt bụng này là ai.

Nhưng cuối cùng ta chẳng thấy gì cả.