Ta Là Bạch Nguyệt Quang Ở Tu Chân Giới

Chương 3



3.

Linh Thù trở nên nổi tiếng ở Tu Chân giới sau đại hội Thuần Thú Sư, ai ai cũng khen nàng là thiên tài thuần hóa thú dữ trẻ nhất Tu Chân giới, thậm chí tông chủ của Vạn Thú tông còn muốn nhận Linh Thù làm đệ tử chân truyền ngay khi đại hội đang diễn ra.

Khi biết tin, ta đang ho ra máu đen vì bệnh tật, hương an thần do sư tỷ điều chế cho ta đã không còn nữa, hầu như suốt mấy ngày nay ta không có được một giấc ngủ ngon nào.

Thời điểm đau đớn tột cùng, ta cắn chặt khăn tay đếm từng ngày chờ cha trở về, chờ cha trở về rồi thì ta sẽ không còn đau nữa.

Cho đến ngày hôm ấy, ta cảm thấy trên núi náo nhiệt nên đã hỏi người đệ tử phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta.

“Ngươi đã gửi thư cho cha ta chưa?”

Nàng ta cúi đầu nhìn ta, cuối cùng mới nhỏ giọng mở miệng, “Tiểu sư tỷ... ngày hôm trước cốc chủ đã trở về.”

Ta ngẩn người, giãy dụa đứng dậy.

Nàng ta ngăn ta lại, ấp úng, ta nhìn nàng ta, im lặng hai giây, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông từ sân trước truyền đến.

“Có rất nhiều người đến cốc phải không?” Nàng ta gật đầu, rồi nhỏ giọng nói: “Ở sân trước đang tổ chức…. lễ chúc mừng cho tiểu sư tỷ, có rất nhiều tông môn tới dự.”

Ta gật đầu, không rõ cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ biết lén lút đi đến sân trước nhìn thử, ở đó có rất nhiều người.

Họ đều là những người có danh tiếng trong giới, ngày xưa khi cha tổ chức sinh thần, thiệp mời được gửi đi khắp Tu Chân giới, những tông môn đó chỉ cử vài đệ tử trẻ đến cùng những món quà nhỏ.

Cha đứng giữa đám người đông đúc, miệng cười toe toét, vô cùng kiêu ngạo.

“Tiểu nữ Linh Thù thất lạc từ nhỏ, mới trở về mấy ngày trước.”

Mọi người đều khen ông đã sinh được một nữ nhi tốt, ông cụp mắt nhìn Linh Thù một cái: “Nữ nhi của nàng, sao có thể tệ được chứ.”

Đây là đang nhắc tới mẹ ta, nhưng số lần ta gặp bà rất ít, họ nói bà bị điên, tâm tình không tốt, nhưng chỉ cần nhìn thấy ta, bà sẽ rất vui vẻ.

Ta cũng cố gắng hết sức để làm bà vui, chỉ là niềm vui của bà không thể kéo dài.

Bọn họ nói mẹ phát điên vì Linh Thù bị thất lạc.

Sau này mẹ ta qua đời, bà đã tự tay bóp nát kim đan của chính mình, chết ngay trước mặt ta.

Thực ra ta không có nhiều ấn tượng về đoạn ký ức này, chỉ nhớ rõ sau này nghe bọn họ nói lại, mẹ ta không thể nào chấp nhận được sự thật đã mất đi muội muội.

Linh Thù cực kỳ quan trọng đối với mọi người.

Rồi ta lại nghe người khác nói, cha đối với Linh Thù rất tốt.

Không biết là lỡ lời hay vì lý do gì, nhưng lời nói của cha khiến ta bật khóc ngay lập tức.

“Ta chỉ có một người nữ nhi bảo bối này, nếu ta không tốt với con bé thì tốt với ai.”

Ta theo bản năng bước ra ngoài, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về ta, vẻ mặt của cha có chút không được tự nhiên, khẽ hỏi: “Ngươi bị bệnh sao không chịu ở trong phòng nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Ta mỉm cười với ông, lại thấy Linh Thù đang nghiêng đầu nhìn mình, hôm nay nàng đội một chiếc mũ lông cáo màu trắng, ở viền mũ có đính một hàng ngọc trai.

Ta đã từng nhìn thấy chiếc mũ này ở căn nhà gỗ nhỏ của Tạ Tuân khi nó vẫn còn chưa được làm xong, đường may của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ta nhìn thấy chàng thiếu niên mặc đồ đen đứng phía sau Linh Thù một mét, im lặng cầm kiếm, khi hắn bắt gặp tầm mắt của ta, môi hắn mím lại thành một đường thẳng, rồi hắn cụp mắt xuống, ta quen hắn nhiều năm như vậy, đương nhiên là hiểu ý của hắn, hắn không muốn nhìn thấy ta.

Ta cúi đầu, thì thầm: “Đã nhiều ngày không gặp cha, con hơi nhớ cha.”

Ta cố chịu đựng máu tươi đang dâng lên trong cổ họng, sụt sịt mũi. “Mấy ngày trước con bị bệnh, có gửi thư cho cha, cha có nhận được không.”

Ông gật đầu, trước ánh mắt dồn dập của mọi người ông có vẻ hơi bối rối.

“Nhận rồi.”

Ta vô thức cất cao giọng, có chút khó tin nhưng cũng có vài phần mong đợi.

“Vậy sao cha không quan tâm.”

Bị những người xung quanh nhìn chằm chằm, trên mặt ông hiện lên chút không đồng tình: “Minh Ca, từ nhỏ ngươi đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, bệnh tật đã nhiều năm, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi, ra khỏi cốc là để kiếm vinh quang về cho Hoa Cốc, sao có thể vì việc nhỏ của ngươi mà quay về, Linh Thù chỉ vừa mới trở về, vậy mà ngươi lại vì tranh giành chút tình cảm của muội muội mà dùng thủ đoạn bỉ ổi này à.”

Ông nhìn ta với ánh mắt vô cùng thất vọng, cực kỳ không tán thành, ta cúi đầu, giấu đi sự chua chát nơi đáy mắt.

Nhưng xung quanh ta không có ai, các sư huynh đệ ngày xưa từng nói giúp cho ta cũng nhìn ta với ánh mắt khó hiểu xen lẫn vẻ ngạc nhiên, bọn họ cũng cho rằng ta đang dùng thủ đoạn để thu hút sự chú ý của cha.

Ánh mắt và lời thì thầm của mọi người đổ dồn vào ta, người luôn đứng trước mặt che chở cho ta, giờ đây chỉ cúi đầu, chưa từng liếc nhìn ta, ta cúi đầu, từ từ nuốt mùi tanh đang dâng lên xuống.

Cha nói: “Minh Ca, ngươi định phá hỏng bữa tiệc mừng của muội muội à?”

Mọi người đều cảm thấy sự xuất hiện của ta là để phá hỏng bữa tiệc mừng của Linh Thù, cũng là phá hủy việc ông sắp thông báo với mọi người, Hoa Cốc đã tìm được người thân.

Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là Minh Ca không tốt.”

Nhưng lời còn chưa dứt, thì một giọng nói du dương của thiếu niên đã truyền đến.

“Ta thấy cô nương này đâu có làm gì sai đâu, chẳng qua chỉ là đứng nói có hai câu thôi, Minh cốc chủ đã làm lớn chuyện, so đo với một tiểu cô nương, bộ không thấy xấu hổ sao.”

Thanh niên mặc áo xanh trong miệng ngậm một ngọn cỏ nhỏ không biết tên, dựa vào thân cây.

Hắn cười khúc khích, khi nhìn thấy ta thì sửng sốt, cuối cùng liếc mắt sang chỗ khác, lười biếng mở miệng nói: “Tiểu nữ nhi trở về sau nhiều năm xa cách, cưng chiều nhiều hơn chút cũng là điều bình thường, nhưng đại nữ nhi cũng là một con người, cũng biết hỉ nộ ái ố, chẳng qua chỉ là gửi một bức thư nói mình bị bệnh, ông đã nói nữ nhi mình thủ đoạn bỉ ổi, lần đầu tiên trong đời ta mới gặp người cha như ông, mọi người nói có đúng không.”

Sư huynh đứng dậy, mặt hơi đỏ vì tức giận.

“Ngươi là ai, đến từ môn phái nào, khi Hoa Cốc phát thiệp mời, ta nhớ rõ đâu có mời người như ngươi.”

Sắc mặt thiếu niên thay đổi, bình tĩnh nở nụ cười, giọng nói vừa kiêu ngạo vừa trong trẻo: “Ta là cha của ngươi.”

Sư huynh tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn ta như vậy, cúi đầu, có chút muốn cười.

Không phải ta cố ý, cũng không phải ta muốn cười nhạo sư huynh nhưng trong bầu không khí nặng nề như vậy, cảnh tượng này quá buồn cười.

Linh Thù bước tới, cau mày, nhìn người trước mặt, rút nhuyễn kiếm bên hông ra.

“Xem ra vị công tử này cũng không định nói chuyện tử tế, nếu không ngại thì tỷ thí một chút, nếu ta thắng, ngươi phải thành tâm xin lỗi cha và sư huynh của ta.”

Công tử mặc áo xanh cười lạnh, khóe miệng dường như giật giật, cuối cùng thốt ra vài chữ: “Con mẹ nó, gặp mấy kẻ giỏi giả vờ đúng là phiền phức nhất mà.”

Ta thấy hắn trông quen quen, nhưng lại không có ấn tượng gì với người này, thấy bầu không khí không ổn, thừa dịp không ai chú ý, ta lặng lẽ đi ra ngoài.

Cho đến lúc chạy thật xa khỏi nơi đó, ta mới có thể hít được một hơi thật sâu.

Nhưng ta chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cửa phòng đã bị ai đó đóng lại.

Thiếu niên mặc áo xanh xinh đẹp che miệng ta lại, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ tràn ngập ý cười.

“Hãy thương xót kẻ hèn này, ta thành ra thế này là vì đã nói giúp cho ngươi, bây giờ cha ngươi và muội muội ngươi muốn đánh chết ta, ngươi phải che chở cho ta, nếu không ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Nói xong, hắn hừ một tiếng, làm ra dáng vẻ dữ tợn.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, hắn nghi hoặc nhìn ta, sau đó chậm rãi buông tay ra, xoay người trốn dưới gầm giường của ta, còn nhỏ giọng nói với ta: “Ngươi mà bán đứng ta thì có thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi đâu.”

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, cha nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Người nọ đâu.” Ta lắc đầu, ông cười khẩy: “Rốt cuộc cũng đã trưởng thành, còn có bí mật nữa, ngươi quen biết với loại người không ra gì như vậy khi nào?”

Ta lắc đầu, mở miệng giải thích: “Cha, con không biết hắn.”

Cha nhìn ta, một lúc lâu cũng không nói gì, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài, cũng không biết là vì thất vọng hay vì điều gì khác.

“Minh Ca, từ lúc ngươi còn nhỏ cho đến bây giờ ta đều không có yêu cầu gì với ngươi, nhưng ngươi lại làm cho cha quá thất vọng.”

Tu vi của cha rất cao, chắc chắn ông biết trong phòng còn có người khác.

Ta nhìn bóng lưng ông, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của ông, từng giọt nước mắt rơi xuống, ta cắn răng, nhỏ giọng khóc.

Đột nhiên, giọng nói của chàng thiếu niên áo xanh vang lên.

“Chao ôi, nữ nhân các ngươi khóc đúng là từng giọt từng giọt rơi xuống nha.”

Hắn cúi người quan sát, ánh mắt khen ngợi, nói: “Ngươi khóc trông cũng rất đẹp.”

Ta bật cười khi nghe điều này, trong mũi xì ra một cái bong bóng.

Ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vì vậy lại khóc thành tiếng.

Sau đó ta nghe thấy tiếng cười ha ha của hắn.

Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ.

4.

Hắn nói hắn tên là Tưởng Thanh Bạch, nhắc tới chuyện này, hắn liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Sống trên đời phải biết giữ mình trong sạch.”

Ta nói ta thấy hắn trông hơi quen mắt, hình như trước đây đã từng gặp qua.

Nhưng còn chưa dứt lời, ta đã chạm phải ánh mắt của Tạ Tuân.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ sắc sảo như vậy của hắn, cũng là lần đầu tiên ta nghe hắn nói nhiều hơn ngày thường như vậy.

Tạ Tuân nói: “Ngươi đối với ai cũng đều nói như vậy sao?”

Ta ngẩn người, không biết hắn đang nói cái gì, nhưng ta lại nhớ đến chiếc mũ mà Linh Thù đội trên đầu, không khỏi có chút nổi cáu.

“Tạ Tuân, ngươi cố tình gây sự.”

Tưởng Thanh Bạch thấy tình hình không ổn, xoay người bỏ chạy.

Vào giây tiếp theo, thanh kiếm của Tạ Tuân chĩa vào ngực ta.

“Minh Ca, nhiều năm như vậy ngươi vẫn luôn gạt ta sao?”

Ta có chút khổ sở, gió tuyết thổi qua càng làm đầu óc ta choáng váng muốn ngất xỉu, ta cố gắng giữ bản thân tỉnh táo để nói chuyện rõ ràng với hắn, nhưng chỉ thấy miệng hắn mở ra rồi khép lại.

Lúc này ta mới nhận ra được một sự thật, hóa ra nhiều năm trước, có người đã cứu mạng hắn, hắn nhận nhầm người, trao tấm lòng sai chỗ nhiều năm như vậy, mãi đến khi Linh Thù – vị ân nhân cứu mạng thực sự xuất hiện, hiểu lầm nhiều năm mới được sáng tỏ.

Có lẽ là vì câu nói “hình như ta đã từng gặp ngươi rồi” của ta, nên hắn cho rằng ta cố tình giành công lao của Linh Thù.

Ta cúi đầu nở nụ cười, cảm thấy cực kỳ vô lý, nhưng cũng không tranh cãi với hắn, thậm chí còn bình tĩnh hỏi hắn: “Ta muốn biết, sau ngần ấy năm, người ngươi thích chính là ta hay là người cứu ngươi khi đó, hoặc, ngươi có thích ta chút nào không?”

Hắn nhìn ta, im lặng không nói tiếng nào, không cần hắn trả lời, ta đã biết đáp án.

Hắn làm mũ cho Linh Thù, lại cùng nàng đến núi Vạn Thú, đứng phía sau Linh Thù như một người bảo vệ, đủ loại dấu hiệu khác nhau đã cho thấy, những năm tháng chúng ta trải qua cùng nhau, những ngày ta nghĩ mình hạnh phúc, mỗi một thứ hắn làm cho ta đều là đặc biệt chuẩn bị cho một người.

Chóp mũi đau xót, ta cố nén không để bản thân rơi nước mắt, ta ngẩng đầu, nhìn người trước mặt: “Tạ Tuân, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta thực sự không có gạt ngươi.”

Hắn từ từ buông thanh kiếm trong tay xuống, ta cảm thấy có chút mỉa mai cho tình yêu suốt năm năm qua của ta: “Tạ Tuân, nếu vừa rồi ta thừa nhận mình làm chuyện này, ngươi sẽ giết ta đúng không.”

Hắn không nói gì, sức lực của ta đột nhiên tiêu tan, phun ra một ngụm máu, bắn tung tóe lên quần áo hắn.

Trước khi hôn mê, ta đã nghe thấy giọng nói của Tưởng Thanh Bạch.

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, ngươi chọc nàng tức chết rồi.”

Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày ta tỉnh lại, thời tiết ngày càng ấm hơn, mà ta lại cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi.

Thực ra từ lâu ta đã chấp nhận sự thật mình sẽ chết sớm, nhưng ngày này dường như đến sớm hơn dự kiến.

Ta đã có một giấc mơ rất dài, dài đến nỗi ta cứ tưởng đó là cả cuộc đời của mình.

Chỉ có điều nữ tử trong giấc mơ ấy vừa dịu dàng vừa giàu lòng trắc ẩn, nàng lấy thân tuẫn đạo, hình như nàng là ta, mà cũng giống như không phải ta.

Gần đây Tu Chân giới có vẻ rất náo nhiệt, thú triều mười năm xuất hiện một lần chuẩn bị tới, cha đưa Linh Thù đến Thanh Nguyên tông.

Nghe nói, Linh Thù đã cứu được đại công tử của giáo phái Thanh Phong, hiện là khách quý của giáo phái Thanh Phong…….

Nghe nói, Linh Thù thu phục được hai thần thú thượng cổ là Thanh Long và Huyền Phượng, trong nháy mắt trở thành tông sư nhỏ tuổi nhất của Vạn Thú tông.

Tại đại hội luyện đan, Linh Thù đã luyện ra được Thanh Nguyên đan, có công dụng nâng cao tu vi, bây giờ nàng là thiên tài luyện đan trẻ tuổi nhất trong giới.

Ta ở trong Hoa Cốc, nghe người khác kể về những chuyện của Linh Thù, luôn cảm thấy thật khó tin.

Từ nhỏ, Linh Thù đã sống ở núi Vạn Thú, nàng lớn lên giữa bầy thú, nhưng lại có thể gặp rất nhiều cơ duyên, học được rất nhiều thứ.

Thỉnh thoảng Tưởng Thanh Bạch sẽ tới thăm ta, hắn đã trở thành khách quen của Hoa Cốc, thường xuyên đến dãy núi phía sau Hoa Cốc hái trộm thuốc.

Có lúc Tạ Tuân sẽ tới gặp ta, nhưng hắn không để ta nhìn thấy mình.

Có những ngày xuân hơi se lạnh, hắn sẽ đứng trước cửa phòng ta suốt đêm.

Ngày hôm sau lại rời đi, hắn đúng là người ăn nói vụng về, có đôi khi ta nghĩ nếu hắn chịu nhận lỗi với ta, ta sẽ tha thứ cho hắn ngay lập tức, nhưng có lúc ta lại nghĩ, năm năm ở bên nhau sáng chiều, hắn cũng không tin ta, nếu người hắn yêu là Linh Thù – người đã cứu mạng hắn, vậy thì lòng tốt hắn dành cho ta trong năm năm qua chẳng qua chỉ là gửi gắm tình cảm sai chỗ, cho dù có xin lỗi, cũng không thể quay lại như trước.

Ta ngắm nhìn hắn qua khe cửa sổ, chỉ thấy hoa đào bị gió thổi bay rơi xuống vạt áo hắn.

Đây là ngày thứ ba hắn đứng ở bên ngoài, mùa xuân cũng vừa mới bắt đầu.

Ta mở cửa sổ ra, cuối cùng cũng mềm lòng, vẫy tay về phía hắn, hắn bước tới, mặt mày dịu ngoan, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn ta.

Cảnh tượng này khiến ta suýt khóc: "Tạ Tuân, ngươi đang làm gì vậy.”

Hắn nhìn ta, cũng giống như bao lần trước đây.

“Thực xin lỗi.” Hắn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt ta, ta nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy bộ dạng hiện tại của hắn có chút buồn cười.

Ta nghĩ tới giấc mơ mình vừa trải qua, liền đưa tay về phía hắn, hắn cúi đầu, lặng lẽ đặt đầu mình vào lòng bàn tay ta.

“Tạ Tuân, ta đã có một giấc mơ, ta mơ thấy vào đầu xuân chúng ta sẽ thành thân.”

Hóa ra giấc mơ trái ngược với hiện thực, ta nhìn hắn, hỏi: “Ngươi còn thích ta không?”

Tạ Tuân gật đầu, đôi mắt hơi đỏ lên.

Ta hỏi: “Ngươi thích người cứu mạng của ngươi hay là quãng thời gian năm năm chúng ta ở bên nhau hơn?”

Tạ Tuân giải thích: “Ta vốn tưởng rằng chuyện này đối với ta rất quan trọng, nhưng sau đó ta mới biết, đối với ta ngươi là quan trọng nhất, ta sẽ báo đáp ân cứu mạng, nhưng ta không muốn mất đi ngươi.”

Hắn nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Ta đã làm xong những gì nàng ta muốn, sau này sẽ không dính líu gì nữa, ngươi đừng trách ta có được không?”

Đây dường như là lần đầu tiên hắn nói một câu dài như vậy, mang theo chút yếu đuối và hồi hộp.

Ta hỏi: “Ngươi đã làm cho nàng ta những gì?”

Hắn lại im lặng, ta dựa người vào cửa sổ, nhìn hắn: “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Linh Thù đã cứu được trưởng lão của Quy Nguyên tông, nàng luôn gặp may mắn như vậy, chỉ có điều những cảnh tượng này giống hệt như trong giấc mơ của ta, ngoại trừ người cứu hắn đã đổi thành ta.

Con đường mà Linh Thù đang đi cũng chính là con đường mà ngày xưa ta đã đi qua.

- -------------------------------------------------

* Lòng trắc ẩn là cảm giác thấu hiểu những nỗi đau của người khác, thương cảm cho những mảnh đời bất hạnh mà không hề có bất kỳ mục đích nào khác.