Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 156: Truyền tống



Hàn Vũ Thiên có một cảm giác khó chịu trong lòng không thể nào giải đáp, hắn nhìn lên trời cao muốn nhìn qua thử điều khác thường của thiên địa này.

Nhưng kì thật lại không có một chút cảm giác gì, cả thế giới này đột nhiên ngưng đọng lại.

Thủy Tổ lúc trước trục xuất Ác Long một lần nữa xuất hiện, hắn chấp tay sau lưng nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Thiên.

Hắn cũng ngước nhìn lên Thủy Tổ kia một chút thì sì một tiếng nói:

"Ta không quen nhìn kẻ khác ở trên cao, ngươi xuống đây đi."

Thủy Tổ ở trên có chút kinh ngạc cũng là mỉm cười hạ xuống trước mặt Hàn Vũ Thiên.

Thủy Tổ không nói gì một cổ thần thức phóng xuất bao bọc toàn bộ Tô Lăng giới lại, một lần dò xét liền biết được toàn bộ bí mất của thế giới nhỏ này.

Yêu Phù quốc, Funman và Balloon cảm nhận được một cổ thần thức kinh khủng quét qua vùng thiên địa này lập tức giả bộ đứng yên như những khác, bọn họ không bị năng lực Thủy Tổ ngưng đọng là bởi vì họ còn mạnh hơn thế nữa, nhưng tu vi đã giảm vài cấp bậc khiến cho giờ đây Thủy Tổ một lần thổi thôi cũng khiến Funman và Balloon tan thành khói bụi.

"Đừng cử động đấy nhé, không là chết cả 2 đấy."

Funman làm bộ dáng ngửa đầu cười nhắc nhở Balloon đang giữ tư thế đưa quả thận gần miệng.

"Quả nhiên đã xuất hiện."

Thủy Tổ thu về thần thức vẻ mặt hơi khó coi, Hàn Vũ Thiên thì quan sát thần sắc của hắn một chút nói:

"Ngươi dò xét như vậy, tức là có một tồn tại nào đó xuất hiện ở đây ngoài ta sao?"

Thủy Tổ hơi do dự một chút cũng thở dài gật đầu nói:

"Bọn chúng khá là mạnh đấy, người của vũ trụ cao hơn ta phái tới."

Hàn Vũ Thiên trầm ngâm nghĩ một chút nói:

"Ngươi tới gặp ta là muốn nhờ vả việc gì sao?"

Thủy Tổ nhẹ gật đầu lấy ra một khối lục giác nói:

"Đây là thứ sẽ giúp ích cho ngươi, khi đối đầu với đám người kia."

Hàn Vũ Thiên nhận lấy hỏi:

"Bọn chúng có hình dáng như thế nào? Nếu chỉ có bấy nhiêu thông tin thì ta hoàn toàn không nắm chắc được đối phương là ai, phải làm thế nào để đối phó với chúng."

Thủy Tổ còn chưa kịp cất lời thì một đạo gợn sóng xuất hiện, hắn lập tức phá tan không gian bay đi chỉ để lại một đạo thanh âm.

"Đeo mặt nạ."

Hàn Vũ Thiên vuốt vuốt cằm lưu giữ 3 từ này trong đầu rồi trở về vị trí của mình, không gian đông kết bắt đầu hoạt động trở lại.

Trần Uẩn và Hoàng Trung vẫn liên tục sử dụng kiếm thuật của mình để tranh đấu, thời gian trôi qua cũng đã nửa nén nhang vẫn không phân cao thấp.

"Thiên Nhai Kiếm Ca, Thiên Hoàng Địa Mẫu."

Hoàng Trung cuối cùng tìm ra được sơ hở của Trần Uẩn liền vung ra sát chiêu, một kiếm đơn giản mang theo khí tức hắc bạch.

"Tàn Phi Ảo Ảnh."

Trần Uẩn hóa ra vô số phân thân lao tới Hoàng Trung, những đạo ảo ảnh đều có khí tức y đúc bản thể, không cách nào tìm được chân thân trong đống hỗn độn này.

"Tàn Phi Diệt Thế."

Trần Uẩn đột nhiên một kiếm xuyên ngang qua, Hoàng Trung trong nháy mắt đã bị chém ngang bụng, nhưng chỉ là bị chém một bên, vừa rồi lão đã kịp lúc lui qua phải một bước, nếu như chậm e là toàn thân chia thành 2 khúc rồi.

Hoàng Trung phun máu quỳ một chân ở trên đất, một tay chống kiếm vẻ mặt tái nhợt.

"Chết đi."

Trần Uẩn một kiếm quét ngang hướng cổ của Hoàng Trung, lão cũng nhắm mắt chấp nhận số phận của mình.

Một viên đá bắn tới làm lệch bả vai của Trần Uẩn, một kiếm chém đứt búi tóc của Hoàng Trung, Hàn Vũ Thiên ngồi trên khán đài cười nói:

"Trận này các ngươi lại thắng rồi."

Trần Uẩn không cam lòng một kiếm tiếp tục hướng cổ của Hoàng Trung, Hàn Vũ Thiên thở dài một viên đá kịp giữa hai ngón tay được hắn ném tới.

Tốc độ ầm vang tạo ra đường nứt trong không khí, một cổ pháp lực kinh người nện vào trong gáy của Trần Uẩn, khiến lão trong phút chốc mất đi ý thức, cũng vào lúc lão khôi phục ý thức thì Hoàng Trung đã được 1 đầu khổng tước hộ tống rời đi.

Trần Uẩn một lần nữa nâng kiếm chém tới Hàn Vũ Thiên, mục tiêu lần này lại chính là hắn.

"Ngươi cũng là cố chấp."

Hàn Vũ Thiên búng tay liền dung hợp 2 đầu khổng tước vào cơ thể, một trảo sắc bén va chạm cùng kiếm quang.

Một đòn toàn lực này của Trần Uẩn ngay cả Hàn Vũ Thiên cũng không dám sơ suất, cả lui ra vài bước chỉ thấy Trần Uẩn sắc mặt đã tái nhợt sau khi dùng 2 đòn công kích toàn lực.

"Mạnh thật."

Hàn Vũ Thiên sau khi lui lại trong lòng còn một chút chấn động chưa tan, vừa rồi nếu không dung hợp 2 đầu khổng tước, e là hắn sẽ bị một kiếm xuyên thủng tay.

"Nhân Thi Hợp Nhất quả nhiên rất lợi hại, nhưng mà Trần Uẩn đã cao tuổi rồi, không thể thi triển toàn bộ uy năng của nó nữa."

<!-- PC_Midle1 -->

Cao Phong ở trong khán đài nhìn ra ngoài sân thở dài than vãn, những người ở đây đều thấy được một kiếm vừa rồi đều có thể diệt xác mình.

"2 đòn đó có thể đả thương được ta, nếu như thời điểm năm xưa ta không dốc toàn lực kêu gọi lão về dưới chướng, e là hiện tại không làm được đế vương rồi."

Hoàn Thi Long nghĩ mình vẫn còn may mắn vì khi chưa đột phá Thánh Tông đã chiêu mộ được Trần Uẩn làm hộ thuẫn.

Thần sứ đã là vượt nhân tộc một điểm, hiện tại đã là 5 và 4, nhân tộc chỉ 2 lần cơ hội nữa để quyết định thắng thua.

"Đằng Khê."

Hàn Vũ Thiên thu hồi khí tức vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, Đằng Khê từ trong phòng bước ra, hóa thành một đạo cương phong ập tới sàn đấu.

Bên thần sứ phái ra Tru Nhạn kẻ từ đầu tới cuối không động thủ dù chỉ một lần, hắn vác theo một ngọn giáo hình thù kì quái, mũi giáo ngoàn nghòe như một tia sét.

Đằng Khe sài một thanh côn tản ra thổ thuộc tính nồng đậm, cả 2 không nói lời nào đã lao vào đánh nhau.

"Lôi Thiểm!"

"Địa Toàn."

Côn và giáo va chạm một tiếng lôi đình ầm vang cùng với tiếng đất đá vỡ vụn.

Cùng một thời điểm nơi Vạn Niên cung tọa trấn, Kiều Nguyệt Nga một thân hồng quang đại thịnh cùng với một lão đầu đánh nhau long trời lỡ đất.

"Chiến chiến chiến!"

Hàn gia đệ tử lao ra như kiến toàn thân đều là Băng Tiên điển thi triển toàn lực, ngũ đại gia chủ dẫn đầu mang theo sát ý chinh phạt vạn quân.

Mạch Liên, Hồng Thiên, Luân Chi, Thải Thuận Nhi, Hỉ, Nộ, Ai, Ố một thân sức mạnh đạt tới cực hạn lao vào trong chiến đấu với những cao tầng Tây Phỉ.

"Thiên Quang Nhất Kích!"

Tàn hồn Hàn Vũ Thiên cũng đã xuất chiến ngưng tụ pháp lực từ ghế cung chủ phóng xuất một đòn bạch quang vạn thế.

"Cung chủ!"

Giao lão ôm một thân thương thế gào thét, lão đã thật sự rơi vào tuyệt vọng chỉ trong vài ngày.

Tây Phỉ không biết vì sao nhân lực và thực lực mỗi lúc một tăng cao, Vạn Niên cung trải qua phản đồ làm loạn đã suy yếu, Bắc Ma hay Nam Tiên dù muốn viện trợ cũng phải bỏ ra ít nhất thời gian 3 tháng mới tới nơi.

Truyền tống trận bố trí khắp đại lục Nam Cương đều bị Tây Phỉ giở trò phá hoại, hiện tại một thân Vạn Niên chóng chọi e là không còn trụ được lâu.

"Thân như muốn đổ... lòng lại không cho..."

Tiêu Hạo rống lên đầy phẫn nộ, thân bốc lên hỏa diễm bay ra một đầu hỏa long hoàn chỉnh, lấy chiến đấu rèn luyện long huyết.

Hắn giờ cũng có thể coi là một chân long hỏa diễm, Tiêu Hạo lấy thương làm vuốt, lấy giáp làm da hóa thành thân ảnh hỏa long gào thét.

Đệ tử khắp nơi đều là liều mạng thi triển thủ đoạn của riêng mình, thời khắc này mọi loại vũ khí hay đan dược đều được Mạch Liên và Hồng Thiên hạ lệnh xuất ra không một chút cân nhắc.

Lục Thú Hộ Sơn cũng xuất thủ giao chiến vẫn là bị áp đảo bởi số đông cao thủ, Hàn Vũ Thiên tàn hồn cũng là không thể toàn lực ứng chiến.

"Hết cách..."

Tàn hồn Hàn Vũ Thiên trở về cung điện tạo ra một trận pháp ở trong đây, tay bấm pháp quyết điểm lên trung tâm trận.

"Truyền tống!"

Hàn Vũ Thiên bên kia đột nhiên bị truyền tống trở về, hắn đột nhiên ngơ ngác nhìn đạo tàn ảnh của mình.

"Ngươi triệu hoán ta về sao?"

Tàn hồn kia hiện tại đang dần tan biến nói:

"Vạn Niên cung đang nguy to rồi."

Hàn Vũ Thiên phóng xuất thần thức bao bọc 500 dặm xung quanh, từng hình ảnh trên chiến trường đều được thu vào trong tầm mắt.

"Tây Phỉ?"

Tàn hồn kia nhẹ gật đầu sau đó cũng theo gió mà tiêu tán, Hàn Vũ Thiên búng tay vào trong hư không.

Hỉ, Nộ, Ai, Ố lập tức rời khỏi chiến trường chạy về Vạn Niên cung như điên, bọn họ vừa chạy vào trong thành liền mất hết tu vi hóa thành phàm nhân.

Hàn Vũ Thiên đã hóa thành 5 thân ảnh, Hỉ, Nộ, Ai, Ố và Vô, hắn dùng vòng không gian để đưa Ố trở lại Hoàn Thi quốc, còn bản thân dẫn theo 3 đạo phân thân khác bay ra chiến trường.

"Thiên Phạt Nhân Gian!"

4 đạo bạch quang cùng một khí tức, cùng một uy lực phóng ra tứ phía tạo thành vụ nổ tiêu diệt Tây Phỉ quân.

"Cung chủ!"

Những trưởng lão là người đầu tiên cảm nhận được khí tức quen thuộc của Hàn Vũ Thiên, hắn cũng không nhiều lời lập tức nâng tay phóng ra từng đạo ma trảo.

"Đây chính là chiêu thức đã càn quét hàng vạn quân thù của cung chủ, chúng ta không cần sợ nữa, xông lên!"

Một quản sự lập tức gào lớn thúc đẩy ý chí của mọi người lên tới cực hạn.

"Xem ra việc đột phá của ta, phải dời sang một thời điểm khác thôi."

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi tràn ngập sương lạnh, người của Hàn gia hiểu ý vị của hơi thở này liền bỏ qua đối thủ chạy về hướng thiếu gia chủ.

"Băng Sương Trận."

Hàn gia lấy Hàn Vũ Thiên làm trung tâm tạo thành trận pháp truyền thụ năng lực cho hắn.

Hàn Vũ Thiên nâng tay một đạo băng khí ngưng tụ bắt đầu bành chướng.

"Băng Hàn Tàn Độc."

Hàn Vũ Thiên đẩy nhẹ luồng hàn băng như ném một quả bóng, nó lao về phía xa trực tiếp đâm thẳng vào doanh trại Tây Phỉ cách đây 300 dặm.

Băng khí thồi quét đóng băng cơ thể và phong ấn linh hồn của những kẻ tu vi thấp kém, dù là Thánh Nhân cũng bị đông kết một phần nhục thân.

Bão tuyết thổi xa tới 200 dặm tiêu diệt hơn trăm vạn hùng binh, Hàn Vũ Thiên chưa dừng lại ở đó còn thúc đẩy trận pháp hấp thu sức mạnh của người Hàn gia càng lúc càng nhiều hơn.

"Tai Họa Băng Giá."

Hàn Vũ Thiên điểm lên trời một đạo ánh sáng, mây đen kéo tới hóa thành tuyết rơi xuống đại địa.

Người của Vạn Niên cung không hiểu vì sao toàn bộ đều đồng loạt rút lui, các đệ tử mau chóng đỡ lấy người của Hàn gia đã cạn kiệt sức lực rời khỏi.

Chỉ thấy ngũ gia chủ đứng xung quanh Hàn Vũ Thiên, cùng với 3 đạo phân thân Hỉ, Nộ, Ai.

"Xem ra ta đã đánh giá thấp nội tình của Tây Phỉ, các ngươi cũng đã đánh giá thấp cơn phẫn nộ của bản tôn rồi."

Hàn Vũ Thiên một lần nữa tạo ra trận pháp hấp thu pháp lực của ngũ gia chủ và 3 đạo phân thân, thủ đoạn này vốn là từ trong Băng Tiên Điển, nhưng hắn đã cải tiến nó thành một đòn sát thủ.

Năng lực tăng mạnh pháp tắc trong một thoáng đã đột phá, tu vi cảnh giới của Hàn Vũ Thiên tạm thời là Thánh Tông.

Từng bông hoa tuyết phủ xuống vùng đất này đều mang theo một cơn lạnh giá thấu xương, người của Tây Phỉ chỉ cần chạm vào một mảnh tuyết rơi nhỏ cũng làm chân tay tê liệt, sau đó bị những bông tuyết khác rơi vào lại bị thôn phệ linh hồn hóa thành tượng băng.

"Chỉ là một Thánh Tông tạm thời, ngươi làm gì được lão phu?"

Lão già đang đấu với Kiều Nguyệt Nga cười một cách khinh bỉ, Hàn Vũ Thiên chỉ tay về lão, sau đó đổi hướng chỉ về phía một nhóm cường giả đang tụ hội kia.

"Ta nhắm tới bọn chúng."

Lão già sắc mặt kinh hãi đột nhiên phóng tới, nhưng Kiều Nguyệt Nga đã sớm dự đoán được liền ra tay ngăn chặn.

Hàn Vũ Thiên lật tay hóa ra Thủy Thiên Thương đâm thẳng vào ngực của một tên thiên thánh, một thương này trực tiếp lấy đi sinh mệnh của kẻ đó.

Tu vi tạm thời của hắn đã là Thánh Tông, sư dụng Thủy Thiên Thương và Liệt Hỏa Kiếm sẽ đạt tới một cấp độ mới, một kích diệt sát thánh nhân cảnh.

Tên thiên thánh vừa chết cơ thể còn chưa nguội lạnh đã bị một bàn tay hắc ám bắt lấy rồi thôn phệ, một thương quét ngang lại lấy đi sinh mệnh của một thánh nhân viên mãn, lại bị hấp thu rồi.

"Ôi ôi, ngươi quả thật rất mạnh đấy."

Một thiếu niên chấp hai tay sau lưng ở phía dưới nhìn lên, hắn phong lên cao một cước hạ xuống hướng cổ của Hàn Vũ Thiên.

"Nhóc con."

Hàn Vũ Thiên hừ lạnh một tay bắt lấy kiềm theo đó là một thương đâm tới.

Thiếu niên kia đột nhiên biến mất trước sự chứng kiến của mọi người.

"Nhanh quá."

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía sau thì một bàn tay đã xuyên qua tim hắn.

"Bắt được rồi."

Thiếu niên nở ra một nụ cười đắc ý nhưng đột nhiên cổ hắn xuất hiện một đường máu, sau đó cái đầu đầu chậm chậm rơi xuống.

"Gì chứ? Ta bị chém đầu sao?"

Thần trí dù vẫn rất tỉnh táo nhưng vẫn không hiểu vì sao đầu mình lại bị trảm đứt, một bàn tay nắm lấy tóc của thiếu niên giơ lên.

"Ta bắt được một cái thủ cấp rồi."

Hàn Vũ Thiên nhếch môi chưa kịp để thiếu niên kia kinh sợ thì đã bị hắc ám nuốt lấy, hắn nâng tay lên những bông tuyết đột nhiên trở nên sắc bén lao xuống tiêu diệt vạn lính.

Ma trảo ở trên không cũng là lao xuống thôn phệ thi thể, thực lực của Hàn Vũ Thiên lại đạt tới cực hạn, những năng lượng được thôn phệ kia buộc phải bị tích trữ trong một cái kén hắc ám ở thức hải Hàn Vũ Thiên.

Kiều Nguyệt Nga vung kiếm mang theo cánh hoa bay múa đối phó với lão già dùng đại đao.

Nhìn lão cầm đại đao trong rất nặng nề, nhưng thật chất lại là nhanh tới khó tin, khiến cho Kiều Nguyệt Nga không ít lần suýt rơi vào tay tử thần.

"Hố Đen Thiên Thực! Nuốt hết bọn chúng."

Một cái hố đen nhỏ bằng hạt đậu bạo phát hóa thành một quả cầu lớn hút lấy mọi thứ xung quanh, những tu sĩ cố chạy trước lực hút này đều thất bại, số phận của bọn họ là bị không gian này nuốt lấy.

"Bạo Ngược Viêm."

Một đạo hắc hỏa đột nhiên bùng phát trong không khí, khiến những thánh nhân viên mãn và thiên thánh bị bỏng nặng.

Có người trong đó nhục thân yêu kiếm trực tiếp tan thành tro bụi, Hàn Vũ Thiên rút ra thanh trường thương màu tím, một đạo tử lôi từ lưỡi thương chém ra, vô số kẻ bị giết bên trong đó.