Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 215: Thiên Quyền Thượng Nhị



Chỉ trong một canh giờ thi thể yêu thú Thánh Nhân thượng kì kia đã chỉ còn là một hài cốt, tuy chỉ là xương nhưng vẫn dẫn tới ánh mắt tham lam của rất nhiều tu sĩ nhân tộc.

Đặc biệt là những tán tu mất đi nhà cửa do yêu tộc xâm lấn, chỉ vì tài nguyên tu luyện mới chịu gia nhập trận doanh, hiện tại một bộ xương Thánh Nhân trước mắt, không sài được cũng có thể đem bán.

"Tà đạo, ngươi dám sát hại yêu thú ở Nam Hải, đây là trái với luật của quân doanh, mau khoanh tay chịu trói và giao Thánh Cốt ra đây."

Một tên tướng quân tu vi Thánh Nhân viên mãn đứng ra đầu tiên, đây là một tên tán tu giữ chức vị tướng quân, rất được lòng những tán tu khác.

"Phải, ngươi dám trái quân lệnh, nếu không muốn chết thì giao Thánh Cốt ra."

Có kẻ dẫn đầu thì sẽ kéo theo những kẻ tham lam khác nhập hội, nhất thời trong quân doanh đã có hơn mấy trăm cao thủ Thánh Nhân góp vui.

Dù không có luật vớ vẩn như cấm giết yêu thú ở Nam Hải, thì nhiều người kêu gào như vậy dần dần cũng sẽ được xem như sự thật.

Như Ý ở trên Thánh Cốt yêu thú thấy lũ nhân tộc kia ồn ào thì quay đầu nhìn lại, nàng ta nhảy xuống đối diện với tên tướng quân dẫn đầu nói:

"Nể mặt cung chủ đại nhân, ta cho ngươi ba tiếng đếm để cút."

Tên tướng quân dẫn đầu vẻ mặt khó coi, nhưng thấy nhiều người như vậy liền không sợ nói:

"Tà đạo, ngươi đừng có ăn nói ngông cuồng trước mặt bản tướng quân, bằng không xử theo quân pháp."

"Một."

Tướng quân kia không ngờ tới tên tà đạo trước mắt lại không chú ý tới lời nói của mình, trong lòng liền có một chút bất an.

"Hai."

Như Ý một tay đưa lên hướng về phía những kẻ ồn ào trước mặt, huyết bắt đầu hội tụ lại.

Tiếng đếm thứ ba chuẩn bị ra khỏi miệng thì hai đạo huyết ảnh khác đồng thời xuất hiện, một kẻ thân trần với đầy hình xăm nhìn như sương mù, cơ bắp cân đối cùng với đôi mắt màu vàng khác người, tóc ngắn vuốt ngược về sau, kẻ còn lại áo bào thất sắc cùng với đôi mắt cũng là thất thải quang sắc hiếm thấy, tóc cam trải dài tới thắt lưng không cột lại.

Một kẻ là Thiên Quyền thượng nhị Mạc Can và Huyết Băng thượng tam Tịch Dận trong nhóm bán quỷ của Hàn Vũ Thiên.

Như Ý chính là Huyết Vương thượng nhất, Mạc Can bước lên vẻ mặt có chút không vui nói:

"Thượng nhất, bọn chúng làm ngươi không vui sao?"

Mạc Can vừa nhìn liền biết tính tình nóng nãy không chút kiên nhẫn, vừa thấy sắc mặt đồng bạn không vui liền hai chân dang rộng tạo thành thế tấn, lòng bàn tay hướng phía đám nhân tộc phía trước.

"Thiên Quyền, Không Thức!"

Một quyền đang giữ thế tấn bổng đấm tới, một quyền va vào hư không lại tầm thường tới mức không thể tầm thường hơn.

"Ha ha ha, ngươi đang làm trò trẻ con gì vậy?"

"Tập võ thì về nhà chơi đi."

Những nhân tộc kia ngửa đầu cười lớn bao gồm cả tướng quân tán tu đi đầu.

Nhưng đột nhiên tên tướng quân phun máu văng ra chục trượng, va chạm hàng chục người phía sau, tới khi đâm vào tường thành mới dừng lại.

Trên bụng tướng quân tán tu lại có hình một quyền đấm lõm bụng, tất cả người đang cười bổng nhiên im bặt lại, không có bất kì động tỉnh nào.

Hắn dùng quyền tấn công vào không khí, đòn tấn công lại bay tới chỗ tướng quân tán tu, nên mới đánh bật hắn ra ngoài cùng với dấu nấm đấm ở bụng.

Mạc Can cười lớn thân hình nhảy lên liên tục dùng quyền đấm vào không khí, từng đợt quyền khí đánh tới chỉ trong chớp mắt Mạc Can đã đánh ra hơn trăm quyền.

"Sát Hồn Như Ý, Kiếm Như Quỷ Môn!"

Một đạo kiếm khí màu nâu đỏ chém ra ngăn trở toàn bộ quyền khí của Mạc Can, Khảm Nguyên đứng phía trước chúng tu ngăn trở một kích, hắn chỉ kiếm về phía Mạc Can nói:

"Quyền pháp không tệ, chết."

Khảm Nguyên vung kiếm chém tới, Mạc Can dùng quyền ngăn lại, một kiếm chém vào giữa quyền lại cắt sâu vào tới cùi chỏ mới dừng lại.

Mạc Can kinh ngạc nhảy về sau nhìn cánh tay trái bị chém thành hai khúc máu tươi be bét cười nói:

"Đây là lần đầu tiên ta gặp kẻ mạnh như ngươi, giới thiệu quý danh để khi chết ta còn ghi nhớ trong lòng."

"Khảm Nguyên."

Khảm Nguyên nhìn vết máu trên thanh kiếm rỉ sét thản nhiên nói, cánh tay bị cắt cắt thành hai phần đã nối lại hoàn chỉnh, không để lại bất kì giấu vết nào.

"Ta là Mạc Can."

Mạc Can tiếp tục đứng tấn toàn thân tản ra khí tức nặng nề như núi.

"Thiên Thân Vạn Thủ!"

Cơ thể Mạc Can bốc lên luồng khí màu lam nhạt tựa như sương mù, phía dưới chân hắn còn xuất hiện một trận pháp hình xoắn ốc.

<!-- PC_Midle1 -->

Thiên Thân Vạn Thủ làm cho tốc độ, thể lực và đòn đánh của Mạc Can gia tăng gấp mười lần trong khoảng thời gian ngắn.

"Thiên Quyền, Trấn Diệt!"

Mạc Cao thân hình biến mất xuất hiện lần nữa là phía trên đỉnh đầu của Khảm Nguyên, một quyền tản ra sức mạnh kinh khủng áp đỉnh mà xuống.

Khảm Nguyên hai tay nắm chuôi kiếm đặt ngang phía trên đầu ngăn cản một quyền, trong mắt cũng là đầy sự ngưng trọng.

"Sát Hồn Như Ý, Kiếm Ý Vô Dạng."

Lưỡi kiếm của Khảm Nguyên tản ra tử sắc và huyết vụ như hóa lưỡi kiếm thành vô hình, một kiếm đẩy bay Mạc Can lên không trung.

"Thật mạnh, ngươi chính là người ta muốn tìm đấy, Khảm Nguyên!"

Mạc Can đáp xuống mặt đất ánh mắt tràn đầy vui mừng, hắn từ lúc trở thành bán quỷ tới nay vẫn chưa được đánh với ai mạnh đến vậy.

"Thiên Quyền, Vạn Quyền Quy Nhất!"

Mạc Can hai tay liên tục đấm ra quyền pháp, tốc độ cao tới mức Thánh Nhân thôi động nhãn lực vẫn không theo kịp, vạn quyền được đấm ra như hóa thành một, một quyền đơn giản nhưng làm ai cũng khiếp sợ.

"Sát Hồn Như Ý, Sát Phạt Hoàng Uy!"

Thanh kiếm rỉ sét hóa thành ra kim quang chói sáng cùng với kiếm ý trùng thiên, hai bên chuẩn bị va chạm thì một đạo thân ảnh xuất hiện ở giữa.

Hàn Diệp toàn thân tản ra hàn khí đóng băng cơ thể hai người lại tại chỗ, nét mặt của hắn có chút không vui nói:

"Các ngươi đi quá giới hạn thì phải?"

Khảm Nguyên ôm quyền thi lễ, còn Mạc Can thì quỳ một chân ôm quyền cúi đầu không dám ngẩn lên, Hàn Diệp nhìn về phía Mạc Can nói:

"Đừng có làm ồn trước mặt ta, nếu còn lần nữa thì ngươi sẽ không được phép sống."

Mạc Can đột nhiên thất khiếu chảy máu, hắn trừng mắt run rẩy, nhưng không có chút nào là dám phản kháng, miệng vẫn không ngừng chảy máu nói:

"Thuộc hạ đã rõ."

Hàn Diệp thu lại ý niệm thì Mạc Can mới ngừng chảy máu, hắn lui về sau đứng cùng đám người như ý, Hàn Diệp nhìn một đám tu sĩ hội tụ thì híp mắt nói:

"Bản cung chủ cũng cho các ngươi một cơ hội, nếu còn làm loạn thì chết."

Hắn phất tay đánh bay đám người trở về quân doanh, không một ai có thể chống đỡ nổi một đòn tiện tay của Hàn Diệp.

Event

"Các ngươi đừng tùy tiện hành động, cứ ngồi yên một chỗ đợi lệnh đi."

"Rõ."

Ba vị bán quỷ cung kính lui về lêu trại của mình, Hàn Diệp cũng quay người trở về quân doanh, mọi thứ đã yên ổn như cũ.

"Cung chủ Vạn Niên, những kẻ mang đầy huyết khí kia là ai?"

Khảm Nguyên từ bên ngoài bước vào vẻ mặt có chút khó coi, lần đầu tiên hắn gặp một kẻ quái dị như Mạc Can, thể chất và khôi phục lại vượt xa người bình thường rất nhiều.

Khảm Nguyên dùng kiếm rất có tự tin cắt đôi cánh tay của Thiên Thánh, cũng sẽ không thể nào khôi phục trong thời gian ngắn như Mạc Can.

"Chuyện của Vạn Niên Cung, ngươi cũng muốn quản?"

Hàn Diệp ngồi ở bảo tọa vẻ mặt thản nhiên nói, Khảm Nguyên cau mày nói:

"Nếu không làm rõ chuyện này, thì Khảm Nguyên ta xin rút khỏi trận chiến, ẩn cư tu luyện vậy."

Hàn Diệp nhẹ gật đầu không chút bận tâm, chuyện đã thành ra như thế này thì hắn không cần quản nữa.

Kẻ nào muốn rời đi thì cứ rời, hắn chỉ quan trọng yêu tộc sẽ tiến quân vào lúc nào mà thôi, Khảm Nguyên quay người trong mắt có chút không vui rời khỏi lều trại.

Vạn Niên Cung, chính cung là Giao lão đang bận rộn thu xếp tài nguyên để đưa đến Nam Hải, lão ta từ biên giới Hoàn Thi trở về vẫn không có nghỉ ngơi một ngày, sắp xếp Tiêu Hạo tới Nam Hải cũng là ý của lão.

"Tiểu Hổ, ngươi khôi phục rồi sao?"

Giao lão thấy Hàn Tôn bước tới từ bên ngoài liền cười chào hỏi, Hàn Tôn nhìn sang chỗ khác nói:

"Tên đó của ta, không phải để cho lão già như ông tùy tiện gọi."

Hàn Tôn tuy bề ngoài tức giận, nhưng trong lại không chút để tâm, dù sao thì Giao lão cũng được hắn xem như bằng hữu, chỉ là một cái tên không cần phải tính toán.

Sơn dương chiến thú của Giao lão thu phục được cũng đã hóa thành hình người, tu vi Thiên Thánh cũng không kém cạnh trưởng lão, tên là Anh Vân.

Anh Vân nhìn như một thiếu niên, nhưng lại tràn đầy sinh lực và ý chí sắt đá của người trưởng thành, dù được trở thành nhân hình như Hàn Tôn, nhưng Anh Vân phải bị tuột xuống từ Chí Thành thành Thiên Thánh, một đại cảnh giới khó mà có thể trở lại như cũ.

"Hàn Tôn, Anh Vân, ở Nam Hải sẽ cần tới sự trợ giúp của các ngươi, mau tới đó một chuyến."

Giao lão xem xét tài nguyên được chuẩn bị đưa tới Nam Hải đã đủ thì cất giọng nói, Hàn Tôn và Anh Vân dẫn đầu đoàn hộ tống hướng tới Nam Hải rời đi.

Trúc U Sâm Lâm, Hàn Vũ Thiên hấp thu một nửa khí thần đã đạt tới Thánh Tông trung kì đỉnh phong, hắn đang cùng với một đầu hoang thú thượng kì đánh nhau.

Một đầu ngô công với lớp giáp sần sùi và đầy độc tố, Hàn Vũ Thiên bị độc ảnh hướng tới, nên cơ thể di chuyển chậm và đau đớn rất nhiều, hắn phải dùng hàn khí để làm chậm tiến độ lây lan của độc.

"Băng Liên Tuyết Nhiên."

Hàn Vũ Thiên vung kiếm chém lên lớp da cứng của hoang thú, băng sương vậy mà đông kết chất động trên da, hắn hất tay một đoàn băng phong hội tụ thành băng phượng.

"Băng Hoàng Khiếu Thiên."

Phượng minh vang trời đâm vào hoang thú hóa lĩnh vực trăm dặm hóa thành băng tuyết, ngô công kia nhất thời bị đóng băng không thể làm được gì.

"Thạch Đao Bạo Phá."

Hàn Vũ Thiên dậm chân xuống đất liền thấy từng cái gai đá sắc nhọn từ lòng trồi lên chế định hoang thú đang đóng băng, hắn đã lâu không dùng tới một chiêu này, uy lực có chút kém so với Căn Nguyên Sung Pháo.

Thạch Đao còn chưa phát nổ thì ngô công đã phá băng rồi quật đuôi phá tan toàn bộ, Hàn Vũ Thiên lách người tránh đất đá bay tới, vẻ mặt lại không chút cảm xúc nào.

"Hổ Kình Loạn Vũ."

Một bầy hổ kình từ trong ống tay áo Hàn Vũ Thiên bay ra tấn công tới cự rết, hoang thú kia không kịp phòng thủ đã bị bầy hổ kình quấn lấy không thể thoát ra.

Mỗi một đầu hổ kình hư ảnh đều có khả năng cắn hỏng lớp da cứng của nó, Hàn Vũ Thiên đưa tay nắm chuôi kiếm đang còn treo bên hông.

"Băng Tan Tuyết Tán."

Một kiếm chém ra lại khiến cho ngô công ngưng động thân hình, trên thân của nó từ từ xuất hiện hàng ngàn vết cắt của kiếm, băng tuyết rơi trên đất liền tan.

Ngô công gục xuống đã chết không thể chết lại, Hàn Vũ Thiên phun ra một ngụm máu đen, hắn ôm ngực trái cảm giác trái tim quặng lại không thể hô hấp, độc tính này vượt xa dự đoán của hắn.

Hàn Vũ Thiên bước tới lấy một mẫu máu của hoang thú rồi bắt đầu dùng lô luyện hóa, hắn dùng vô số dược liệu để chế ra thuốc giải, thao tác của Hàn Vũ Thiên nhanh không thể tưởng tượng, chỉ trong nửa canh giờ hắn đã thử luyện qua cả ngàn loại dược liệu.

Tới cuối cùng hắn đã tìm ra được dược liệu giải độc, mau chống chế thành đan rồi trực tiếp nuốt vào, cơ thể bị độc xâm nhập đang bắt đầu tiết ra mồ hôi để đào thải độc tố.

Mồ hôi màu đen ngòm đủ hiểu độc này lợi hại tới độ nào, nếu Thánh Tông sơ ý liền có thể mất mạng, dù chống cự cũng chỉ được vài trăm năm mà thôi.

"Độc tố của ngươi không tệ, ta sẽ dùng tới thứ này."

Hàn Vũ Thiên mở mắt nhìn thi thể của ngô công bị cắt mấy ngàn vết trên thân, hắn dùng kiếm cắt răng nanh ra khỏi miệng, dùng nó để chế tạo ra một thanh độc thương.

Hắn cũng phất tay gơm toàn bộ độc tố của ngô công ở giữa không trung, Hàn Vũ Thiên dùng Thủy Thiên Thương đâm vào hộp sọ của nó, lấy ra một ngọc màu đen ngòm.

"Độc châu, hoang thú ngưng tụ ra độc châu rất hiếm thấy, ngươi hẳn là bỏ ra không dưới vạn năm để ngưng tụ nó."

Hàn Vũ Thiên nhìn viên độc châu của ngô công trong tay, phất tay liền dùng nó hút toàn bộ độc vào trong viên châu.

Hắn nhớ Hàn Tuyên gia gia từng nhắc tới một quản sự tên Kỵ Hà, thiên phú bình thương, nhưng đổi lại là sự trung thành tuyệt đối với Vạn Niên cung.

Kẻ có công đáng được thưởng, hắn từng nhìn qua Kỵ Hà trước khi diễn ra trận chiến với tiên tộc, Hàn Vũ Thiên nhận biết rõ Kỵ Hà chuyên dùng độc, nên dùng con ngô công này để luyện ra phần thưởng, cũng có chút thích hợp với Kỵ Hà kia.

Sau vài giờ thì hắn đã luyện ra một thanh trường thương màu đen, độc tố trên đó được che giấu rất kỹ, nếu tu vi không phải Thánh Tông viên mãn thì không thể nhận ra được độc tố trong thương.

Những tháng này ở trong Trúc U Sâm Lâm, Hàn Vũ Thiên thụ thương không dưới trăm lần, trong đó có ba lần trọng thương dưới tay hoang thú Thánh Tông đại viên mãn, một lần suýt bỏ mạng bởi đi lạc vào cấm địa của Chuẩn Đạo hoang thú.

Ngày tháng cơ cực mài dũa cho hắn một thân chiến khí không thể che giấu, Mạch Liên và Hồng Thiên cũng đã không còn là hai lão già vẻ mặt hiền lành nữa.

Chiến đấu với sinh linh cấp bậc cao hơn đã làm hai người thay đổi rất nhiều, nhưng tính tình thì vẫn là nhị vị trưởng lão của Vạn Niên Cung.

Hoang thú nơi đây như lời của Tuần Thiên Giả Thanh Hư Hầu đã nói, toàn bộ là chủng loại thượng cổ mạnh mẽ, rất nhiều loài mang đặc điểm kì lạ mà hoang thú thế hệ này không hề có.

Hàn Vũ Thiên lấy ra cái chuông đồng rồi từ từ giơ lên, chuông đồng hóa lớn từ bên trong rơi ra một nam tử tóc tím.

Đây không ai khác chính là Tư Không thuộc nhóm của Tôn Thức năm đó tham gia Thần Phạt, hắn thuộc Tử Lôi Kỳ Lân tộc.

Thi thể lôi kỳ lân mà Hàn Vũ Thiên trao đổi với Ngọc Hoàng là dùng để cho Tư Không khôi phục huyết mạch đang mờ nhạt của mình.

Tư Không sau khi thôn phệ thi thể đồng loại liền tu vi tăng cao, Chí Thánh đỉnh phong vừa thoát khỏi chuông đồng đã đột phá Thánh Tông.

Thánh Tông kiếp buông xuống liên tiếp 32 đạo đã khiến Tư Không đột phá.

Mang trong mình Tử Lôi Kỳ Lân huyết mạch với thiên phú trời cho, thì dù là Thần Tôn của thế giới này Tư Không cũng có thể dễ dàng đạt được.

Tổ tông của hắn không thuộc vào vị diện nhỏ bé như Tô Lăng giới, nên khi huyết mạch gần khôi phục thì tu của Tư Không sẽ tiến triển không ngừng.

"Tạ ơn chủ nhân ban phúc."

Tư Không kích động quỳ một chân trên đất, hắn vốn nghĩ Tử Lôi Kỳ Lân sẽ bị diệt ở trong tay mình, nhưng không ngờ Hàn Vũ Thiên lại có thể giúp khôi phục, tái hiện lại một Tử Lôi Kỳ Lân cường đại.