Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 216: Huyết Nha Sư



Tư Không đứng dậy vẻ mặt vẫn còn một chút do dự, Hàn Vũ Thiên thấy vậy thì hỏi:

"Ngươi còn việc gì sao?"

Tư Không ôm quyền cúi đầu nói:

"Chủ nhân, Tư Không là tên ta tự đặt để khi chết không làm ô danh của Tử Lôi Kỳ Lân, hiện tại đã khác, xin chủ nhân ban tên mới cho ta."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu cũng là hiểu rõ, Tử Lôi Kỳ Lân xưa nay mang họ Thích, Tư Không làm vậy cũng là có lý do của mình.

"Tên của ngươi là Thích Ân."

Tư Không ôm quyền thật sâu nói:

"Tạ chủ ban tên."

Từ giờ không còn Lôi Thiểm Tư Không nữa, mà là Tử Lôi Kỳ Lân Thích Ân, hắn vang Tử Lôi Kỳ Lân thương trong tay vẻ mặt ngạo nghễ nhìn trời xanh.

"Kỳ Lân tộc nhất định sẽ quật khởi."

Gió phiêu động thổi tới một mùi máu tanh hôi thối tới cực điểm, mặt đất bổng nhiên hóa thành bùn lầy, Hàn Vũ Thiên cơ thể nhẹ nhàng bay lên không dính chút bùn nào trên giày.

Thích Ân cũng là híp mắt lại nhìn về phía xa ba trăm dặm có một đầu ngạc ngư ngàn trượng đang bơi trong đầm lầy, mỗi lần nó di chuyển thì lĩnh vực bùn lầy cũng là di chuyển theo, nếu hoang thú nào không may rơi vào thì sẽ làm bữa ăn cho ngạc ngư kia.

Nhưng trong lĩnh vực của nó cũng có rất nhiều hoang thú sinh sống được bên trong, chủ yếu là vì những miếng mồi ngon không may bị mắc vào đầm lầy, nên vài hoang thú săn mồi khác đã tiến hóa để sống được tại đây.

Đầm lầy chứa đầy thi thể hoang thú và mùi hôi thối tới mức Thánh Nhân ngửi vào cũng muốn đột tử, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng vẻ mặt có chút không vui.

"Hoang thú này không tầm thường, một đầu viên mãn Thánh Tông hiếm thấy của Trúc U Sâm Lâm."

Hàn Vũ Thiên hất tay một mảnh hoa tuyết bay tới dung nhập vào thân của ngạc ngư, hắn quay người phi thân rời khỏi đây, hiện tại thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn, nếu đánh với đầu ngạc ngư e là có chút khó khăn.

Phía Lam Huyền thì nàng ta đã là Thánh Tông thượng kì vượt qua Hàn Vũ Thiên xa xa, thân là Ma Hoàng chuyển kiếp, nên đột phá tu vi đối với nàng không gặp chút khó khăn nào.

U Ma Nữ và Huyết Ma Nữ chỉ vừa đột phá thượng kì, và cũng săn giết được vài đầu hoang thú Thánh Tông sơ kì, hiện tại các nàng vẫn còn 7 tháng ở Trúc U Sâm Lâm, giết hoang thú lấy một ít tài nguyên tu luyện.

Lam Huyền hất tay một cơn hắc phong quấn lấy đưa nàng tới một hang động tràn ngập khí tức nặng nề.

"Ngươi trước đó đã đả thương kẻ kia, bản ma sẽ giáo huấn ngươi một chút."

Lam Huyền vẻ mặt có chút vui nhìn tới, hang động thì truyền tới một âm thanh rít gào trầm thấp, một con hoang thú đầu khuyển thân ngưu xuất hiện, nó gầm gừ xem kẻ trước mắt là tên xâm nhập.

Nó đường đường là Thánh Tông đại viên mãn sắp chạm vào Chuẩn Đạo chi cảnh, lại bị một kẻ tu vi Thánh Tông thượng kì quấy phá, uy nghiêm của nó đã bị xúc phạm nặng nề.

"Gâu gâu!"

Khuyển Ngưu sủa lớn hóa ra một vùng đại địa tràn ngập gai đá, Lam Huyền nâng hắc kiếm vụt thẳng tới hoang thú.

Hư ảnh hắc long hiện ra tản mát hắc ám chi lực trấn áp khuôn viên năm trăm dặm, bản thân nàng ta phía dưới hư ảnh lại như hạt cát không đáng chú ý.

Khuyển Ngưu gầm gừ cũng là lao tới với tộc cực nhanh, Lam Huyền một kiếm chém xuống cùng với ngưu giác va chạm.

Mặt đất rung chuyển lại nứt ra chi chít như mạng nhện, Lam Huyền một quyền nện xuống làm cho Khuyển Ngưu không kịp tránh né, hắc ám từ một quyền nổ vang làm cho hoang thú nằm bẹp trên đất.

Miệng của nó chảy máu, thân hình đứng dậy có chút run run, một đòn trực diện không có phòng bị nhắm thẳng vào đầu, ngươi mạnh tới mấy cũng phải bị thương.

"Hắc Ám Vĩnh Kiếp!"

Hiện tại Lam Huyền có thể nói là vô địch trong Trúc U Sâm Lam, Chuẩn Đạo thì nàng có thể đánh ngang cơ, Chuẩn Tổ thì chờ nàng đột phá viên mãn cũng chỉ là đồ chơi trong tay.

"Hừ, ngươi còn có khi lợi hại hơn bản ma, lại có ngày bị một đám súc sinh đuổi đánh, thật không có bộ dáng uy phong lẫm liệt trước kia."

Lam Huyền hừ lạnh tự nói một mình rồi quay người rời khỏi, nàng ta đã sử dụng xong toàn bộ khí thần đã được ban thưởng, hiện tại chỉ còn tìm hoang thú Thánh Tông viên mãn và đại viên mãn để lấy tài nguyên cao cấp hơn trong cơ thể chúng.

Thời gian trôi qua một ngày, Hàn Vũ Thiên đã hoàn toàn khôi phục, hắn khởi động tay chân một chút lại cười nói:

"Săn đầu viên mãn hoang thú kia thôi."

Hàn Vũ Thiên xòe lòng bàn tay ra có một đoàn lam quang dẫn đường, đây là chuyến săn Thánh Tông viên mãn hoang thú đầu tiên của hắn.

Từ trung vị đã mơ hồ muốn đột phá thượng vị, hiện tại đánh với hoang thú viên mãn cũng là tràn đầy tự tin.

Hàn Vũ Thiên theo dấu vết đã lưu lại trên thân ngạc ngư mà phóng đi, hắn đi khoảng ba trăm dặm đã bắt gặp ngạc ngư kia đang phơi nắng ở một vùng hoang địa.

<!-- PC_Midle1 -->

"Băng Liên Tuyết Nhiên."

Một kiếm chém tới không chút lưu thủ, ngạc ngư vừa mở đôi mắt liền bị một kiếm khảm lên lưng, nó rít lên một tiếng đầy đau đớn rồi lặn xuống lĩnh vực của mình.

"Căn Nguyên Sung Pháo."

Hàn Vũ Thiên thừa cơ hội nó vừa chui xuống liền phóng xuất 8 tia nước vây thành vòng tròn nhốt ngạc ngư ở giữa.

"Băng Hoàng..."

Hàn Vũ Thiên vừa nâng tay thì thân hình chớp động biến mất, hắn tránh thoát chính là một hàm răng rộng lớn, Thích Ân một thương đâm vào đỉnh đầu của ngạc ngư, một đạo lôi điện nổ vang giật cho nó tê liệt.

"Gừ."

Ngạc Ngư không những không có chút thương tổn nào mà còn xoay thân dùng cái chân đánh bậc Thích Ân ra, một Thánh Tông sơ kì nhỏ bé lại dám động thủ với nó, trong ánh mắt lại có chút khinh miệt.

Lúc ngạc ngư kia nhìn lại thì thấy một đầu băng hoàng lao tới nổ vang, cơ thể nó lật ngửa trên đầm lầy, Hàn Vũ Thiên một kiếm lại hướng tới điểm hiểm yếu mà chém.

Nhưng kiếm còn chưa tới thì ngạc ngư đã lật người chui xuống sâu trong đầm lầy, Hàn Vũ Thiên phóng xuất thần niệm để dò xét lại không cảm nhận được vị trí của ngạc ngư.

"Lĩnh vực này còn có thể che giấu khí tức sao?"

Hàn Vũ Thiên cau mày không ngờ tới một điểm này của ngạc ngư, nó mà trốn trong đây thì hắn rất khó phát giác được.

Mặt bùn chuyển động liền là hàm răng há to một ngoặm nuốt lấy Hàn Vũ Thiên vào bụng, Thích Ân kinh sợ quát nói:

"Chủ nhân!"

Hàn Vũ Thiên bị nuốt vào trong bụng lại không hề hoảng sợ mà ngược lại còn lấy làm vui mừng, nuốt một con mồi còn sống vào trong bụng không khác nào tự lấy dao rạch bụng.

"Hoang thú linh trí vẫn còn rất thấp."

Hàn Vũ Thiên bước sâu vào trong dạ dày của ngạc ngư như là đi tản bộ ở hậu họa viên, nếu đổi lại là yêu thú hay ma thú thì chúng chắc chắn sẽ giết chết con mồi trước, để tránh chúng làm hại những bộ phận dễ tổn thương trong cơ thể.

Hắn đi một vòng bên trong da dày thì phát hiện dịch tiêu hóa của ngạc ngư lợi hại tới mức đáng sợ, ngay cả xương cốt của Thánh Tông thượng kì cũng đang bị ăn mòn.

"Thượng cổ hoang thú không con nào là tầm thường."

Event

Hàn Vũ Thiên đặt tay xuống dịch tiêu hóa liền đóng băng toàn bộ lại, làm như vậy để ngạc ngư giảm quá trình tiêu hóa, khiến nó từ từ rơi vào trạng thái ngủ đông.

"Lôi Nguyên Nhất Kích!"

Hư ảnh kỳ lân vung vó đạp thẳng vào lưng của ngạc ngư, Thích Ân đang dùng toàn lực để hoang thú này nôn chủ nhân ra.

Ngạc Ngư tức giận muốn quật bay con kiến hôi này, nhưng cơ thể nó lại truyền tới một cơn buốt lạnh từ bên trong, nên nhắm mắt nằm yên như rơi vào trạng thái ngủ.

Thích Ân không hiểu lí do nhưng vẫn điên cuồng tấn công hoang thú vượt xa mình mấy cấp bậc, Hàn Vũ Thiên bên trong thấy rung lắc cũng biết Thích Ân bên ngoài đang điên cuồng công kích.

"Ta sẽ ở trong đây lâu hơn một chút, để ngươi bên ngoài rèn luyện một chút vậy."

Hắn chấp tay bước đi trên băng dạo quanh một vòng xem thử có thi thể hoang thú nào chứa đựng bảo vật hay không.

Tài nguyên trong những hoang thú này rất quý giá, thu thập rồi chờ đến lúc quay lại Nam Cương lại phân phát cho những cao tầng và đệ tử tu luyện, cũng sẽ đề cao thực lực của Vạn Niên Cung lên diện rộng.

Trong hai canh giờ ngắn ngủi thì Hàn Vũ Thiên đã gôm cả mớ tài nguyên còn sót lại trong dạ dày của ngạc ngư, dù sao tài nguyên không có một chút dinh dưỡng và giá trị nào đối với nó, một khoảng thời gian tích trữ nhất định thì nó sẽ tự nôn ra đống tài nguyên không thể tiêu hóa.

Hàn Vũ Thiên cũng cảm ứng được ba động bên ngoài đang yếu đi, Thích Ân đã kiệt sức không thể tiếp tục công kích ngạc ngư, hắn cũng là di chuyển tới trái tim của hoang thú, mau chóng rời khỏi còn đưa Thích Ân đi khôi phục pháp lực.

Dù sao lĩnh vực đầm lầy của ngạc ngư còn chứa đựng rất nhiều hoang thú khác, Hàn Vũ Thiên tới được quả tim to như tòa nhà ba tầng của ngạc ngư, hắn điểm tới liền thấy một đoàn hỏa diễm ngũ sắc xoẹt tới.

Xuyên thủng quả tim của ngạc ngư, ngũ sắc hỏa diễm nổ vang rồi phá hủy một cái lỗ lớn thông ra bên ngoài, Hàn Vũ Thiên theo đường vừa tạo mà bay ra ngoài.

Thiên Dương Liệt Hỏa kiếm trở về thức hải cùng với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Hàn Vũ Thiên, ngạc ngư bên ngoài cơ hồ toàn thân da thịt đã bị đánh nát thấy cả xương bên trong.

Hắn nhìn lên thì thấy Thích Ân đang thở dốc với một nửa thân trái là vẫy kỳ lân cùng với sừng, một nửa bên phải thì là nhân tộc không có thay đổi.

"Ngươi kích phát sức mạnh tới mức độ này, khiến cho ta phải kinh ngạc đấy."

Hàn Vũ Thiên không ngờ tới Tử Lôi Kỳ Lân tộc bộc phát hết sức mạnh, lại có thể chiến đấu vượt cấp đánh bại đối thủ, vừa rồi cũng không cần hắn phá hủy quả tim thì ngạc ngư cũng đã chết rồi.

"Nhưng mà thực chiến thì sẽ không kẻ nào đứng yên cho ngươi đánh đâu."

Hắn mỉm cười nhìn Thích Ân, nhưng đột nhiên Thích Ân hóa thành lôi điện tấn công tới, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại bàn tay khẽ đảo lấy ra Thủy Thiên Thương ngăn cản một kích.

"Mất khống chế?"

Hàn Vũ Thiên nhìn kỹ lại thì thấy đôi mắt của Thích Ân đã là một màu tím, hắn hất bay Thích Ân ra một thương quét tới tạo ra sóng biển lao đi.

Thích Ân vừa định ra tay thì mất đi ý thức từ từ rơi xuống, phía trước là sóng biển cuộn trào có thể lấy mạng hắn.

"Sao lại vào lúc này?"

Hàn Vũ Thiên cắn răng thi triển ra Băng Ảnh Tam Bộ thức thứ nhất, bắt lấy Thích Ân chạy rơi xa khỏi trăm dặm.

Hắn mà chậm một chút nữa thì sẽ tự mình đoạt mạng Thích Ân rồi, một cơn đau truyền tới chỉ thấy chân trái của hắn đã gãy.

Hàn Vũ Thiên tới một cành cây lớn gần đó đặt Thích Ân đang bất tỉnh xuống, hắn thì lấy ra một vài dược liệu để tiến hành chữa trị chân gãy.

"Chủ nhân, bọn ta vừa tìm được một hang động của hoang thú, theo phán đoán của chúng ta thì có rất nhiều bảo vật bên trong, hoang thú kia hẳn là viên mãn trở lên."

Một cái truyền âm phù từ phía xa rơi vào tay Hàn Vũ Thiên, hắn đã biết được nơi tọa lạc của hang động sau khi nhận truyền âm phù.

Sau vài canh giờ thì chân của Hàn Vũ Thiên đã khôi phục, Thích Ân tỉnh dậy nhưng vẫn còn khá yếu.

Hàn Vũ Thiên để hắn ở lại đây khôi phục pháp lực, hắn thì tới hang động mà Mạch Liên và Hồng Thiên đang thăm dò.

Nhưng bay được nửa đường thì cơ thể hắn bộc phát đột phá thành thượng kì Thánh Tông.

"Bao nhiêu tháng qua cuối cùng đã đột phá thượng kì, sớm trở về Vạn Niên Cung càng tốt."

Hàn Vũ Thiên thở dài cũng là rất sầu não về thế lực của mình ở Vạn Niên Cung, Hoàn Thi quốc, Tây Phỉ quốc và Phụng Đình quốc sẽ không dễ dàng để Nam Cương phát triển phồn thịnh, nhất định sẽ có xung đột ở thời gian tới, nhưng hắn đâu biết yêu tộc mới là nổi lo lớn nhất của Nam Cương quốc lúc này.

Một đường đi tới cuối cùng đã thấy được một chỗ hang động dẫn xuống mặt đất, xung quanh không có dấu chân của bất kỳ hoang thú nào, hắn hơi có chút nghi hoặc nhìn hang động nói:

"Là xà thú sao? Không hề để lại một chút dấu vết nào."

Hàn Vũ Thiên bay xuống hang động rồi từ từ đi sâu vào trong, xuống sâu hai trăm dặm hắn mới nhận ra hang động này rộng lớn, cùng với vô số đường hầm dẫn tới những nơi khác nhau, như một tổ kiến vậy.

Hàn Vũ Thiên che giấu khí tức rồi tìm hướng có khí tức mạnh nhất mà bay đi, đi sâu thêm vài trăm trượng thì là một không gian rộng lớn, tài nguyên chất đầy đủ để nuôi dưỡng vài vị Thánh Tông.

Phía trên đống tài nguyên có một con sư tử nằm lên, bờm đỏ, răng dài như kiếm, vuốt sắc như đao, đuôi nhọn như thương, bờm lại có thể xù lên sắc nhọn như nhím.

"Viễn Cổ Huyết Nha Sư."

Hàn Vũ Thiên nhận biết được đầu hoang thú này chỉ một cái liếc mắt, đây căn bản không phải là một đầu thượng cổ hoang thú, mà là viễn cổ cự thú không còn tồn tại ở ngàn vạn năm trước.

Huyết Nha Sư không còn xa lạ gì với tu sĩ ở trung cấp và cao cấp vũ trụ, nó là hoang thú phổ biến và cũng nổi tiếng về độ hung ác và niềm vui sưu tầm bảo vật.

Huyết Nha Sư tài nguyên tích góp cả đời có thể so với mười mấy trăm tu sĩ cùng cấp cộng lại, trí tuệ cũng không kém yêu thú.

"Tài nguyên thì đã có, nhưng ta không đủ thực lực để giết Huyết Nha Sư."

Hàn Vũ Thiên trầm ngâm một hồi cũng quay người rời đi, đợi thực lực hắn đủ mạnh thì khối tài nguyên kia của Huyết Nha Sư sẽ rất nhanh thuộc về mình.

Chỉ cần nó không bốc hơi khỏi thế gian này, thì việc giết Huyết Nha Sư đoạt bảo cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Hắn vừa ra khỏi hang động đã thấy ba thủ hạ của mình đã chờ sẵn ở đây, trời cũng đã về đêm nên Hàn Vũ Thiên tìm một gốc cây để nghỉ ngơi.

"Chủ nhân, ở trong có bảo vật phải không?"

Hồng Thiên đôi mắt tràn đầy hưng phấn hỏi, Hàn Vũ Thiên gật đầu nói:

"Chất đầy như một ngọn núi."

Thích Ân cũng sáng mắt lập tức nói:

"Vậy chúng ta mau vào giết con hoang thú kia, đống tài nguyên đó sẽ thuộc về chúng ta."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thản nhiên nói:

"Dù ta và 3 người các ngươi liên thủ cũng bao gồm cả nhóm của nàng ta cộng lại, thì vẫn không đủ để đánh bại nó."

Lời này làm cho Thích Ân có chút xửng sờ, hắn không ngờ tới ở rừng rậm thế này lại còn có một nhóm khác tồn tại, mà nàng ta trong lời chủ nhân nói có chút khó hiểu.

Hồng Thiên và Mạch Liên không có bối rối như Thích Ân, bọn họ không ngờ người như cung chủ liên thủ với ma nữ kia, cũng không nắm chắc phần thắng với hoang thú trong kia, đủ hiểu thực lực của nó e là vượt ngoài tưởng tượng của họ.

Huyết Nha Sư trong kia tu vi cũng chỉ là Thánh Tông đại viên mãn, nhưng thực lực lại so với Chuẩn Tổ lại không kém cạnh, bằng không thì những hoang thú khác sao lại không dám bén mãn tới đây.

Chỉ có Chuẩn Tổ hoang thú hoặc là thực lực ngang Chuẩn Tổ mới không có hoang thú nào dám lại gần, bởi vậy những nơi chúng ở mới gọi là cấm địa.